Chương 212: Ngoại truyện: Ba ngày vương hậu (5)

Hắn sững sờ, con ngươi băng lam khó có thể tin nhìn ta, nhưng sau một lúc lâu, trên môi lại câu dẫn ra nụ cười. Nụ cười kia không tiêu sái như thông thường mà đắng chát cùng cô độc sâu đậm.

- "Nàng ấy đã cứu ta."

Giải thích qua loa vậy. Ta cười lạnh một tiếng, cầm chặt con dao trong tay hơn.

- "Ta có thể đến Ai Cập."

Hắn ngẩng đầu, nhìn ta, nín thở chờ đợi câu nói tiếp theo. Trong nội tâm của ta một hồi tự giễu, mười năm sau từ khi sinh ra, không có người nào để ý xem ta muốn nói gì. Mà hắn bây giờ để ý, không phải là vì ta.

- "Nhưng ta có một điều kiện."

Ta nhìn con ngươi băng lam trong mắt hắn. Xinh đẹp như vậy, như huyễn như băng, nhưng lại tàn khốc tựa lưỡi dao sắc bén.

Hắn thở ra một hơi, lui ra phía sau hai bước:

- "Tại Cáp Đồ Toa, nàng muốn gì ta đều có thể cho nàng."

Giống như lời hứa hẹn ban đầu, nhưng lời hứa hẹn này đã có vài phần áy náy đối với ta.

Ta nhắm chặt mắt lại, sợ rằng nếu ngay lập tức mở ra thì sẽ không có dũng khí nhìn về phía kẻ thống trị làm ta nhất mực sùng bái kia, ta chỉ cúi thấp đầu, nhìn xuống chân, dường như muốn khắc mặt đất trắng tinh kia vào trong mắt:

- "Ta muốn thành thê tử của ngươi."

Nghe được câu nói này, hắn dừng lại, con ngươi băng lam nhìn về phía ta. Ta cảm thấy tầm mắt của hắn quan sát ta tỉ mỉ, suy đoán cẩn thận ý tưởng của ta. Ta liền cảm thấy xấu hổ, toàn thân dường như muốn bốc cháy lên đến đỉnh đầu. Ta thật sự không có dũng cảm nên ta nhắm nghiền hai mắt lại, hai tay không khỏi có chút dùng sức. Ta nghĩ, nếu hắn cự tuyệt ta như vậy...ta sẽ cử động tay, máu tươi sẽ chảy ra.

Ta chỉ là muốn trước khi chết, giữ lại một chút dấu vết của hắn, dù chỉ một chút cũng được, ta nghĩ muốn từ hắn, chứng minh sự hiện hữu của ta.

- "Cho dù ta lấy nàng thì cũng không được ghi là lịch sử... Hơn nữa nàng cũng chỉ có thể làm thê tử của ta trong ba ngày, bởi vì ba ngày sau, nàng sẽ xuất phát đến Ai Cập."

- "Không có vấn đề gì."

- "Dù cho không được sự bái lễ cùng tán thành của mọi người."

- "Có thể."

- "Vậy nàng tại sao muốn gả cho ta?"

Nhã Lý suy nghĩ rất đơn giản. Hắn cho rằng trên đời này, mỗi chuyện sau lưng của mỗi người đều là có động cơ. Thật giống như ngươi lấy tiền đưa cho thương nhân, thương nhân giao hàng cho ngươi, ngươi cố gắng trả giá, vậy ngươi sẽ dự đoán được hồi báo. Hắn cảm thấy, ta muốn gả cho hắn là vì muốn có được vinh dự, hoặc quyền lực, hoặc tiền tài.

Người như hắn sẽ không thể lý giải được nguyện vọng của ta chỉ là muốn lưu lại một chút dấu vết trên đời này.

Người như hắn sẽ không thể lý giải được nguyện vọng của ta chỉ là muốn lưu lại một chút dấu vết trong lòng của hắn.

- "Không tại sao cả. Ta chỉ muốn vào thời khắc cuối cùng được gả cho người có quyền lực lớn nhất của Hittite."

Ta dùng sự so sánh của hắn để lý giải cho lời nói của mình, không ngoài dự liệu mà nghe được tiếng cười nhạo của hắn. Ta cảm thấy thật đáng xấu hổ, bộ mặt không khỏi đỏ lên nhưng lại khẽ cắn môi, nói tiếp:

- "Lý do chính là như vậy. Ngươi cưới ta...ta sẽ ngoan ngoãn đến Ai Cập."

Hắn đi tới, ngón tay lạnh như băng đặt lên tay ta, ta ngẩng đầu, hắn cúi đầu nhìn ta. Ánh mắt băng lam khiến ta cảm thấy thống khổ mà hít thở không thông. Hắn chậm rãi kéo con dao trong tay ta ra, ném qua một bên, lập tức ôm ta vào trong ngực. Hắn không mặc áo giáp, trên quần áo tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, ngực của hắn ấm áp, bao dung. Chính ta khi được hắn ôm dường như muốn cứ như vậy mà hòa tan, mất đi lý trí cùng so đo.

- "Được, ba ngày trước khi nàng đến Ai Cập, nàng sẽ làm vương hậu của ta."

Hắn lầm bầm nói nhỏ bên tai ta, hơi thở xẹt qua tai ta, lưu lại một chút xúc cảm nóng bỏng. Mắt tối sầm lại, một câu nói kia của hắn là trí nhớ cuối cùng lưu lại trong đầu ta.

Thế kỷ 13 trước công nguyên, không rõ niên đại nào. Mấy năm sau khi kết thúc cuộc chiến Tạp Điệt Thạch, quốc vương Mục Ngõa Tháp Lợi Tư của Hittite đưa công chúa "Cáp Đồ Toa" của mình với tư cách hòa bình gả chồng ở Ai Cập xa xôi, hai nước ký kết điều ước hòa bình. Hình ảnh Pharaoh Ai Cập cưới công chúa Hittite được sử quan ghi chép lại trên vách đá bên trong thần miếu Karnak và được truyền lưu thiên cổ. Nhưng sau khi Cáp Đồ Toa đến Ai Cập lại không có bất cứ tin tức gì, trên sử sách ghi lại về vị công chúa này cứ như vậy mà tan biến.

Thời kỳ cuối trước công nguyên 13, "dân tộc trên biển" xâm nhập Hittite theo eo biển Bác Tư Lỗ Tư, tất cả các nước phụ thuộc như Tiểu Á Tế Á cùng Syria đồng loạt phản kháng, ngoại giao của Hittite coi như bị sụp đổ. Sau đó, người Phoenician có màu cờ là màu đỏ tía cuốn sạch khu phía đông Địa Trung Hải, vương quốc Hittite bị họ tách rời.

Trước công nguyên thế kỷ 8, Hittite còn sót lại bị đế quốc Ashur diệt vong toàn bộ.