Chương 41: Nước trên sa mạc (2)

Nhưng cái này chính là cái mà hắn đang hi vọng ... bởi vì hắn chỉ muốn thăm dò nàng ... cả ở trên cái thuyền nhỏ kia, cả cố ý không mời nàng đến tham gia cuộc thi săn vịt. Đương nhiên , cả chuyện này cũng giống như vậy, tất cả những gì hắn nói với nàng cùng với những động tác ở trước mặt nàng đều chỉ là vì muốn thăm dò phản ứng của nàng ... hết thảy chỉ là vì mục đích thăm dò.

Từ ngày nàng cứu Đóa trở đi, trong lòng hắn liền xuất hiện môt sự nghi ngờ, chậm rãi mà trêu chọc lấy suy nghĩ của hắn, dần dần hắn phát hiện thời gian tương đối dài hắn đều dùng để suy nghĩ về vấn đề này. Hơn nữa, hắn không cách nào ức chế bản thân không nghĩ về đáp án của vấn đề này.

Loại khát vọng mãnh liệt đến như thế này càng ngày càng tăng trong lòng hắn, thế cho nên hắn cơ hồ không cách nào khống chế lý trí của mình từng ngày trôi qua thì chờ đợi càng nhiều.

Hắn rất muốn biết, cực kỳ muốn biết nữ nhân này trước măt hắn, ở gần hắn suốt 17 năm qua bây giờ đến tột cùng là ai ?

Sa mạc chi thủy cũng không phải là một chất lỏng thông thường, nó dâng lên môt màu đất và tối, tựa như cát vàng bay đầy trời. Do đó nó được hấp thụ hỗn hợp nước suối được các y sư chế biến thành thảo dược đặc thù , được xưng là chi thủy thần thánh cởi trừ hết thảy những nguy trang giả tạo bên ngoài. Loại nước này có hiệu quả tẩy trừ màu sắc, nếu là dựa vào thuốc nhuộm mà thay đổi màu tóc, màu da, thì dùng sa mạc chi thủy sẽ tẩy trừ đi vẻ ngụy trang, biến trở về sắc thái ban đầu.

Lúc đầu, sa mạc chi thủy tồn tại chỉ được dùng để tẩy trừ đi lớp ngụy trang của gián điệp, phân biệt thân phận người tốt người xấu. Nhưng rồi sau đó phong trào nhuộm tóc lưu hành, sa mạc chi thủy được phụ nữ trẻ tuổi rộng khắp Ai Cập đúng lúc sử dụng.

Nhưng mà, Ngải Vi lại không rõ chuyện này, không biết sa mạc chi thủy có công dụng gì ? Vì vậy mà thời điểm người hầu đem ra môt chậu chất lỏng kỳ quái đặt ở trước mặt nàng. Nàng lại đem thân thể hướng về sau lui xuống, đem thân mình hơi nghiêng về phía đằng sau Đông giấu đi.

Giác quan thứ sáu của nàng nói cho nàng biết, đây có lẽ là một trong những phương pháp Ramses dùng để tra tấn mình.

Loại màu sắc khả nghi này, khiến cho vài phần chán ghét trong lòng nàng dần dần được đưa lên .

" Ngươi muốn làm gì ?"

Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt lãnh đạm ẩn ẩn lưu chuyển lên không dể dàng phát hiện ra sự chờ mong.

Nàng còn đang suy nghĩ làm gì để có thể tránh đi được môt kiếp nạn này.

Thì Ramses đã chạy tới ở trước mắt nàng, có chút vội nàng dùng cánh tay tận hết sức lực kéo tay của nàng, dắt nàng tới gần sa mạc chi thủy.

" Đây rốt cuộc là cái gì ?"

Ngải Vi hốt hoảng mà kêu lên, nhìn Đông cầu cứu. Thiếu niên vẫn không có lộ biểu hiện gì mà lẳng lặng yên quỳ ở một bên, để nhìn xem hết thảy mọi chuyện đang xảy ra.

" Ta sẽ không làm tổn thương ngươi ."

Hắn thấy nàng hoảng sợ như vậy, nghi vấn trong lòng và chờ mong trong lòng lại sâu hơn vài phần.

Hắn một bên giản lược lời nói mà trả lời nàng, một bên kéo sợi tóc thật dài của nàng, đem ánh ắt nhu hòa rơi ở phía trên, cái sợi tóc màu bạc này vốn là nhan sắc già nua làm cho người ta cảm thấy kỳ quái. Vậy mà ở thời khắc này lại giống như được chế thành màu hoàng kim hào quang tinh thần, mang trong lòng khả năng tên gọi là " hi vọng ."

Môt chút tâm tình khẩn trương cơ hồ muốn vây quanh từng cái bộ phận, thân thể của hắn.

Hắn lôi kéo tóc của nàng, hướng tới trước mặt sa mạc chi thủy càng nhanh hơn .

" Bệ hạ ."

Đông một bên nãy giờ im lặng, đột nhiên mở miệng nên đã cắt đứt động tác của Ramses .

" Bệ hạ, tiệc tối liền sắp bắt đầu, ngài có phải nên đi sớm để tham gia không ?"

Kẻ thống trị trẻ tuổi hơi nhíu mày, phản ứng đầu tiên chính là muốn bỏ qua lời đề nghị của Đông.

Nhưng lời nói chưa ra đến miệng thì lại có một bước chân từ ngoài cửa vững vàng truyền tới. Một cái thanh âm cung kính, bình thản hướng Pharaong vấn an.

Vừa quay đầu lại thì vị tế tự xinh đẹp xuất chúng kia hiện ở trước cửa phòng của Ngải VI và đang hướng Pharaong bái lễ.

" Bệ hạ, có chuyện muốn xin ngài ."

Lễ tháp hách nở ra nụ cười trước sau như một, nhưng trong đôi mắt hắc diệu thạch một khắc khi nhìn thấy Ngải Vi liền dừng lại, sau đó lại giống như không thấy nàng, lâp tức đem ánh mắt dời lên pharaong.

" Ha thần có một chuyện muốn hướng ngài báo cáo."" Chuyện yến hội có thể chờ một chốc ."

Ramses lạnh nhạt nói, phảng phất cũng không muốn dừng tay như vậy.

Lễ Tháp Hách lần nữa dùng ánh mắt quét qua Ngải Vi rồi liếc mắt đi nhanh chóng .

" Không liên quan tới tiệc tối, mà là thứ lần trước bệ hạ muốn tìm....mời ngài qua đây nói chuyên ."

Ramses suy tư một chút, buông lỏng tóc của Ngải Vi ra.

" Đã biết ."

Hắn nhàn nhạt trả lời, khôi phục lại biểu lộ lãnh đạm trước sau như một. Thân mang trách nhiệm của Pharaong nên ở bất kỳ tình huống nào ở trước mặt bất kỳ người nào cũng phải tỉnh táo. Mặc kệ là chuyện bức thiết cỡ nào, mặc kệ là khát vọng đến cỡ nào, hắn cũng phải đều khắc chế mình.

Hắn đi nhanh ra ngoài, Lễ Tháp Hách lặng lẽ đi ở phía sau hắn, Ngải Vi hốt hoảng hướng bên cạnh né vài bước, lại dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân mà tránh khỏi thau nước màu sắc kỳ quái. Nàng thật sự lo lắng đó là một loại axit sun- phua – rít . Một loại tính axit ăn mòn cực mạnh.

Vạn lần nghĩ qua là nếu như đυ.ng phải thứ chất lỏng màu đen này thì làn da sẽ bỏng, nhất định là sẽ đau. Hơn nữa cũng sẽ rất khó coi.

Thấy Ramses bước nhanh mà đi ra ngoài, nàng mới buông lỏng thân thể ra một hơi. Nhưng lúc này Pharaoh trẻ tuổi cũng quay đầu lại và ném ra một cái mệnh lệnh, làm cho nàng vừa mới buông lỏng tâm tình lại lập tức trở nên khẩn trương :

" Đông, coi chừng Ngải Vi, lần này không để cho nàng chạy loạn nữa, nếu còn tái phạm ta sẽ không tha thứ, không dễ dãi như thế đâu ....'

Tốt rồi, cái này xem ra tiệc tối cũng đừng mong nghĩ tới, chuyện của Xá Phổ Đặc nên làm như thế nào cho phải .

Thiếu niên mái tóc màu nâu cúi đầu thật sâu vững vàng nói :

" Vâng ."

Thời điểm hắn ngẩng đầu lên thì Ramses đã cùng với vị tiên tri giỏi nhất của đế quốc, đã biến mất ở ngoài cửa trong bóng đêm .

Vì vậy nàng lập tức chú ý đến gương mặt của Đông, hắn đã khôi phúc lại thần sắc ôn hòa vốn có, trong đôi mắt sâu hồ đào mang theo quan tâm, khóe miệng vẫn mang theo mỉm cười thường ngày.

" Điện hạ .... Ngải Vi , người đột nhiên rớt xuống trong nước, không có chuyện gì sao ?"

Ngữ điệu này vừa quen thuộc vừa ôn nhu, không còn là bộ dáng vừa rồi lạnh như băng. Nàng đã trải qua gấp gáp cùng sợ hãi, sau đó hốc mắt của Ngải Vi đột nhiên mà bắt đầu đau xót.

" Đông ."" Vâng ."" Đông ? Đông ?"" Vâng , Ngải Vi ."

Nàng hít vào một hơi thật dài. Nàng đi vài bước tiến lại gần hắn và vẫn như trước ngồi xổm quỳ trên mặt đất trước mặt Đông. Hai cái cánh tay của nàng vịn trên đầu gối, tựa đầu thật sâu vùi vào khuỷu tay của mình và gương mặt nàng ở trong bóng tối nói thì thào :

" Thật tốt quá, ngươi rốt cuộc đã trở về. Bộ dạng vừa rồi, hoàn toàn không phải là ngươi. Ta chỉ thấy bộ dáng vừa nãy của ngươi giống như máy móc không có linh hồn, nếu như mệnh lệnh của Ramses là muốn ngươi ngay tại chỗ tự sát, ta cũng tin tưởng vững chắc ngươi sẽ không do dự mà rút bảo kiếm ra, hướng cổ họng của mình dùng sức đâm tới."

Đông như thế nàng cũng không quen thuộc.