"Đề Thiến ..."
Ánh mắt già nua của Đoá chợt căng thẳng lên, nàng chuyên tâm nhìn về phía Ngải Vi,
"Người thật sự biết cái tên này ..."
Vừa dứt lời, chưa kịp phản ứng, Ngải Vi chỉ cảm thấy trước mắt một hồi trời đất quay cuồng, hai chân rời khỏi mặt đất, thân thể bay lên nhấc ngang, cả người bị cuốn vào một cái không biết hoài bão, lại chỉ nghe mọi người đồng loạt quỳ xuống, thanh âm cung kính và chỉnh tề.
"Bệ hạ ""Ngươi làm sao vậy?"
Ramses thật chặt đem thân thể bé nhỏ của Ngải Vi kéo ở trước ngực, nhìn về phía khuôn mặt của nàng. Gương mặt đó mặc dù vẫn tinh xảo, nhưng lại tái nhợt khác thường, tầng mồ hôi mịn ẩn ẩn xuất hiện ở hai bên trên trán của nàng, con mắt màu xám tro lơ là bất định, không cách nào tập trung. Nàng hô hấp lộn xộn, hai tay gắt gao đè trước ngực.
Đó là vị trí trái tim.
Nàng khó chịu, bọn hắn cần phải trở về cung. Trong lòng hoảng hốt, hắn nhanh chóng quay người, sải bước hướng tới cỗ xe ngựa có lông màu rám nắng xinh đẹp đi đến. May là hắn có đi theo nàng một đoạn, bằng không thì...
Bằng không thì như thế nào, hắn dĩ nhiên không muốn suy nghĩ.
"Không được ... Hô , hô , ngươi thả ta xuống ... Như vậy ... Hô ... Không . . . không được, ta còn có chuyện ... Vấn đề muốn hỏi."
Ngải Vi liều mạng từ chối, nhưng mà cánh tay của hắn lại giống như tường đồng vách sắt, không chịu buông nàng ra.
"Bệ hạ, như vậy là không được."
Giọng nói của Đóa bỗng nhiên lớn lên, bà ta gắng sức giữ thân thể già nua của bản thân, nói với Ramses,
"Tình hình của Ngải Vi công chúa rất nguy cấp, xin ngài mau đem nàng đặt xuống mặt đất.""Nguy cấp?"
Tầm mắt Ramses lạnh như băng quét qua Đóa đang nghiêm túc trước mắt, sau đó lại nhìn xuống Tiểu công chúa nhỏ đang đau đớn khẽ run nhè nhẹ trong ngực.
"Đây là có chuyện gì?"
Đóa bịch một tiếng quỳ mọp xuống đất,
"Bệ hạ, ngài có chỗ không biết, Ngải Vi công chúa bệnh tình đã kéo dài mấy năm, năm gần đây không ngừng tăng lên. Lúc này đem nàng đặt trên mặt đất, nâng nửa thân trên, buông vạt áo ra, giữ yên lặng mới có thể giảm bớt một chút. Tình trạng hiện tại của Ngải Vi công chúa, vạn lần không được cho tuấn mã đem nàng trở về trong cung !"
Màu hổ phách trong con ngươi quét qua một tia lo lắng mà người khác khó có thể nhận ra, trong đầu là một mảnh trống rỗng, không biết nên làm thế nào trả lời. Cảm thấy mình rối loạn khác thường, trong giọng nói không khỏi mang theo vài phần nôn nóng,
"Toàn bộ xoay người sang chỗ khác cho ta !"
Người hầu cùng bọn thị nữ đồng thời xoay người sang chỗ khác. Ramses một phát giật lấy chiếc áo choàng trắng noãn có đường viền thϊếp vàng phía sau mình, trải trên mặt cát, hết sức ôn nhu đem người ở trong lòng cẩn thận mà đặt lên trên. Hắn nửa quỳ xuống, nhẹ nhàng mà nâng người nàng lên, để cho nàng dựa đầu gối bản thân chấm đất, co chân lại.
" Được rồi, nửa thân trên dựng lên, sau đó thì sao?"
Ramses mang theo vài phần tức giận mà quan sát Đóa ở trước mặt cũng đang xoay người sang chỗ khác.
Thân thể của nàng có bệnh nghiêm trọng như vậy sao? Vì sao hắn không biết? Vì sao?
"Cần hơi buông lỏng vạt áo, không thể đè lên trái tim."
Mặt nóng lên, cúi đầu nhìn xuống người bé nhỏ đang đau đớn thở dốc trong lòng hắn. Ánh mắt tràn ngập sức sống lúc bình thường đã đóng chặt lại, lông mi xinh đẹp tuyệt trần nhắm lại thật chặt, bờ môi tinh xảo tái nhợt thật giống như một mảnh vải cợt nhả. Hắn buông ra ... Vạt áo của nàng sao?
"Bệ hạ ..."
Thật lâu không thấy trả lời, Đóa muốn xoay người lại, nhưng mà đầu vừa mới động đậy một chút, mệnh lệnh lạnh lùng liền đổ ập xuống mà đánh vỡ.
"Ai cũng không được quay đầu lại, bằng không, gϊếŧ không tha !"
Mọi người vội vàng im lặng, nín hơi, quỳ trên mặt đất, cúi thấp đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tâm, ai cũng không dám để đầu của mình lặp lại nửa phần hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn đỡ lấy nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy vạt áo ở trước ngực ra, hai tay chậm rãi đem y phục trắng noãn trên người buông lỏng. Bả vai trắng nõn theo quần áo bao vây lộ ra, bị ánh mặt trời chiếu xạ làm nổi bật làn da thuần khiết gần như trong suốt. Trong lòng căng thẳng, ngón tay đυ.ng chạm da thịt của nàng cảm thấy một hồi rét thấu xương, hắn chợt dùng sức nhắm mắt lại. Như vậy ... Cần phải có thể.
Hắn buông lỏng ra đυ.ng chạm tay của nàng, cẩn thận điều chỉnh tư thế của mình, ra sức ngăn cản ánh mặt trời ác độc công kích thân thể của nàng .
Đáy lòng Ramses cuồn cuộn một tia xao động kỳ lạ.
Nếu nàng không phải yếu ớt như vậy, nếu nàng nhìn mình, hắn sẽ nhịn không được ôm lấy nàng, thật chặt, dụng hết sức lực mà ôm lấy nàng...
Vì sao?
Hắn nhìn nàng, mái tóc dài màu bạc của nàng đổ xuống bóng mờ, dưới ánh mặt trời chói lọi hiện ra màu vàng kim nhàn nhạt. Đúng rồi, có lẽ chính là như vậy, là cái ảo giác kia. Ngày đó bên ao sen thấy một ảo giác kỳ quái, trong mộng hắn lại xem nàng là thiếu nữ rất quan trọng. Tóc màu vàng, hai mắt xanh thẳm. Nàng là người hắn muốn đi gặp nhất trên cái thế giới này, muốn làm người bảo vệ tốt nhất.
Cho nên, hắn mới có thể sinh ra một loạt cử chỉ khác thường này chứ? Bởi vì dây dưa tâm trí của bản thân trong mộng say đắm quá lâu. Là như thế, nhất định!
Hắn nhẹ nhàng mà vươn tay, ngón tay thon dài chậm rãi xẹt qua gò má của nàng .
Tinh xảo, lãnh đạm.
... Đây là màu xám bạc tái nhợt, tướng mạo của dị tộc.
Nàng chỉ là muội muội của hắn mà thôi, sợ hãi can đảm, nhu nhược, thương hại muội muội. Hắn từ trong bụng khinh bỉ cùng khinh thường nàng.
Cho tới nay, bọn họ là như thế, nhưng mà, hắn ở mấy năm trước, chẳng bao giờ nhìn lầm nàng với người kia.