"Ai ở trong này ."
Thời điểm đang do dự, một âm thanh nhàn nhạt ở sau lưng vang lên, Ngải Vi chợt quay đầu lại, nhìn về phía chủ nhân của âm thanh đó.
Trong nháy mắt đó, thời không giống như ngưng kết lại.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua kẽ hở của lá cây nghiêng rơi vãi xuống dưới, rơi xuống mặt đường làm bằng đá bằng phẳng mà cực nóng, mùi hoa sen thơm ngát tràn đầy trong không khí, vương vấn bên người. Không có gió, ngay cả âm thanh hít thở cũng biến mất. Nàng cùng hắn đứng cách nhau chỉ có mấy thước, chăm chú nhìn nhau.
Thật lâu không nói gì.
Đó là một bức tường cùng cảnh tượng, một bức tranh vẽ đẹp nhất trên thế giới.
Thiếu nữ mặc áo trắng, đứng bên cạnh ao sen màu thủy lam, làn váy dài rơi xuống mặt nước lạnh như băng, làn da trắng nõn so với những đóa hoa nở rộ trong ao còn mềm mại hơn, nàng nghiêng người một chút, nhìn nam tử cách đó không xa, chàng trai trẻ tuổi cao lớn mà rắn chắc, mặc chiếc áo đuôi ngắn đơn giản làm bằng cây đay, cầm trong tay bảo kiếm được chế tác tinh tế, có khắc hình chim ưng hoàng kim trang trí, dưới ánh mặt trời chiếu xuống hơi hơi phát sáng, hắn nín lặng dừng chân, nhìn cô gái đứng trước mặt mình.
Vào thời khắc ấy, nàng cơ hồ sinh ra một loại ảo tưởng, cho rằng hắn vẫn yêu nàng, một ảo tưởng mỹ hảo.
Thế nhưng, nàng sao lại quên. Trong trí nhớ của hắn, căn bản là chưa từng có nàng. Hình dạng bây giờ của bản thân lại cổ quái như vậy, đối với bọn họ thì có thể nói là xấu xí cổ quái, hắn sao có thể sinh ra thiện cảm với mình. Tâm tư đang rối loạn, thân thể lại không quen làm cho chân của nàng có chút bất ổn, vô ý giẫm lên làn váy của mình, thân thể bỗng nhiên ngả về hướng ao sen phía sau.
Nàng không có lo sợ, cũng không xoay người giãy dụa, chỉ bình tình nhìn sắc mặt của hắn. Có lẽ hắn không chút nào thèm để ý, nếu như bây giờ nàng có ngã xuống ao nước, hắn lập tức sẽ xoay người bước rời khỏi, nàng thầm nghĩ bắt lấy cơ hội này, trước khi hắn rời đi, nhìn hắn vài lần, đem gương mặt ôn nhu này khắc thật sâu in vào trong đầu, làm cho nàng có thể một lần nhìn thấy hắn trước, dung mạo đẹp đẽ lại trở về như trước lạnh như băng xa lạ mà quen thuộc .
Thân thể chậm rãi nghiêng về phía sau, nàng chờ đợi nước ao rét lạnh vô tình làm ướt sũng thân thể của mình. Thế nhưng, thật không ngờ là, vào thời khắc ấy, trên khuôn mặt lạnh lùng trước kia lại thoáng hiện một chút lo lắng. Sau đó, dùng tốc độ nhanh hơn trọng lực túm nhanh lấy nàng, hắn đã tới bên cạnh thân thể của nàng, không chút do dự bước vào ao sen, bắn tung tóe lên vô số bọt nước. Cánh tay rắn chắc trước sau cầm bảo kiếm dùng sức mà ôn nhu kéo thân thể của nàng, kéo nàng gần mình hơn, hơi thở cực nóng nháy mắt đã gần trong gang tấc .
Bọt nước bắn ra, dưới ánh mặt trời đang chậm rãi rơi xuống, dừng ở trên thân thể màu đồng cổ tràn ngập sức nóng của hắn, dừng ở trên thân thể trắng nõn mà lạnh như băng của nàng. Hắn ôm nàng, ở trong làn nước nhẹ nhàng bế thân thể của nàng lên, đưa nàng bế lên song song với độ cao của hắn. Hơi thở của hắn lại dịu dàng như vậy, dường như chỉ dùng một chút lực, cũng đem nàng thổi tan hóa thành bọt nước trong không khí. Con ngươi màu hổ phách, nhìn nàng không chớp mắt, trong con mắt thấu triệt ấy, nàng cơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của mình, còn có một tình cảm kỳ lạ khó có thể nói rõ.
Như thế nào mà cẩn thận, như thế nào mà quý trọng, người trước mắt giống như bảo vật trân quý nhất trên thế giới này.
Như thế nào mà kinh ngạc vui mừng, như thế nào mà khó tin, dường như đã đợi rất lâu rồi mới lại một lần nữa có thể ôm nàng vào trong lòng.
Trong lòng khó có thể kiềm chế từng đợt kích động, chẳng lẽ, trên đời này thật sự có ma pháp sao? Chẳng lẽ hắn nhớ tới nàng, chẳng lẽ ... Hắn nhận ra nàng?
Bờ môi hơi hơi mở ra, lại nói không ra lời.
Nàng sợ, thứ nàng nhìn thấy trước mắt, đều vẻn vẹn chỉ là một giấc mơ, chỉ một khắc nàng nói ra, toàn bộ đều sẽ hóa thành tro tàn ... ?
Thanh âm mang theo nghẹn ngào, nàng thăm dò nói, "Ta là..."
Ta là Ngải Vi, ta đúng hẹn đã trở lại ...
Câu nói đơn giản này mới nói được một nửa, đột nhiên ngực một hồi đau nhức, giống như muốn ngăn cản lời nàng sắp nói ra. Nàng vội vàng mở to miệng hít thở, đau đớn bất thình lình êm dịu. Chợt một cơn gió nhẹ thổi qua, ao nước màu lam xao động nổi lên những gơn sóng mỹ lệ, cành lá rậm rạp ma sát vào nhau, phát ra một chút âm thanh. Một đám mây, chặn ánh mặt trời chói mắt, trong ao sen nước biến thành chỉ có một màu xanh đậm.
Vào thời khắc ấy, ma pháp giống như biến mất .
Nàng tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của hắn, từ hết sức ôn nhu thương yêu, chuyển thành vài phần kinh ngạc, chuyển thành lạnh nhạt, cuối cùng, lại thành có chút chán ghét khó có thể che giấu được.
Còn chưa kịp nói ra nghi vấn gì, đôi tay đang bế nàng đã tàn nhẫn mà thả ra, thậm chí là đem nàng đẩy ra. Thân thể đang đắm chìm trong hạnh phúc bỗng nhiên ngã xuống nước ao sâu, nước ao lạnh như băng giẫm không tới đáy.
Cái gì cũng nhìn không thấy, thân thể nặng nề như vậy, giữa trữa hè, chính mình thật giống như chìm vào sông băng vạn năm, tuyệt vọng giống như rét lạnh đến thấu xương, máu nàng lan tràn dọc theo cơ thể đến từng đốt ngón tay, xâm nhập vào tận trái tim của nàng, ngực trong nháy mắt đau đớn không tuân lệnh nàng hô hấp.
Nàng không thể giãy dụa, nước chảy từ bốn phương tám hướng, đem nàng trói buộc chặt chẽ, khiến nàng không thể động đậy.
Một bàn tay to lớn rắn chắc xuyên qua nước ao, dùng sức bắt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng, một khắc hô hấp lại dừng lại, cứng rắn đem nàng từ trong nước túm ra, tàn nhẫn mà ném sang bên cạnh hồ cứng rắn. Nàng che trái tim, nằm trên mặt đất yếu ớt thở gấp. Hắn đứng ở một bên, thân hình cao lớn ngăn chặn tất cả ánh nắng.
Hắn trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn lướt qua nàng đang hết sức chật vật cuộn mình trên mặt đất.
"Trên cái thế giới này, chỉ có một nữ nhân có thể đến gần nơi này."
Chỉ có một nữ nhân ...
Nefertari sao?
Chính là vị hoàng hậu vĩ đại kia người được sủng ái nhất trong lịch sử ở đây sao?
Tất cả những thứ hết sức đẹp đẽ này, đều là vì người đó mà xây dựng, vì người đó mà chuẩn bị sao?
Trái tim đau đến mức muốn ngừng đập. Bi ai mà... Ngay cả nước mắt cũng không thể rơi xuống.