Chương 11: Gợn sóng (2)

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ rộng lớn tiến vào phòng, dịu dàng đổ xuống ở trên người nàng.

Sợi tóc màu bạc giống như dòng nước mềm mại, đi qua chiếc giường làm bằng gỗ chảy xuống mặt đất rơi đầy nắng sớm.

Nàng hướng lên trần nhà duỗi một tay ra, làn da trắng nõn bị ánh mặt trời trong suốt chiếu lên. Nàng mê mang nhìn những đầu ngón tay mảnh khảnh của mình, con ngươi màu xám nhạt đang không ngừng rung rung rất nhanh, trước sau không cách nào tập trung vào một điểm, không thể kiểm soát tâm trạng rõ ràng đang phức tạp của nàng. Nàng liền lẳng lặng nằm như vậy, vẫn không nhúc nhích, dường như mất đi sinh lực mà nằm yên tĩnh.

Lại một lát sau, nàng cuối cùng cũng buông cái tay đang giơ lên của mình xuống, hơi hơi mở đôi môi tái nhợt ra, nhẹ nhàng mà kêu.

"Đóa?"

Không ai trả lời .

Đóa không biết đã đi nơi nào, gian phòng nhỏ hẹp bởi vì thiếu một người mà trở nên có vài phần cô quạnh hơn. Ngải Vi nhớ tới bản thân hình như đã rất nhiều ngày không có đi xuống giường, nếu thị nữ duy nhất cũng không ở bên cạnh, nàng có lẽ cần phải nhân cơ hội này, một mình đi ra ngoài. Nghĩ tới đây, nàng liền chống đỡ để đứng dậy, cố gắng đi về phía dưới chiếc giường. Mới vừa đứng lên đi không được hai bước, nàng liền té ngã rất mạnh, thân thể vào thời khắc ấy giống như hoàn toàn không thể bị ý nghĩ kiểm soát, đột nhiên giống như tách rời ra, khiến nàng bất lực nằm liệt trên mặt đất.

"Một thân thể hình dạng cổ quái như vậy, nhưng ta vẫn muốn cố gắng thích ứng ."

Ngải Vi tự mình nghĩ giễu cợt, nếu nàng muốn ở lại thời đại này, xem ra phải mặc kệ có mấy trăm cái không muốn, vẫn muốn chịu đựng cái thân thể có lẽ vẫn dùng tốt này, sống sót.

Vì vậy nàng dùng sức vịn vào bên giường, tập trung ý thức, lại đứng lên một lần nữa.

"Hù, lúc này đây cũng không nên té ngã nha !"

Nàng trêu ghẹo nói, nhìn mình đứng cũng ổn, sau đó một bên cẩn thận vịn vào bức tường bên cạnh, một bên hướng đi ra ngoài phòng.

Vừa ra khỏi cửa, ánh mặt trời không hề có gì ngăn cản mà toàn bộ chiếu lên thân thể của nàng, làm nàng không khỏi có vài phần không thích ứng được. Quay đầu nhìn lại nơi mình đã sống trong mấy ngày này, chỉ là một căn phòng nhỏ bé, chung quanh chỉ có thể tìm thấy cây cối hết sức thưa thớt, tất cả những tòa nhà gần kề đều cũ kĩ. Phóng tầm mắt nhìn xa hơn, cách không đến mấy chục thước là những tòa kiến trúc vô cùng hoa lệ, loài dương xỉ xanh miết tràn ngập sinh lực mà đứng thẳng. Cảnh tượng phồn vinh này, mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, cũng đủ để cho nàng hiểu rõ. Nơi này là vương thành Thebes hùng vĩ tráng lệ, là nơi mà trong một đoạn lịch sử nàng cùng hắn mới quen nhau.

Nàng lấy tay ngăn trở ánh mặt trời chói mắt, hí mắt ngẩng đầu lên. Bầu trời trong xanh giống như chưa bao giờ thay đổi, nhưng lịch sử sớm đã không phải như lúc ban đầu.

Ngày xưa mới biết Thebes, vẫn còn giống như là chuyện của ngày hôm qua. Nhưng kí ức ngọt ngào này làm cho người khác đau lòng nhớ lại, lại như mới dừng lại ở ngày hôm qua của nàng.

Ban đầu nằm trong trí nhớ của cả hai người, nhưng bây giờ chỉ còn một người còn nhớ.

Ngọt ngào bao nhiêu, tàn khốc bao nhiêu.

Một trận gió thoáng thổi qua đến, cách đó không xa đã nghe được tiếng mặt nước hơi hơi dao động. Đứng ở dưới ánh nắng chói chang như thế nhớ lại quá khứ, bị phơi nắng như thế hậu quả nhất định sẽ chóng mặt, suy nghĩ cẩn thận điểm này, Ngải Vi không chút do dự nhắc làn váy lên, không thuần thục mà chỉ huy thân thể của chính mình, hướng về nơi mà tiếng nước truyền tới chậm rãi bước đi thong thả.

Đi không bao xa, cây cối dần dần thay đổi trở lên nhiều hơn, cành lá chặn lại ánh mặt trời đang trở lên độc hại, làm cho nàng cảm thấy thoải mái đi không ít. Theo tiếng nước đi về phía trước, tầm mắt được rộng mở hơn, vòng quanh bên trong là trùng điệp những cây xanh, đúng là một khoảng hồ sen xinh đẹp. Trong kiến trúc cung đình ở Ai Cập, cấu tạo như vậy cũng không hề hiếm thấy. Nhưng không biết người xây dựng rốt cuộc đã dùng loại kỹ xảo cùng tài liệu nào, nước ở phía dưới áo sen lại có thể trong veo như vậy, giống như chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn xuống tận đáy ao. Khi ánh mặt trời chiếu rọi xuống, nước màu xanh lam, từ chỗ trồng hoa đến chỗ không có hoa bắt đầu thay đổi dần, lam đậm, lam thẫm, hồ lam, màu xanh da trời, giống như những màu sắc luân chuyển lượn quanh.

Hoa sen tháng sáu nở rộ tỏa ra cảnh sắc tươi đẹp, giống như mấy đời không ngừng tỏa ra mùi hương thơm ngát. Tinh khiết như vậy, xinh đẹp như vậy. Chúng nó phân bố đều đều, đứng ở trên sắc lam xinh đẹp đang luân chuyển vòng quanh này, nét bút được sửa sang nghiêm chỉnh như vẽ rồng điểm mắt lên bức họa.

Đây chính là cảnh sắc kỳ diệu mà bình thường không thể thấy được. Ngải Vi lập tức sinh ra cảm tình trong lòng, tiến lên vài bước, cởi đôi giày xăng-̣đan đơn giản ra, đem bàn chân trắng nõn mịn màng thả vào làn nước màu xanh da trời của hồ sen, xúc cảm lạnh buốt làm cho nàng gợi lên một tia cười thả lỏng.

Trong những ngày hè nóng bức như vậy, khó có thể được hưởng thụ một chút sự thoải mái như vậy. Ở thành Thebes phồn hoa này, rõ ràng còn có thể tìm được chỗ thanh tịnh không ai đến này, tùy ý mà thư giãn một chút, coi như là lần trở lại này khiến nàng nhớ lại thời kì đã qua rất lâu, chuyện thứ hai khiến nàng vui vẻ nha !

Sự việc thứ nhất ? Tự nhiên lại một lần nữa gặp được tên đại ngốc kia.

Mặc kệ hắn đối xử lại với nàng như thế nào, có thể thấy hình ảnh hắn còn sống khỏe mạnh, thật sự so với bất kì điều gì cũng quý giá hơn. Nàng thực may mắn khi chính mình có được 0,001% dũng khí có thể đánh cược cùng hạ quyết tâm a ! Nàng vui vẻ cười, nghịch ngợm ném đá vào trong hồ nước, nhìn bọt nước óng ánh ở dưới ánh mặt trời lộ ra hào quang xinh đẹp giống như bảo thạch.

Mặc kệ nàng là cái gì, mặc kệ hắn thấy thế nào về nàng, nàng vẫn muốn ngốc nghếch ở lại nơi này, đứng ở bên cạnh hắn.

Đột nhiên, nàng cảm thấy một ánh mắt sắc bén xuyên qua tầng tầng cành lá che đậy, dừng ở trên người nàng. Nàng chợt ngẩng đầu lên, bỗng nhiên phát hiện trước mắt không xa ẩn ẩn sau cây cối có một bóng người mờ nhạt đang đứng thẳng. Nhánh cây che lấp đi tướng mạo cùng thân thể của hắn, chỉ có thể xuyên qua lá cây rậm rạp nhìn trộm thấy hai con ngươi trầm lặng.

Đó là hai con ngươi lạnh như băng giống như vùng biển địa cực, giống như tính chất của vật thể vô cơ, tìm không thấy đến nửa phần cảm giác đang sinh tồn, sống dưới sức nóng của giữa hè, cuối cùng làm cho Ngải Vi không tự chủ được mà run rẩy một cái, thật giống như một loại ớn lạnh đến thấu xương đang từ lòng bàn chân lan tràn đến l*иg ngực của nàng, nàng không khỏi hơi hơi nắm chặt hai tay, cảnh giác mà lui về phía sau vài bước .

Nhưng ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt kia sớm đã biến mất, tìm không thấy nửa phần manh mối