Chương 19: Điều kiện (3)

"Ta có 3 điều kiện ."

Nàng nhìn thấy trong mắt hắn xuất hiện một tia mê mang.

"Ba" chịu đựng sự đau đớn buồn bực giống như thủy triều ùn ùn kéo đến, nàng ổn định lại tiếng nói của mình, nhẹ nhàng mà lặp lại một lần nữa, "Đối với khả năng để nhanh chóng chinh phục một quốc gia mà nói, bất quá chỉ là yêu cầu rất nhỏ."

"Ngươi nói."

"Thứ nhất, ngươi phải đáp ứng để cho Đóa an toàn, vinh hoa mà an hưởng tuổi già."

Đóa bảo vệ nàng, nhưng Đóa cũng trung thành với Pharaong, đối xử tử tế với Đóa, không phải là chuyện sai.

"Có thể." Hắn không chút nghĩ ngợi nói ra.

"Thứ hai, ta có thể không cần chức Tế Ti, nhưng ngươi phải truy phong trả lại cho mẫu thân ta vị trí Tế Ti cấp cao."

Cám ơn nàng sinh ra thân thể này, bằng không nàng sao có cơ hội về đây, lại lần nữa nhìn thấy hắn.

"Ta trước hết đáp ứng ngươi việc bảo đảm ngươi là Công chúa huyết thống vương thất, cái này đương nhiên là có thể ."

Nàng khẽ vuốt cằm, con ngươi màu xám dần dần đã mất đi quang mang vốn có.

Nàng muốn hắn vui vẻ, nàng muốn hắn hạnh phúc. Loại tâm tình này mãnh liệt như thế, mãnh liệt đến mức dù cho chính mình bởi vì đau thương mà hóa thành một mảnh bụi bặm dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng bay lượn, nàng cũng sẽ không tiếc . . .

Mà nàng rốt cụôc phát hiện, nếu như mình có thể mang theo thân thể này, dựa vào suy nghĩ của hắn, rời xa xa khỏi tầm mắt của hắn, giúp đỡ hắn hoàn thành kế hoạch chính trị tỉ mỉ này, nhất định là trước mắt nàng, có thể trong thời điểm này, ở dưới tình huống mà tiến trình lịch sử không bị trở ngại, mang cho hắn vui vẻ lớn nhất.

Nhưng mà . . .

"Thứ ba đâu ? Ta rửa tai lắng nghe." Hai tay hắn ôm ở trước ngực, vòng qua cái bàn, hướng vài bước đến gần nàng.

Chần chờ một chút, nàng ngẩng đầu lên, con ngươi màu xám giống như mặt nước yên ả, nhìn về phía hắn, nhưng lại giống như không cách nào tập trung.

"Thứ ba đâu? Ta thỏa mãn ngươi !" Trong thanh âm nhiễm thêm vài phần vội vàng xao động, nhẹ nhàng mà ở trên không gian rộng rãi của đại sảnh vọng lại.

Chẳng lẽ chút thời gian này cũng không muốn cho nàng sao. . .

Nàng tự cho là tình yêu sinh ly tử biệt, hoá ra trong thời gian cùng không gian chà đạp trước mặt là có thể yếu đuối không chịu nổi như vậy.

Ngải Vi nhẹ nhàng mà nở nụ cười .

Đã như vậy, như vậy, cũng cho phép nàng giữ lại một chút ít tư lợi nhỏ đi. Chí ít, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi Cush, nàng có thể . .. Trở lại cái thời không thuộc về mình kia. Sau khi xác nhận hắn mọi chuyện đều tốt, khiến cho hai cái góc độ bị vẽ sai mà thẳng tắp lướt qua giao điểm, từng người hướng về phía trước, từ đó hai người bọn họ lại không liên quan đến nhau.

Cứ như vậy đi !

Ánh mắt từng mơ màng, tại thời khắc này hội tụ thành một ánh sáng sắc bén, nàng rốt cục mở miệng: "Ta nghe nói, ở Ai Cập có một cái bùa hộ mệnh thần bí."

Hắn sững sờ, nàng tiếp tục nói.

"Tên của nó, gọi là con mắt Horus."

Hắn nhíu mày, nhìn về phía Đông đang chạy tới cửa cung kính chờ lệnh. Cảm nhận được ánh mắt của quân vương, Đông vội vàng gật đầu, "Quả thật có truyền thuyết như vậy, con mắt Horus chân chính, là báu vật bí mật độc nhất vô nhị."

Nhìn nhìn về phía nàng, nàng lập tức cũng quay lại nhìn hắn.

Con mắt Horus chân chính . . . Là thực sự tồn tại, Đề Thiến cũng không có lừa nàng .

Ngải Vi nhẹ nhàng mà thở ra, "Chính là nó, thứ ta muốn đúng là con mắt Horus."

Nếu như không muốn tương lai bị bóp méo, cũng không cần đυ.ng chạm quá khứ.

"Ta tin tưởng, ngươi sẽ đem con mắt Horus đến cho ta . . . Đây là số mệnh của ngươi, ngươi nhất định sẽ trở lại."

Lúc rời khỏi hiện đại, lời nói của Đề Thiến, lại một lần vang lên bên tai Ngải Vi. Khi đó, trong nội tâm Ngải Vi tràn đầy các loại coi nhẹ, nàng chỉ ôm 0,001% hi vọng khi uống xong lọ thuốc này, mượn cách này phá tan cái chết nguy hiểm, loại trừ cái cảm giác mỹ mãn thu được chỉ trong chớp mắt. Mãi đến ban nãy, nàng mới thực sự mà bắt đầu suy nghĩ đến lời nói của Đề Thiến.

Một khắc này, nàng rốt cục hiểu rõ ý nghĩ của mình. Lý trí của nàng, kiêu ngạo của nàng, lúc nói ra câu nói kia thời gian đột nhiên nhảy ra ngoài, đưa tâm tình lộn xộn của nàng trong nháy mắt chải vuốt rõ ràng. Nàng đã quyết định, quyết không đυ.ng chạm vào lịch sử nữa, yêu cầu xa xỉ dư thừa chỉ có thể khiến sự mạo hiểm của nàng trở nên lẫn lộn đầu đuôi. Tình yêu của nàng, thời điểm khi hắn đạt được hết thảy mong muốn chân chính của mình, sẽ vẽ ra kết cục, sau đó vĩnh viễn bị chôn cất trong lòng nàng.

Không để ý đến việc hắn sẽ yêu ai cưới ai để ý ai.

Không thèm nghĩ đến việc ban nãy xảy ra chuyện gì trong phòng hắn nữa.

Không đi quản việc rốt cục ai có thể bước vào ao sen xinh đẹp này.

Không nhìn tới ánh mắt của hắn một khắc trở nên ôn nhu kia đến tột cùng sẽ chạm đến người nào.

Đau thương sẽ không biến mất, nhưng sẽ không lại làm che mờ hai mắt của nàng. Bước tiếp theo của nàng, bất kể là như thế nào, nàng cần phải tìm cho được con mắt Horus, nàng tin tưởng con mắt Horus có thể giải thích một vài vấn đề. Ví dụ như, vì sao tại Ai Cập cổ đại lại có một thiếu nữ cùng tên với mình? Vì sao nàng lại có vài phần rất giống với diện mạo của mình ? Vì sao bản thân sẽ lần lượt may mắn như thế nhưng lại tàn khốc mà trở lại bên cạnh "Hắn".

Tình yêu của nàng với hắn.

Căm ghét của nàng với hắn.

Trong nháy mắt đó, trong đầu Ngải Vi loé lên quá nhiều tâm tư. Nàng ngẩng đầu lên, con ngươi màu xám đặc biệt mà trong suốt, con ngươi màu đen sắc bén khóa ở trên người Pharaong khôi ngô tuấn tú trước mắt.

"Đúng là nó, thứ ta muốn chính là con mắt Horus."

Đi tìm con mắt Horus, nàng mượn ý nghĩa cùng lý do này thuận tiện chỉ chốc lát lại lưu lại ở thời đại này.

Tìm được con mắt Horus, nàng ít nhất có thể ở nơi này chiếm thế chủ động trong trò chơi làm người khác đau lòng. Nàng nguyện ý đi đến Cush, thay hắn hoàn thành tâm nguyện của hắn, thế nhưng sau đó . . . Nàng có thể lựa chọn vĩnh viễn rời khỏi thời đại thương tâm này.

"Thỏa mãn 3 điều kiện của ta, ta nguyện ý tiến về Cush, đem toàn lực thỏa mãn nguyện vọng của ngươi."

Nàng cắn môi, hơi khẩn trương nhìn về phía hắn.

Không thể nói rõ đau đớn trong lòng rốt cuộc là hi vọng hắn gật đầu, hay là lạnh lùng mà từ chối. Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình lại bất lực như thế, bởi vì không nhìn thấu tâm tình của một người khác, mà cảm thấy không biết làm thế nào.

Mãi đến khi —

"Theo ý ngươi. Cầm lấy con mắt Horus, ngươi lập tức nhanh chóng lên đường đi !"

Mãi đến khi thanh âm lạnh lùng không chút nghĩ ngợi đánh nát một chút do dự còn sót lại tận đáy lòng nàng.

Nàng nặng nề mà nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Mở mắt ra, hắn đã không lưu luyến chút nào xoay người, trở lại chỗ ngồi của mình, một lần nữa cầm lên thư bằng giấy cỏ gấu mới buông xuống khi nãy.

Hắn vốn dĩ là chán ghét nàng như vậy. . .

Nàng nhìn vài sợi tóc màu rám nắng của hắn khẽ rũ xuống, nhìn hai con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt của hắn, nhìn những ngón tay thon dài rắn chắc của hắn.

Gần giống như trước cũng nhìn hắn như vậy, nhìn qua ba ngàn năm.

Được rồi, nàng đã đạt được mục đích lúc ban đầu trở về, nàng nhìn thấy hắn. Hắn vẫn như trước là bình an, vĩ đại mà sống.

Tốt đẹp dường nào.

Cực kỳ lâu sau, nàng rốt cục hơi quỳ gối, giống như lúc ban đầu, tao nhã tiến hành một lễ. Thanh âm giống như lúc mới đi vào trong trẻo mà bình tĩnh như vậy.

"Bệ hạ, cảm tạ. Xin nhớ kỹ chuyện ngươi đáp ứng ta."

Hắn không có ngẩng đầu. Nàng hơi thở dài, thật sâu nhắm mắt lại, xoay người đi ra cửa phòng.

Hắn nghe thấy tiếng bước chân của nàng dần dần đi xa, chợt ngẩng đầu lên, thấy Đông ở cửa hơi chần chờ nhìn mình. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, Đông liền vội vàng xoay người hướng về phía Ngải Vi đang đi xa, đi theo nàng.

Trong chớp mắt khi cánh cửa phòng nặng nề đóng lại, xuyên thấu qua kẽ hở đang gần khép lại, hắn chuyên chú nhìn thân ảnh nhỏ gầy của nàng, trên con đường nhỏ trong ánh đèn dầu lúc sáng lúc tối, dần dần trở nên mơ hồ không rõ.

Cửa gỗ nặng nề đóng lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Dường như trong phòng này, từ đầu tới đuôi, đều chỉ có một mình hắn.