Chương 20: Sương mù (1)

Hắn dùng lực nhắm mắt lại, trong nội tâm từng đợt không khỏi phiền muộn, mê hoặc, bất an, đến cùng là phải làm gì? Đến cùng phải làm thế nào nói rõ. Trước kia, gϊếŧ chết nàng thì tốt rồi."

Đêm khuya giống như mực đậm rơi xuống, bao phủ tràn ngập ở trên cây cối xanh miết ngoài đình viện. Gió nổi lên hùng hậu mà vững vàng, âm thanh nước sông Nile ghé vào trong lỗ tai của hắn, chậm rãi vang lên. Trong thư phòng Vương gia lớn như vậy, chỉ có một mình hắn.

Ngón tay thon dài nắm thật chặt giấy công văn cỏ gấu, các đốt ngón tay rắn chắc có chút nổi lên màu trắng bạch. Trong đôi mắt sắc màu hổ phách một số gần như trong suốt, yên lặng mà nhìn về phía trước, giống như muốn xem vào cửa gỗ đang khép kín.

Ngày qua ngày của hắn đều trôi qua bình thường giống nhau. Ban ngày xử lý xong chính sự, dùng qua bữa tối, hắn liền ngồi trong thư phòng đọc công văn trọng yếu. Có khi Lễ Tháp Hách xin yết kiến, cùng mình tâm sự về sự biến hóa về thế cục đế quốc chung quanh Ai Cập, có khi Mạnh Đồ Tư hướng mình báo cáo tình hình biên cảnh Ai Cập gần đây, dạo này Nefertari cũng tới, lấy cớ tiểu công chúa chết non, tới thăm mình.

Sinh hoạt của hắn tựa như nước ao sen, bình tĩnh phẳng lặng nhìn không ra một tia rung động.

Từ khi tiếp nhận chức vương tử nhϊếp chính, kể từ ngày đó trở đi, thế giới với hắn mà nói tựa cũng không tồn tại cái gì ngoài ý muốn, đế quốc, thần tử, địch quốc, hậu cung, con dân, hết thảy đều là những quân cờ nhỏ trên bàn cờ của hắn. Đế quốc khổng lồ do phụ vương của hắn để lại sau khi qua đời hai năm, liền ở dưới sự thống trị của hắn, đều đâu vào đấy vận chuyển, từng bước một đi về hướng ngày mai rõ ràng.

Nhưng là bây giờ, một quân cờ được hắn điều khiển trên bàn cờ, lại xuất hiện một quân cờ kỳ quái.

Cái quân cờ này bất quá là một cái quân cờ nhỏ trong ngàn vạn quân cờ của hắn. Trong quá khứ mấy năm, vẫn luôn để cho hắn dễ dàng nắm giữ ở trong tay, là quân cờ nhỏ bé hèn mọn tồn tại, thậm chí lại để cho hắn một lần muốn đem con cờ này ở trên bàn cờ hoa lệ của mình triệt để xóa bỏ. Hắn hời hợt bố cục, muốn một trượng đem cái quân cờ tồn tại này hung hăng nghiền thành mảnh vỡ. Nhưng là, cái cử động đơn giản này, lại hết lần này tới lần khác không đạt được ước muốn. Khi hắn một trượng đánh vào nàng, thì nàng lại may mắn thoát khỏi khó khăn vào ngày đó, từ ngày đó hắn không thể khống chế, kiểm soát được quân cờ này nữa, cũng không cách nào bỏ qua sự tồn tại của nàng.

Nàng bắt đầu lại để cho hắn nhìn không thấu.

Vẫn y nguyên sợi tóc màu bạc già nua quỷ dị.

Vẫn y nguyên đôi mắt màu xám kỳ quái.

Vẫn y nguyên làn da màu trắng bệnh trạng hiếm có.

Vẫn là thứ nghiệt chủng thấp hèn do tình nhân của phụ thân sinh ra.

Nhưng là giống như hắn từ trước tới nay, chưa từng gặp qua nàng như vậy. Nàng có dũng khí như vậy, có thể ở thời điểm Pharaong tức giận lại dũng cảm đứng ra bảo vệ thị nữ của mình, nàng kiên cường như vậy, ở lúc hắn châm chọc nàng, lại có thể mỉm cười nói chuyện nguyện ý vì Pharaong làm vài việc, nàng có kiến thức như vậy, có thể chưa bao giờ rời khỏi chốn thâm cung, vậy mà vạch rõ được ranh giới giữa Ai Cập, Cush, Hitite, Arhus và thế cục các nước. Bên bờ ao hoa sen, dưới ánh mặt trời màu vàng cùng nước ao xanh thẳm, mang lại cho hắn ảo giác kỳ lạ, một lần không khống chế được cử động, lại để cho hắn ảo nảo, dưới sự giận dữ liền quyết định cưỡng chế cải biến vận mệnh của nàng, một số gần như ngây thơ, thông qua thủ đoạn như vậy để chứng minh mình đối với quân cờ nhỏ bé này có quyền khống chế tuyệt đối. Nhưng mà, nàng lại bình tĩnh, để cho trong lòng hắn càng thêm rối loạn. Đêm nay nhìn thấy nàng, hắn tận lực khiến cho thanh âm của mình nghe trước sau lãnh đạm cùng hờ hững, dưới ánh sáng của ngọn đuốc, sợi tóc bạc của nàng lại tỏa ra những sợi tóc vàng nhàn nhạt, hắn phải tự nhủ như thôn miên chính mình rằng, người đang đứng trước mắt là thiếu nữ có mái tóc màu bạc kỳ quái, người đã ở bên hắn vài chục năm .....vẫn như cũ là muội muội có huyết thống thấp hèn. Nhưng chỉ có hắn tự mình biết, nàng tùy tiện mà xuất hiện ở trước mắt của hắn, không thể phủ nhận đây là lần đầu tiên nàng đã chạy ra khỏi sự khống chế của hắn hoàn toàn, càng làm cho hắn ngoài ý liệu, cái người can đảm này, hành vi rõ ràng không có kí©h thí©ɧ hắn tức giận, ngược lại khiến hắn có rất nhiều hứng thú muốn biết nàng đến tột cùng muốn gì.

Ở trong trí nhớ của hắn, đối với nàng hắn ít có thương cảm, cái người này làm cho người ta chán ghét, muội muội luôn trốn tránh hắn, luôn dành ánh mắt khϊếp đảm mà nhìn hắn, chưa bao giờ nghi vấn bất cứ mệnh lệnh gì của hắn.

Hắn thật sự không thể tưởng được, nàng lại dám tùy tiện yết kiến, còn tràn đầy tự tin ném hai chữ " đàm phán."

Mặc dù, như cũ hơi không quen tay như vậy, nhưng là nàng mà hắn biết cho tới nay thì bây giờ nàng thông minh quá nhiều, lợi hại quá nhiều. Lễ Tháp Hách, Mạnh Đồ Tư cùng những vị quan quyền lực to lớn ở bên cạnh hắn nhiều năm, ai sẽ cùng Pharaong nói điều kiện ? Mà hắn vô luận suy nghĩ thế nào, suy đoán thế nào, cũng không nghĩ ra người có đủ can đảm nói điều kiện với hắn lại là nữ nhân, mà người đó lại là muội muội mà hắn cực kỳ chán ghét.

Hắn cẩn thận cất dấu vào thời khắc ấy xẹt qua đáy lòng chấn động thật nhỏ. Hắn muốn tiếp tục nghe tiếp, nàng đến tột cùng muốn cái gì ? Hắn muốn biết ý nghĩ của nàng. Nàng cùng hắn nói ba cái điều kiện, điều kiện mặc dù là ba cái, nhưng là hắn trước đã rõ ràng ngay từ đầu là trọng điểm là cái cuối cùng. Điều kiện thứ hai nói xong, nàng dừng lại, cái cằm nhỏ nhắn yêu kiều có chút giơ lên, nàng nhìn hắn, nhìn hắn thật lâu.