Chương 47: Một người nhảy hai vai (2)

Người hầu khẽ khom người, vội vã đi xuống, cho nên trong lòng nàng như trút được gánh nặng. Vì vậy khuôn mặt nãy giờ luôn cứng ngắc vì khẩn trương cùng lo lắng nay lại trở nên mềm mại và thư thái một chút, trên gương mặt tái nhợt của nàng nay lại lộ ra mỉm cười thản nhiên rồi.

Nàng bất giác gải đầu một cái, nhẹ nhàng mà nói:

" Cảm ơn bệ hạ ban thưởng."

Cuối cùng nàng cảm thấy mình đã làm một chuyện rất chính xác, vẫn là không có bỏ uổng phí chạy chuyến này... Coi như là nàng đi... nàng vui vẻ lui thân mình về lại chỗ ngồi, không thèm quan tâm sắc mặt của Tây Mạn và Kamile Rotta lúc này đang biến hóa vặn vẹo như thế nào, cũng không thèm quan tâm ánh mắt của họ nhìn mình như muốn gϊếŧ chết trăm lần ra sao.

Lúc này, nàng như đắm chìm trong niềm vui hân hoan của mình như một chú chim nhỏ, hướng vị trí của mình trở về. Tuy nhiên, ngay tại lúc nàng định ngồi xuống trên chiếc ghế nhỏ thì Ramses cũng ngay tức khắc đứng bật dậy khỏi ghế và từng bước đi nhanh về phía nàng. Ramses cúi người xuống nói gì đó với Mạnh Đồ Tư bên cạnh, sau đó sải bước chân rộng và dài mà đi tới hướng nàng. Ở thời điểm, mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì hắn đã dùng tay ôm nàng và kéo đầu óc còn đang mơ hồ của nàng trở lại, sau đó hắn quay đầu lại nhìn những vị thần tử còn đang ngây ngẩn vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra:

" Các vị còn lại xin cứ tự nhiên."

Rồi bước ra ngoài vài bước, hắn lại dừng lại xoay người, dùng ánh mắt sắc như dao và lời nói lạnh thấu xương hướng về Tây Mạn.

" Các vị quan tâm vấn đề này, chắc hẳn cũng chấp nhận phương án giải quyết này. Chuyện này dừng ở đây, nếu như về sau còn ai dám nói gì, hoặc có xu hướng kí©h thí©ɧ kết bè phái, thì lập tức chém thẳng không tha."

Biểu lộ này lạnh lùng khắc nghiệt, không mang chút nào ngữ điệu chấn động, nhất thời lại để trong lòng mọi người giống như bị đá lạnh đông lại, không cách nào lên tiếng, càng không có cách nào di chuyển.

Giọng nói uy vũ và chấn động đến mức, khiến cho khắp gian phòng rộng lớn phô thiên cái địa này tràn ngập yên tĩnh mà như cùng chết trân với mọi người trong phòng.

Hai mắt hắn màu hổ phách sắc bén tiếp tục liếc về phía Tây Mạn, như viên đạn rạch gió xuyên phá không khí ghim vào lòng hắn. Không nói gì, chỉ dùng ánh mắt mà trừng trừng lấy thân thể của lão già Tây Mạn, thế nên chén bùn trong tay lão đột nhiên run run mà rơi xuống đất.

" Rầm rầm, xoảng."

Thoáng một cái mà đã vỡ ra từng mảnh, không gian nãy giờ im lặng như tờ nay vì thanh âm này làm cho người ta thoáng chốc giật mình sợ hãi.

Khi mọi người như thoát khỏi sự điểm huyệt, thì đã thấy Tây Mạn loạng choạng, không vững vàng mà đứng lên, toàn thân hắn không cách nào ức chế được sự run rẩy. Và rồi nỗi sợ hãi quá lớn khiến hắn không cách nào chế trụ nổi, liền ngã phịch xuống đất, dụng hết toàn lực mà quỳ gối, cái trán kề sát mặt đất, thậm chí mơ hồ nghe được những thanh âm va chạm nhau. Ngay sau đó, Âu Mỗ Hồng Đức cùng với đám thần tử đứng hai bên, toàn bộ đồng loạt từ chỗ ngồi của mình đứng dậy, nhao nhao quỳ mọp xuống đất.

Sau đấy liên tiếp tất cả người hầu, thị nữ, nhạc công, lập tức quỳ xuống hành đại lễ. Moị người liền không nói lời nào, chỉ biết quỳ xuống bái lễ. Ngải Vi nhìn về phía bên người của vị quân chủ tuổi trẻ này, tuổi mới không quá 27-28, một bộ dáng tuấn mỹ, vậy mà lại có quyết đoán cùng lực ảnh hưởng. Trong lúc này, trong đầu của nàng lại vang lên lời nói của công chúa Đề Nhã mới nói:

" Không nên tùy ý phản kháng chỉ của hắn. Nếu không những gì ngươi quý trọng đều sẽ trở thành bong bóng."

Hắn là Vương Ai Cập, ở mảnh đất thuộc về thần Thái Dương này, thuộc về lãnh thổ rộng lớn này, hết thảy sự sống còn đều phụ thuộc vào suy nghĩ của hắn.

Nội tâm của nàng âm thầm dâng lên vài phần bất an. Trong cái thế giới nàng đang đứng này, thì bây giờ nàng đã hai bàn tay trắng rồi, hắn còn cái gì có thể đoạt đi từ nàng nữa đây ? Đang lúc nàng ngẩn người, suy tính thì cánh tay của nàng đã bị người nắm chặt và gia tăng vài phần sức lực dắt lấy nàng, lập tức đi nhanh ra khỏi đại sảnh, không mang một gả người hầu nào. Cứ như vậy, thân thể của hai người cứ tiến vào không gian bóng đêm mịt mờ.

Ramses nắm cánh tay phải của nàng, nhanh chóng hướng vào trong nội cung mà đi tới. Quân chủ trẻ tuổi bộ pháp vững vàng mà khoái đạt, lại để cho thân thể yêu kiều của nàng cố hết sức theo sau. Nhưng hắn, vẫn dường như không có chút ý tứ nào chậm chân lại, hắn giống như võ đoán làm theo bản năng mà giam cầm nàng, không nói một lời mà đi rất nhanh.

" Đến cùng là có chuyện gì?"

Ngải Vi dũng cảm đặt câu hỏi trước, rồi lén nhìn sắc mặt của hắn, nhưng có vẻ như hắn chưa từng có phút giây nào dịu lại, đây là một tình huống quá tệ ư? Cho dù vừa rồi hắn nghiêm túc cảnh cáo tất cả phe phái người đối lập tham dự, chuyện này cũng có thể không có gì quan hệ tới nàng.

Cho dù vừa rồi nàng chống đối mệnh lệnh của hắn, nhưng mà vũ đạo nàng nhảy rất đặc sắc, không làm cho mặt mũi của hắn mất mặt, hơn nữa hắn cũng tiến tới đỡ nàng. Cho nên không có lý do gì khiến hắn phải tức giận với mình đến mức nóng giận như thế này ? Vậy vì nguyên nhân gì mới được chứ? Mặt của nàng nhíu lại, dù vậy hắn vẫn như trước không nói lời nào, thực khiến cho người ta không đoán ra, mà hắn lại càng đi nhanh như bị ai đuổi vậy, thực là khiến cho nàng rất vất vả.

" Cái kia.....A."

Nàng lại thêm một lần nữa, đặt câu hỏi còn chưa thành công, thì thân thể của nàng đã lập tức được hắn bế lên ôm vào trong ngực, hai cánh tay rắn chắc thật chặt, cố định thân thể nhỏ gầy của nàng.

Thế mà, bước chân của hắn vẫn đi nhanh chóng như thường, giống như không vì ôm thêm một người mà có sự biến hóa. Ngải Vi núp ở trước ngực hắn, có thể nghe thấy nhịp đập trái tim của hắn, hữu lực nhưng cũng có vài phần khẩn trương mà nhảy cấp tốc lên. Có điều khuôn mặt hắn vẫn như thường không có bất kỳ biểu lộ nào. Một câu nói cũng không nói. Hai người ở thật sâu trong bóng đêm, cho nên làm cho người thấy sợ hãi. Ngải Vi không khỏi nhẹ nhàng mà nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, nhỏ giọng lầm bầm.

" Nói thẳng ra được không nào ? Bằng không ta còn tưởng mình đang đi lạc đường ở trong cổ mộ."" Ngải Vi ."

Hắn khẽ dừng bước, đơn giản thế thôi cũng khiến cho nàng bị dọa nhảy dựng, vì vậy nàng liên tục giải thích.

" Ý ta nói không phải là cái cổ mộ kia, ta nói là ...."

Nói phân nửa, nàng cảm thấy sự chú ý của hắn cũng không có ở chỗ này, nên nàng cẩn thận buông tha cho cái đề tài này, rồi lập tức lâm vào trầm mặc quan sát bốn phía.

Xung quanh không gian đều yên tĩnh, cây cối xanh tươi bao quanh bọn họ, chỉ có ánh trăng màu vàng nhạt xuyên thấu qua kẻ hở tán cây phát tán xuống, ánh sáng nhu hòa chiếu sáng trên người của bọn họ. Nơi đây, hiển nhiên là một chỗ trong nội cung, tương đương với cái gian phòng bí mật được dùng để ẩn nấp, nếu như Ngải Vi không nhớ lầm, thì đây chính là phụ cận của thư phòng Pharaong. Mà cách đó không xa chính là ao hoa sen xanh thẳm nàng từng rơi xuống.

Hiển nhiên nơi này, ngoài cấm vệ quân của Pharaong cùng Lễ Tháp Hách và Mạnh Đồ Tư thân tín như vậy mới có quyền tới, còn những người khác một mực không cho phép lại gần. Hắn rốt cuộc có lời gì quan trọng, mà lại phải đi tới tận nơi này để nói.

Chẳng lẽ có chuyện gì cần phải tránh tai mắt của người khác... Ngải Vi không hiểu mà dùng ánh mắt khó hiểu nhìn hắn. Hai tay của hắn vẫn y nguyên ôm nàng thật chặt, nhưng ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng tới phương hướng khác, né tránh ánh nhìn của nàng .