Chương 1: Lần thứ 100 chuyển thế (1)

Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi cực đại vào trong phòng của Ngải Vi. Trong không khí nổi lên bụi bay màu vàng, giống như những vì sao ti ti vỡ thành mảnh vụn, chậm rãi bay phấp phới.

Chiếc giường trắng noãn, chiếc gối cũng trắng tinh, thiếu nữ nằm ở bên trên chiếc giường trắng, tóc nàng màu vàng phảng phất giống như mặt trời giữa trưa, phát tán trên chiếc gối mềm mại. Lông mi nồng đậm mà quăn xoắn màu nhạt khẽ rung động, bờ môi lăng lê rõ ràng lúc mở lúc đóng, giống như đang nói gì đó .

Bỗng nhiên, nàng từ trong mộng thức giấc, hai mắt vốn dĩ đang đóng lại mở rất lớn. Đôi mắt màu xanh lam thẳng tắp nhìn về phía trần nhà nằm ở phía trên đỉnh đầu như thể dọa người. Đôi mắt khẽ co lại thành hình dạng cây kim nhỏ tinh tế, miệng nàng hô hấp thật lớn, thân thể run rẩy kịch liệt.

Trong chớp mắt, hàng nước mắt theo khóe mi nàng rớt xuống, lướt qua gương mặt trắng noãn mà tinh xảo của nàng, rồi rơi xuống chiếc giường mềm mại.

Nàng lại mơ thấy hắn .

Giống như mỗi một ngày trôi qua cứ như là 100 năm, mỗi ngày hình ảnh của hắn lại một lần mà xuất hiện ở trong đầu nàng .

Hai người trải qua những khoảnh khắc xa rồi lại hợp, nửa mang bắt buộc mà xâm nhập lấy nàng yếu ớt ở cảnh trong mơ.

Chứng kiến hắn mỉm cười .

Chứng kiến cơn giận dữ của hắn .

Chứng kiến sự quan tâm của hắn .

Thấy sự lạnh lùng của hắn,

Thấy đôi mắt màu hổ phách của hắn .

Thấy tình cảm của hắn đối với nàng tràn đầy nhiệt tình trong đó:

" Mặc kệ ngươi là ai, ta là Pharaong Ai Cập, toàn bộ mảnh đất này đều thuộc về ta.....ta nhất định có thể tìm được ngươi."

Cuồng hỉ lấy vận tốc cùng tốc độ ánh sáng tiến vào chiếm giữ lấy đáy lòng của nàng, làm cho nàng tung như chim sẻ mà cơ hồ gần như đã chết đi . Nhưng mà một giây sau, biểu lộ cực nóng như biến thành thống khổ đậm đặc. Toàn bộ hình ảnh về mũi tên đó, máu thấm ướt chiến y của hắn, khuôn mặt hắn mỉm cười nhợt nhạt, thoạt nhìn mà mơ hồ :

" Vi, nhận thức của ngươi, làm ta vui vẻ nhất đấy ......"

Nàng sợ hãi liền thét lên cũng không có cách nào phát ra, một loại căm hận theo chỗ sâu trong đáy lòng từ từ bay lên mãnh liệt, tự trách áy náy, mà hết thảy đều chuyển sang thành tuyệt vọng dày đặc nồng hậu mà thật sâu che giấu .

Nàng từng nói qua nàng thương hắn, nàng đã từng nói qua nàng phải bảo vệ hắn .

Kết quả nàng lại hại chết hắn, nàng lại cướp đi của hắn 60 năm tuổi thọ. Nếu như vậy, nếu như thực hiện ước nguyện tình yêu của nàng, mà phải trả giá thật lớn là tính mạng của hắn. Như vậy ..... như vậy, nàng tình nguyện không muốn nữa, không nhận tình yêu của hắn .

Hình ảnh lại một lần nữa tràn qua, lại là hắn, ý nghĩa tràn đầy trên mặt yêu thương, lại là câu nói của hắn làm cho nàng mừng rỡ như điên :

" Ta không thể đối tốt với bất kỳ kẻ nào được, ta chỉ đối tốt với một mình ngươi . Nói cho ta biết, ngươi đang ở đâu ?

Nàng vội vàng quay đầu đi, vội vàng che giấu cảm xúc của chính mình, nàng khẽ cắn môi nói ra một câu tự dối lòng mình :

"Đối tốt với Nefertari, chính là đối tốtvới ta."

Câu trả lời lạnh như băng của nàng, đã dập tắt hết sự nhiệt tình của hắn ... nàng nhìn thấy biểu cảm của hắn trước mắt vào thời khắc ấy ngưng kết, khiến nàng không đành lòng liền quay người lại nhìn xem hắn.

May mà chung quanh ánh sáng mặt trời chiếu lên chói mắt, khiến nàng không thấy rõ mặt của hắn.

Đang ở trong mộng, lại đột nhiên trong tích tắc mở mắt ra, liền là nhìn thấy trần nhà lạnh như băng nhảy vào trong đầu .

Nàng đã đoạn tuyệt, cùng cái niên đại cổ xưa kia tất cả liên hệ .....là nàng ...lựa chọn của mình. Lựa chọn xóa đi tất cả sự hiện hữu của mình, đến nay sửa chữa lịch sử bị vặn vẹo. Theo cái lịch sử kia cùng nhau biến mất, theo 3000 năm trước biến mất, theo trong tình yêu của hắn biến mất.

Ngoại trừ, vết sẹo nhàn nhạt nơi cổ tay nàng do vòng tay hoàng kim còn lưu lại dấu vết, thì tất cả đều đã biến mất vô tăm vô ảnh, phảng phất giống như thời không trên thế giới này dừng lại, chỉ là mộng đẹp của nàng.

Nàng hít thở thật sâu, bên miệng câu dẫn ra một nụ cười khổ, nhẹ nhàng mà vuốt vuốt khóe mắt của mình.

Chỉ vì hắn có thể sống sót. Ít nhất bây giờ, hắn còn sống, trong thời đại của nàng biết hắn bình an đấy, hạnh phúc đấy. Dù cho những hạnh phúc này không phải do nàng mang tới .....

Nàng có cái gì tiếc nuối đây ....?

Nếu như nỗi thống khổ của nàng, nàng biến mất có thể khiến hắn vui vẻ, làm cho cuộc sống của hắn từ nay về sau đều thuận buồm xuôi gió, làm cho sự thống trị của hắn có thể ổn định và hòa bình lâu dài, như vậy hắn có nhớ rõ nàng hay không nàng sẽ biến mất đi ở chỗ nào thì có quan hệ gì đâu.

Điện thoại nằm ở trên đầu giường bỗng nhiên vang lên, âm thanh bằng phẳng mà lạnh như băng ngạnh sanh sanh nhảy vào trong đầu Ngải Vi, làm cho suy nghĩ của nàng bừng tỉnh.

Nàng vội vàng xoa xoa mũi, thu thập lại những suy nghĩ mất trật tự vào trong lòng. Đưa tay nhấn nút nghe xuống, thanh âm lễ phép mà yên tĩnh của quản gia vững vàng truyền tới trên microphone:

" Vi tiểu thư, bạn của ngài tên là Andrew Rea đến thăm !"

Nàng sửng sốt một chút, nghe âm đọc của quản gia, cái tên Andrew Rea, không phải tên của người Anh, chắc hắn cũng có địa vị khá cao, nhưng là nàng rất nhanh tìm tòi trong trí nhớ, lại nhớ không ra nổi tên người này, có người tên như thế, xưng là bạn của mình.

" Ngươi xác nhận, cái người tên là Andrew Rea là khách của ta, tới thăm ta sao ?"

Tính của nàng vốn dĩ là không thích khách tới thăm, bởi vậy nàng cũng có ít bạn thân đến nỗi để tới chơi thăm nhà nhau .

Đối mặt với nghi vấn của nàng, lão quản gia chỉ là vững vàng mở miệng nói lần nữa :

" Hầu tước đại nhân nói, xin ngài cần phải tiếp đãi tốt, chu đáo ngài Andrew Rea."

Ngải Vi suy nghĩ một chút, do dự mấy giây, nàng rốt cũng bất đắc dĩ trả lời một câu :

" Đã biết ."

Dinh thự thế gia của gia tộc Modied ở vào vùng ngoại thành Luân Đôn . Nằm ở giữa đồng ruộng màu xanh biếc chỉnh tề, tòa thành có niên đại xa xưa đứng lặng .

Nó hơi bị thời gian ăn mòn, trên vách tường mọc đầy dây thường xuân rậm rạp màu xanh lá. Cửa sắt trầm trọng đem lâu đài cùng thế giới bên ngoài ngăn cách. Tòa thành của hầu tước Modiet có vài nông hộ nông thôn, cả đời cũng không cơ hội bước qua cửa sắt này, chỉ là thỉnh thoảng thấy được vài chiếc xe sang trọng cao quý xuất nhập vào cái lâu đài cổ và thần bí này.

Đối với bọn hắn mà nói, sinh hoạt của người bên trong giống như xa không thể chạm, họ đến từ thế giới khác tồn tại .

Gia tộc Modiet là quý tộc thừa kế vương vị Anh quốc, không chỉ có được tước vị do Nữ hoàng ban cho, cùng vương thất kết giao mật thiết, mà đồng thời họ còn có tập đoàn Ngại Thị, nắm giữ cổ phần chủ yếu.

Tập đoàn Ngải Thị lấy mệnh danh họ của mẹ Ngải Vi, do Ngải Huyền đảm nhiệm chức tổng giám đốc, trong 3 năm đã khuếch trương tốc độ càng nhanh, nhảy lên trở thành một trong ba đại thương nghiệp lớn của châu Âu, phát triển kinh tế châu Âu vững mạnh.

Tập đoàn Ngải thị thúc đẩy toàn bộ nền kinh tế Anh quốc, sản xuất tổng giá trị sinh ra ảnh hưởng không thể coi thường .

Ngải Vi Full Modiet, năm nay sắp tổ chức sinh nhật tròn 18 tuổi, với tư cách tiểu nữ nhi mà hầu tước Modiet yêu thương nhất, muội muội dòng chính duy nhất của Ngải huyền, nhất cử nhất động của nàng trên xã hội thượng lưu vốn không lớn này luôn luôn bị chú ý.

18 tuổi là một tuổi đặc thù, con gái gia tộc Modiet từ 18 tuổi trở lên, nhi tử từ 20 tuổi trở lên có thể tự chủ hứa hẹn hôn nhân chính thức. Bởi vậy, sau khi rời khỏi sinh nhật của mình một thời gian ngắn, các loại lễ vật đã không ngừng đưa tới. Thậm chí có ít danh môn thiếu gia tới, đối với nàng liên tục đưa ra những hứa hẹn.

Đây chính là nguyên nhân khiến cho nàng cảnh giác, với người đang tới thăm này.

Nhưng mà xuất phát từ hầu tước Modiet tự mình mở miệng, nàng không thể không rửa mặt, thay quần áo, ngoan ngoãn đi xuống lầu, thấy người mình hoàn toàn không nhận biết .

" Tiểu thư."

Lão quản gia, mặc lễ phục màu đen đứng ở trong phòng khách hướng Ngải Vi khẽ khom người, nói:

" Ngài Andrew Rhea, đang chờ tiểu thư ở trong phòng khách ."

" Anh Ngải huyền đâu ?"

Nàng chậm rãi vuốt ve tóc của mình, hỏi thăm về tình hình của Ngải Huyền. Nếu như hắn ở đây, nàng liền có thể thoải mái mà đẩy chuyện này cho anh đi làm .

" Thiếu gia Ngải Huyền đi Hi Lạp ."

" Hả."

Nàng nhàn nhạt tả lời một câu, rồi bước nhanh đi về tới phòng khách, lòng hiếu kỳ không ngừng tăng lên, nàng thật sự muốn biết cái người tên là " Andrew Rhea." Lợi hại nào có thể để phụ thân đặc biệt buông lời bảo nàng tiếp đãi tốt.

Thế gia nào đang cùng với gia tộc Modiet thiết lập quan hệ ngoại giao cùng bảo trì quốc gia trọng yếu, người chấp chính, vương thất, chủ xí nghiệp bên trong nước cũng không có tên nào tồn tại như vậy. Mang theo mê hoặc, nàng bất tri bất giác đã đi tới phòng khách. Đứng nghiêm, gõ cửa nhẹ hai lần, nhưng không có tiếng trả lời. Ba giây đồng hồ sau , nàng nhẹ nhàng mà xoay tròn nắm cửa, nghiêng người đi vào.

Người khách tới đứng an tĩnh bên cạnh cửa sổ, sợi tóc sâu màu rám nắng rủ xuống bên vai, bóng lưng cao lớn lộ ra vẻ kiêu căng. Nắng sớm xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào thân thể mặc bạch y trên người của hắn.

Vậy mà sinh ra trong lòng nàng giống như lạc vào thời không khác.

Nàng khẽ giật mình, ngay sau đó liền căn bản là không có cách nào đi tới .