Chương 10: Gợn sóng (1)

Ta nguyện lấy cái chết làm tiền đánh cược, chỉ vì 0,001% khả năng có thể gặp lại hắn.

Không quan tâm hắn sớm đã không nhận ra ta, cũng không quan tâm hắn yêu người khác.

Chỉ vì muốn nhìn thấy hắn vẫn như cũ sống tốt mà đứng ở trước mặt ta, chỉ vì muốn nhìn thấy hai con ngươi màu hổ phách thấu triệt của hắn.

Ta liền cảm thấy hạnh phúc.

Bên tai vang lên tiếng đinh đinh đang đang, dường như là tiếng phát ra do những mảnh trang sức gõ vào nhau, vật lạnh buốt đặt ở trên trán của nàng, làm tan biến nhiệt độ giống như đang muốn đem nàng đốt cháy. Nàng giật giật bờ môi, bởi vì sốt cao nên khiến cho da bị nứt nẻ mang đến một chút đau đớn, yết hầu khô khốc cảm nhận được đau đớn như bị kim châm, nàng hơi ho khan.

"Ngài cần nước sao, điện hạ ."

Thanh âm già nua chậm rãi vang lên, nàng nghe được tiếng người ở bên cạnh thì chậm rãi tránh ra, sau đó lại từ từ trở về. Đôi tay hơi thô ráp của một người từng trải cẩn thận vịn vào lưng của mình, đem chén nước cầm đến bên miệng của nàng,

"Ngải Vi điện hạ, mời uống nước đi."

Đôi môi nứt nẻ chạm vào làn nước ấm áp, nàng chỉ cảm thấy một hồi đau đớn, ngay sau đó liền một ngụm phun ra, cố sức ho khan.

"Điện hạ, nước nóng quá sao? Thực xin lỗi, nô tài đổi cho ngài một ly khác.""Không , không cần ..."

Ngải Vi khàn giọng nói, ép buộc chính mình tập trung suy nghĩ. Nàng vẫn là ngoan cường mà còn sống, xem ra, hắn cũng không có ác tâm mà đẩy nàng vào chỗ chết. Nên âm thầm vui mừng hay sao.

Nàng dùng hết sức lực mở to mắt, trước mắt mơ hồ hiện ra khuôn mặt lo lắng của lão thị nữ kia. Nàng suy yếu gạt bỏ mỉm cười một cái,

"Đóa, cám ơn ngươi."

Lão thị nữ nghe vậy, lập tức quỳ xuống bên giường, hai mắt tuôn đầy lệ,

"Ngải Vi điện hạ, nô tỳ phải cảm kích ngài đã cứu ta một mạng a !""Đừng như vậy ... Mau đứng lên, "

Ngải Vi ho khan một tiếng, thấy thân thể già yếu hơi mập kia vẫn đang run rẩy quỳ trên mặt đất, nàng không khỏi thêm vào một câu,

"Như vậy, giúp ta mang một ít nước đến đây đi ."

Đóa nghe vậy, lúc này mới vội cuống quít đứng lên, vội vàng từ một bên bàn bưng nước đưa cho Ngải Vi. Thừa dịp trong khoảng thời gian bà rời đi, Ngải Vi nhanh chóng quan sát một chút chỗ ở của mình, gian phòng ở đây, tuy rằng ở phương diện chi tiết vẫn như cũ có thể thấy được đó là chỗ ở của vương thất, nhưng mà đồ dùng trong nhà lại đơn giản, căn phòng sơ lược lộ ra vẻ chật hẹp, không có trang sức dụng cụ kim loại, cũng có thể nói rõ, nàng ở trong cái vương cung này tất nhiên là một người không được Pharaong coi trọng, có lẽ, thậm chí là một cái chán ghét.

Đóa, bà là thị nữ duy nhất của ta.

Nhớ tới những năm trước kia ở Memphis có hàng vạn hàng nghìn sủng ái, hoàn cảnh được ủng hộ rầm rầm, thực là không thể so sánh nổi a.

Nàng cười khổ một chút, đúng lúc Đóa cũng trở về bên giường, cung kính quỳ trên mặt đất, đem chén nước đưa cho Ngải Vi.

"Đối với ta không phải lúc nào cũng quỳ xuống."

Ngải Vi nửa gắng gượng mà cầm lấy chén nước từ trong tay bà, dặn dò Đóa một tiếng, nàng tuổi đã già như vậy, luôn phải quỳ xuống đối với thân thể nhất định là phải chịu gánh nặng, huống hồ là chỗ ở chỉ có hai người, tội gì phải có nhiều lễ tiết. Đóa sững sờ, hơi kinh ngạc mà nhìn về phía Ngải Vi, giống như chưa bao giờ gặp qua nàng như vậy. Ngải Vi chỉ lo giơ chén nước lên, không có chú ý tới biến hóa nhỏ trên nét mặt của bà ta.

Môi tới gần miệng chén, hai mắt vô ý tiếp xúc đến mặt nước trong ly, trong chớp mắt ấy, Ngải Vi đột nhiên đem cái chén ném mạnh sang một bên, hai tay mang theo hoài nghi mà giữ ở gò má của mình, toàn thân co lại một chỗ, không ngừng run nhè nhẹ lên.

"Ngải Vi điện hạ, ngài làm sao vậy? Ngài không thoải mái ở đâu sao?"

Đóa căng thẳng nhìn Ngải Vi .

"Ta cần một chiếc gương, mau đưa ta cái gương ..."

Ngải Vi khàn giọng nói, trong ánh mắt toát ra một chút vẻ sợ hãi, nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào cái chén rơi trên tấm đệm trắng như tuyết ở trước mặt mình, trong thanh âm dần dần nhiễm thêm vẻ nôn nóng,

"Đóa ! Nhanh lên a !"

Thị nữ già hốt hoảng chạy ra khỏi phòng, qua hồi lâu mới tìm được một mặt gương đồng nhỏ hẹp cầm tới, còn không đợi bà lên tiếng, Ngải Vi cơ hồ đã đoạt lấy mặt gương được mang đến nắm ở trong tay, không thể chờ đợi đem khuôn mặt của mình soi vào mặt gương đồng cũ nát kia.

Trong kính một cô gái xa lạ đang kinh ngạc quay lại nhìn mình.

Tóc của nàng rất dài, gần như vừa được kéo dài tới tận mặt đất. Nhưng là màu tóc phát ra cũng rất nhạt, nhạt sắp thành màu bạc .

Làn da của nàng rất trắng, trắng bạch đến không tỳ vết nào, mà trắng cũng gần giống như là bệnh trạng.

Nàng có lông mi dày đậm mà uốn cong, nàng có hốc mắt sâu, nhưng mà bên trong cũng có một đôi mắt gần như là màu xám nhạt trong suốt.

Nàng có lông mi thanh tú ưỡn lên, cái mũi xinh xắn, bờ môi đẹp đẽ sắc sảo.

Nhưng là nàng không có màu sắc, nàng thật giống như bức tranh mất đi màu sắc, tái nhợt làm cho người khác không cảm thấy là đang có hơi thở của sự sống.

Cô bé này, cùng mặt mũi của mình cũng có vài phần giống nhau, vài phần rất giống này làm nàng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng là ... các nàng là hai người hoàn toàn khác nhau .

Không có hai mắt xanh thẳm như dòng sông Nile, không phát ra ánh sáng mặt trời chói mắt, không có làn da sáng long lanh giống như thủy tinh.

Nàng gần giống như đã mất đi sinh mệnh của chính mình.

"Người này ... Là ta sao?"

Nàng khó có thể tin đưa ngón tay sờ sờ tấm gương, trong giọng nói có một chút run rẩy, xúc cảm ở đầu ngón tay khó trách lại xa lạ như thế, bởi vì đây căn bản không phải là ngón tay của nàng, ban đầu thân thể này căn bản không phải là của nàng ! Ngoại trừ cái tên cùng tướng mạo thoáng có phần giống, các nàng là hai cái thân thể hoàn toàn khác nhau.

" ' Con mắt Horus' thật sự ..."

Nàng ngửa đầu nhìn trời, nhẹ nhàng mà thở ra.

"Nó đem ta trở về quá khứ, nhưng mà lại chỉ có một nửa ."

Chỉ có suy nghĩ của nàng, linh hồn của nàng.

"Ngải Vi điện hạ? Ngài làm sao vậy?"

Đóa lo lắng nhìn Ngải Vi đang một hồi kinh ngạc rồi một hồi lại mơ màng, không biết nên làm thế nào cho phải.

Từ lúc đến thời đại này đến nay, mọi người đều gọi là Ngải Vi, cũng không phải nàng, mà là người có màu tóc quái dị này, đứa nhỏ do tình nhân sinh hạ ! Tại cái thế giới cổ xưa này, mọi người làm sao mà chấp nhận cái tướng mạo kỳ quái như thế ! Khó trách mọi người lại chán ghét nàng như vậy, khó trách hắn lại muốn nàng chết... Ngải Vi nặng nề mà thở dài một hơi, đem gương đồng đặt ở trên giường. Nàng lấy ngón tay nhấc những sợi tóc màu bạc của mình lên, xuyên thấu qua ánh mặt trời hơi châm biếm mà nhìn nhan sắc cổ quái mà già nua này.

"... Ta rốt cuộc đã biến thành ai."

Thị nữ già sửng sốt, ngay sau đó khó hiểu nhìn về phía Ngải Vi.

Ngải Vi cũng nhìn về phía bà ta, khóe miệng kéo ra một tia cười nhàn nhạt, biểu hiện này cực thê lương, làm cho Đóa nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào. Mà sau giây lát, nàng trong nháy mắt đã thu lại vẻ mặt đau thương, vứt ra một cái lý do miễn cưỡng,

"Xem ra ta phát sốt đến độ hồ đồ rồi ."

Sau đó lại dừng một chút ,

"Ta hi vọng ta phát sốt đến độ hồ đồ ..."

Đóa lại có điều cảm khái, trên mặt che kín nếp nhăn bỗng nhiên tràn ngập lo lắng,

"Ngải Vi điện hạ, điện hạ mệnh khổ a !"

Nàng khóc không thành tiếng, cái gì cũng nói không được, dường như giống với hết thảy những người già, nắm được đề tài để nói trước mắt, một mực càng không ngừng lặp lại hai câu nói không đầu không đuôi này, bất luận Ngải Vi đến tột cùng muốn nói cái gì, bà ta cũng chỉ là thành kính mà buồn rầu lặp lại vài câu giống vậy.

Ngải Vi rốt cục muốn vứt bỏ những tính toán gì gì đó của nàng ở nơi này khai thác ra, hai mắt nhắm lại, hít vào một hơi thật sâu.

Nàng cuối cùng đã hiểu được, tại nơi này hướng đến cái lịch sử thực sự ở tương lai, nàng, vô ý đã trở thành muội muội của hắn, nhưng là một người bị hắn chán ghét, quái vật tồn tại làm hắn khinh bỉ.

Nàng đã không còn là người hắn yêu ... Ngải Vi nữa.