Phiên ngoại Phượng quy - Thời gian đẹp nhất

Phiên ngoại Phượng quy - Thời gian đẹp nhất

Thời gian thanh tỉnh càng ngày càng ít, đến hôm nay, khuôn mặt vẫn tinh xảo như hôm qua, nhưng tinh thần lại ngày càng lụi bại.

Cuối cùng cũng đến hồi kết thúc. Linh hồn suy yếu, không phải là thuốc và kim châm có thể cứu được. Thì ra là, nàng cũng có số mệnh. Khuyên các con mang theo hoàng tôn đi ra ngoài, duy độc Trì Trì, khóc đến mức thở không nổi, nếu không phải được thái tử khiên đi, sợ là còn không chịu rời khỏi trước giường của nàng.

Bình thường ngoài miệng hay nói ghét bỏ chúng, nhưng thực sự đến thời điểm này, trong lòng lại vô cùng nóng ruột nóng gan. Miếng thịt từ trên thân mình rơi xuống, sao có thể không thương yêu.

Nam nhân nắm tay nàng, bàn tay có chút run rẩy. Nam nhân tóc mai hai bên đã có tóc bạc, ánh mắt vẫn thanh minh như cũ. Chuyên chú đưa mắt nhìn nàng, đáy mắt tràn đầy sầu lo.

"Kiều Kiều." Không dễ dàng mở miệng, nhưng mở miệng lại là đau xót.

Đây là lần đầu tiên nàng ngay trước mặt con cháu, nói rõ còn muốn cùng hắn đơn độc nói chuyện một lát. Điềm xấu trong đầy lòng ập đến, cánh tay nàng ôm càng thêm chặt lại.

"Chớ có nói gì khiến trẫm không thoải mái."

Trống ngực đập thình thịch dồn dập từng hồi. Nỗi sợ hãi trong cả đời đều rơi vào trên người nữ nhân này.

"Lúc này đây, thần thϊếp chỉ sợ không thể đáp ứng ngài."

Rõ ràng cảm giác thấy đầu ngón tay hắn rung động trong một cái chớp mắt, Mộ Tịch Dao tựa ở trong ngực hắn, đáy mắt từ từ có lệ thấm ra.

Tông Chính Lâm lúc này đau đớn muốn chết lại hận chính mình vẫn có thể phát giác, chỗ trái tim bị nàng che nóng, mỗi một lần hô hấp của nàng lại dần dần lạnh đi. Tựu như cùng hắn giờ phút này, đem hết tất cả vốn liếng, hận không thể hòa tan nàng ra tận xương máu, nhưng vẫn như cũ cảm thấy không trói được nàng.

"Chớ có tinh nghịch. Trẫm cùng nàng nghỉ ngơi một lát ."

"Hoàng Thượng."

"Kiều Kiều." Thái dương của hắn nổi đầy gân xanh, đối với chuyện nàng kháng chỉ bất tuân, còn muốn tiếp tục mở miệng, liền dễ dàng liền nổi giận. Rốt cuộc cũng không thể trấn định được nữa.

"Có ngài cùng, thần thϊếp không sợ ."

"Kiều Kiều!" Lại thêm một tiếng quát lớn, lúc này hắn đã không cách nào ưỡn thẳng sống lưng, người từ trước đến nay luôn ngang tàng, nhìn từ phía sau lưng, lại hiện ra vài phần tiêu điều mệt mỏi.

Mới nửa giơ tay lên, liền bị một tay của hắn nắm chặt. Thuận theo ý nguyện trong đáy mắt nàng, bắt lấy áp lòng bàn tay của nàng vào hai gò má hắn.

"Hoàng Thượng vẫn tuấn lãng như xưa. Thần thϊếp rất thích xem."

Bị hắn dùng lực khấu chặt ở trước ngực, lực đạo lớn đến mức làm cho nàng cảm thấy cánh mũi bị đau đến mất tri giác.

"Vậy thì cứ nhìn tiếp. Không cần phải nhắm mắt lại."

Trước mắt là miện phục màu đen hắn của. Mười hai chương vân, vẫn là bộ hôm qua. Bởi vì canh giữ ở trước giường nàng, nam nhân từ trước đến nay luôn ưa sạch sẽ lại chưa từng rời đi nội thất nửa bước.

Gáy có chất lỏng nóng hổi từng giọt rớt xuống, tầng tầng vựng khai.

Mộ Tịch Dao cảm thấy chóp mũi chua xót, nhắm hai mắt lại, trong lòng cũng đau nhức vô hạn.

"Thần thϊếp dùng hết sức lực ở lại bên cạnh ngài. Cả đời được ngài sủng ái vô độ, thần thϊếp không có gì tiếc nuối."

"Thần thϊếp biết, mánh khoé của bản thân không thể gạt được ngài. Ngày ở mai viên ngài đã nhìn thấu ý đồ của thần thϊếp, tất nhiên cũng biết được thần thϊếp không phải là người thành thật. Thần thϊếp ôm tư tâm, khiến ngài yêu thích. Chính là như vậy, trong lòng ngài hiểu tận gốc rễ, nhưng vẫn bao dung để thần thϊếp diễn trò. Để thần thϊếp làm bạn ở bên người, ban cho thần thϊếp lớn lao ân sủng."

Nàng rất thỏa mãn, chưa từng bỏ qua chuyện hắn động tâm với nàng.

"Thần thϊếp giấu diếm ngài rất nhiều bí mật, nhưng đến hôm nay, thần thϊếp vẫn không thể nói cho ngài nghe. Ngài cho phép thần thϊếp dùng tâm cơ một lần cuối cùng, cố tình không để ngài như ý, thì có thể vĩnh viễn đặt ở trong lòng ngài, lưu lại một lạc ấn."

"Đã là như thế, thần thϊếp còn muốn phó thác con cháu cho ngài, thần thϊếp sợ mấy đứa đã hiểu chuyện len lén khó chịu, hại thân thể. Cũng sợ Vinh Tuệ không chịu nổi, lại khóc ngất đi."

"Thần thϊếp biết ngài cũng không dễ chịu. Nhưng mà thần thϊếp tin ngài, chỉ có thể đem trọng trách đặt lên trên người ngài."

"Ngoài chuyện triều chính lại khiến ngài vất vả, hoàng thượng không phải lại muốn trách thần thϊếp: 'Kiều Kiều bưỡng bỉnh ' đấy chứ."

Năm ngón tay sít sao cầm lấy vạt áo của hắn, nước mắt lăn xuống, đồng dạng thấm ướt bộ ngực hắn.

"Cuối cùng vạn tuế gia ngài vẫn sủng ái Kiều Kiều, được không."

Sau tai giống như là vang lên tiếng hắn nghẹn ngào đè nén, thân thể Mộ Tịch Dao co rúm lại, đôi mắt đóng chặt nước mắt lã chã chảy xuống.

"Viên thuốc kia..." Giọng nói của ám ách đến mức gần như nghe không rõ.

"Đối với thần thϊếp vô dụng." Linh hồn suy kiệt, mệnh số đã định."Thần thϊếp đã đem nó dùng tại lúc đáng giá nhất."

"Sáng mai thức dậy, trẫm sẽ trang điểm giúp nàng."

"Tốt."

"Cài chiếc bạch ngọc thoa mà Kiều Kiều thích nhất."

"Tốt."

"Hôm nay vẽ lông mi bị phai nhạt. Sáng mai đổi một cây mi thạch khác."

"Tốt."

Trong nội thất, thân ảnh hai người chiếu lên Cẩm Bình. Vẫn giống như mỗi lần nói chuyện trước đây, phi thường thân mật, nhưng lại khiến Huệ Lan cnah giữ ở bên ngoài gắt gao che miệng lại, không dám khóc thành tiếng vang lên.

"Hoàng Thượng."

"Ừ."

"Thành thật mà nói tính khí ngài không được tốt đấy. Cũng may dáng vẻ của ngài anh tuấn, thần thϊếp thích xem. Lại thương yêu thần thϊếp, thà rằng bị thần thϊếp lừa gạt cũng vẫn sủng ái thần thϊếp."

"Như vậy mới có thể để nàng toại nguyện, giữ chặt nàng ở bên người."

"Cho nên thần thϊếp rất yêu thích ngài."

Nữ tử cúi đầu cười yếu ớt, hơi thở suy yếu.

Vô cùng sợ ban đêm nàng im hơi lặng tiếng liền bỏ lại hắn mà rời đi, Tông Chính Lâm một lát cũng không dám nhắm mắt. Thỉnh thoảng lại mạch đập của nàng, cho đến khi ánh mặt trời sáng hôm sau rộng mở, hoàng đế không ngủ hai ngày qua trong mắt giăng đầy tia máu, cuối cùng cũng thấy thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Kiều Kiều."

"Dạ?"

"Dùng thuốc rồi ngủ tiếp."

Mở mắt chính là tuấn nhan quen thuộc của hắn, trong mắt phượng thâm thúy của nam nhân, tình ý thấy rất rõ ràng. Tràn đầy ân cần, còn có an tâm.

Ôm cổ hắn nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn. Chính là nam nhân trước mắt, cam tâm tình nguyện để nàng nói một câu "Không tiếc" .

"Thần thϊếp đều nghe theo Hoàng Thượng ." Ngọt ngào nhơn nhớt, kiều kiều nhuyễn nhuyễn, nàng lộ ra nét mặt tươi cười, khiến Tông Chính Lâm không dời mắt được.

Nhưng lúc này đây, nàng lại nói mà không giữ lời.

"Kiều Kiều." Mới đút nàng uống thuốc xong, ôm người nghỉ ngơi một lát, Tông Chính Lâm liền phát hiện bất thường.

Gương mặt xinh đẹp của nữ nhân trong ngực trắng muốt mịn màng, thụy dung điềm tĩnh. Nhưng hơi thở lại...

"Kiều Kiều."

"Kiều Kiều."

"Tịch Dao - - "

Đầu óc ầm ầm nổ vang, trước mắt từng màn sinh động lướt qua.

"Tú nữ Thanh Châu Mộ Tịch Dao, xin thỉnh an điện hạ." Lần đầu gặp hắn, nàng bối rối hành lễ. Chính trực cảnh xuân tươi đẹp, người so với hoa còn kiều hơn.

"Ừm, con thỏ tròn trịa mập mạp thật đáng yêu." Không biết hắn đang giễu cợt nàng, nàng còn cười gật đầu nhận đồng.

"Điện hạ, còn đau không?" Lần đầu tiên hầu hạ hắn tắm rửa, liếc thấy vết thương sau lưng hắn, ngón tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn, giống như là xoa nhẹ vào trong lòng hắn, dè dặt cẩn thận.

"Tông Chính Lâm, ngươi khốn kiếp!" Khi sinh Thành Khánh, nàng ở trong phòng sinh không ngừng gào khóc, hắn giận dữ dạy dỗ nàng, lại dẫn tới nàng càng to tiếng điêu ngoa kêu gào.

...

"Thần thϊếp được Hoàng Thượng ưu ái, tất nhiên cần thông cảm vạn tuế gia vất vả nhiều hơn nữa. Kìm nén bực bội trong lòng như vậy, vạn tuế gia cau mày lại, ngài không yêu thích, nhưng thần thϊếp yeu thích, thần thϊếp nhìn liền thấy đau lòng." Nàng một mình đứng ở giữa Thường Ninh cung, dáng người ngang nhiên ấm ức thay hắn.

"Trước đây thần thϊếp nói sẽ che chở cho ngài, ngài còn tưởng là nói đùa. Bây giờ thì đã thật sự thấy chưa. Đáng tiếc thần thϊếp thà rằng ngài không biết." Nữ nhân kia đau lòng thay hắn, sợ trong lòng hắn ngầm không thoải mái. Nhưng không nghe thấy trong lòng hắn, tràn đầy đều chỉ còn lại là nàng.

...

Cuối cùng trước mắt tất cả đều là nàng dính ở trên người hắn, nũng nịu ngước đầu, nhấp nháy mắt, vô lại nịnh nọt từng tiếng: "Hoàng Thượng ngài phải thương yêu thần thϊếp mới tốt."

Vài thập niên sớm sớm chiều chiều, có nàng làm bạn mỗi ngày, hắn há có thể quên.

Biết tính tình nàng không tốt, xảo trá biết dỗ người, sau cùng, lại bị nàng lừa gạt một hồi.

"Kiều Kiều, ngươi nói đều nghe theo trẫm, tại sao lại không trả lời trẫm!"

Đau nhức thấm vào phế phủ, trước mắt không còn nhìn thấy bất cứ vật gì.

********

Mùng bốn tháng bảy năm Vĩnh Khánh thứ hai mươi chín, Hoàng quý phi Mộ thị cả đời nhận hết sủng ái của Kiến An đế, hoăng. Thọ bốn mươi chín tuổi.

Đế đại thảm thiết, ngừng lên triều chín ngày, bệnh nặng không dậy nổi. Truy phong Hoàng quý phi Mộ thị làm hoàng hậu, phong hào Nguyên Kính Mẫn Tuệ Chu hoàng hậu. Nhập chiêu lăng, trăm năm sau hợp táng cùng đế.

Lại hai năm trôi qu, mùng ba tháng hai năm Vĩnh Khánh thứ ba mươi mốt, Kiến An đế Đại Ngụy suy nghĩ quá nhiều, thuốc và kim châm cũng không cứu được. Giờ hợi canh ba, ở Hi Hòa điện triệu tập chúng thần tuyên đọc chiếu mệnh. Nửa khắc đồng hồ sau, Thánh chủ Đại Ngụy một đời băng hà, thái tử kế vị.

Sử ghi, thời kỳ hưng thịnh của Đại Ngụy, bắt đầu từ thời Thánh Vũ văn hoàng đế.

Trong lúc hấp hối, hoàng đế ở trên giường bệnh có nói, bình sinh có ba chuyện ăn năn nhất: Thứ nhất, chưa từng phát hiện ra triệu chứng bệnh ẩn núp của tiên đế; thứ hai, không thể cùng Nguyên Kính Mẫn Tuệ Chu hoàng hậu dắt tay sống hết quãng đời còn lại, đau đớn mất người thân yêu; thứ ba, phụ lòng Nguyên Kính Mẫn Tuệ Chu hoàng hậu nhờ vả, vô lực chu toàn cho nhi tử và nữ nhi.

*********

Mia: Lúc đầu đọc xong chương này cũng thấy vô cùng tiếc nuối, nghĩ sao tác giả không dừng từ chương trước đi. Nhưng nghĩ kí lại mới thấy viết trọn vẹn cả cuôc đời của Mộ Tịch Dao như vậy mới biết Tông Chính Lâm yêu nàng nhiều như thế nào, yêu cho đến chết. Có thể nói là đã cho chúng ta thấy cả cuộc đời vinh sủng của Mộ yêu nữ. Chỉ còn một tiếc nuối duy nhất là không được xem cảnh họ gặp lại nhau dưới địa phủ. Ước gì bao giờ tác giả nổi hứng viết tiếp kiếp sau ở hiện đại của cặp đôi này, chẳng hạn Mộ yêu nữ chết đi quay về hiện đại, Hoàng đế đuổi theo tìm vợ thì quá sung sướиɠ rồi ^^!