Chương 3: Thư kí nhỏ

"Cộc cộc"

Trước cửa nhà vệ sinh, vang lên tiếng gõ cửa... Hạ Quách Đình bối rối trả lời:

- Có ... có người...

- Hạ Quách Đình... Cô mau mở cửa ra cho tôi!

- Hạ... Hạ Thiếu Dật?

- Là tôi!

Hạ Quách Đình xả nước rồi ngập ngừng mở cửa... Hắn vội vã đẩy cô ép sát vào tường, đồng thời đóng cửa nhà vệ sinh...

- Cô dám trái ý tôi?

- Xin lỗi... Tôi không thể chịu đựng!

- Từ lúc nào cô được phép nói không?

Nói rồi, hắn tháo thắt lưng, cuốn lại thành vòng tròn quanh tay chỉ còn chừa lại một đoạn. Hạ Thiếu Dật chậm rãi di chuyển đầu thắt lưng trên cơ thể của Hạ Quách Đình khiến toàn thân cô run lẩy bẩy như muốn khuỵ xuống.... Hắn vung lên.

"Chát"

Tiếng thắt lưng chạm vào cơ thể vang lên trong phòng vệ sinh... Hạ Quách Đình "a" lên một tiếng nhìn hắn...thống khổ... Hạ Thiếu Dật cười như không cười...

- Đây là cảnh cáo cô!

Rồi một nhát, hai nhát liên tiếp vang lên... Đến cùng hắn dừng lại động tác, đưa tay kéo khoá váy cô xuống, cởi ra vứt lên mắc treo... Trên hai quả đồi căng tròn sớm đã hiện lên từng vệt đỏ ửng nhìn thấy mê hoặc... Hạ Thiếu Dật cầm lấy tay của Hạ Quách Đình áp lên tường... Cây gậy thịt sớm đã muốn tiến vào bên trong hang bí mật... Hắn mạnh bạo lấn tới, không kịp để cho Hạ Quách Đình lấy lại hơi thở liền cuối xuống, nhắm đôi môi căng mọng mà cắn mà nuốt... Tàn bạo như con sói trên rừng núi âm u....

Hạ Quách Đình cảm thấy thân thể rất đau nhưng... phía bên dưới lại truyền đến khoái lạc... cảm tưởng như gần lên thiên đàng lại vụt xuống địa ngục, vô cùng khó chịu... Thực ra... lần nào cũng là như vậy... Cô chịu... không nổi... Những âm thanh phát ra dường như vừa nghẹn khuất vừa sung sướиɠ?

- Ân... ngô... á... đau... Dật thiếu....

- Cô ... im lặng lại...

Bên trong phòng vệ sinh tràn tới du͙© vọиɠ, kɧoáı ©ảʍ cùng... thống khổ... Hai đôi nam nữ cùng nhau dây dưa... không còn rõ....

"Oáp"

Hàn Lăng Vy vừa dịch xong tập giấy tờ mà Vương chủ tịch giao phó... liền nghĩ muốn ngủ một giấc... nhưng sợ bị phát giác cô quay lưng lại lấy một số quyển từ điển xếp lên bàn cao đến nửa mặt... Thầm nghĩ mình thật thông minh đi... như thế này Vương chủ tịch cũng không thể nhìn thấy... Đại boss làm việc chăm chỉ như vậy chắc cũng không có tâm trạng để ý đến cô... Nghĩ vậy cô liền tháo kính đặt ra bên cạnh, lấy áo khoác đắp sau lưng ngủ một giấc ngon lành...

Zzzzzzz Zzzzzzzzz....... Hàn Lăng Vy chìm vào giấc mộng tuyệt đẹp.... Cô mơ thấy....

"Hàn Lăng Vy, ngôi nhà này thật đẹp nha... Rộng rãi thoáng mát ... là mua cho ba mẹ phải không?"

"Đúng a~ Đây là tiền lương của con mấy tháng liền ... cuối cùng con cũng có thể mua cho ba mẹ một ngôi nhà đẹp đẽ"

"Ai nha... Ba mẹ chỉ mong con sống tốt..."

"Vâng..."

"Ngô... ưm ưʍ... Nhanh lên... Thần à... Nhanh lên"

"Tiếng gì vậy? Nghe thật quái lạ!"

"Ưm ưʍ... aaaaaaa"

"Hả?"

Hàn Lăng Vy đột nhiên thức dậy, sắc mặt trở nên khó coi vì những tiếng động lạ lùng trong mơ... Cô thở phào rốt cục cũng là mơ...

Tuy nhiên chưa kịp hoàn hồn, âm thanh đó lại vang lên lần nữa...

- Thần... Nhanh lên... ưm ưʍ... aaaaa.... ngô....

Hàn Lăng Vy nuốt một ngụm nước bọt sợ hãi, run rẩy nhấc đầu lên... Ánh sáng mặt trời chiếu từ ngoài cửa sổ phản chiếu vô cùng rõ ràng... hình ảnh kia... Trên ghế sô pha rộng lớn, Vương chủ tịch một thân sơ mi, quần âu,ngồi lên đùi hắn là một cô gái xinh đẹp váy đen bó sát được kéo lên tận bụng...

- Thần... nhanh hơn một chút.... ưm ưʍ... thật sướиɠ...

- Cô thật dâʍ đãиɠ...

Cái... cái gì ... thế kia? Cô rõ ràng thấy cây gậy thịt của chủ tịch... Hàn Lăng Vy bất giác hét:

- Aaaaaaaa......

Cả hai người trên ghế sô pha cùng quay lại... Người phụ nữ phía dưới theo phản xạ ngồi sang bên cạnh hắn... Vương Lạc Thần khuôn mặt điềm tĩnh không thể đoán ra nổi cảm xúc... Người phụ nữ bên cạnh hắn- Đỗ Mạn liền cất giọng nói:

- Cô là ai?

Hàn Lăng Vy vô cùng lúng túng, hai má sớm đã hồng hào, bối rối đáp:

- Ừm... Vương chủ tịch... xin lỗi... tôi liền đi ra ngoài bây giờ....

Nói rồi, nhanh chóng bước tới cửa, khuôn mặt ngượng tới mức không thể ngửng lên. Vương Lạc Thần nhìn thấy Hàn Lăng Vy liền cảm thấy cô rất đáng yêu, khuôn mặt không có chiếc kính xấu xí kia liền trở nên vô cùng xinh đẹp, không son không phấn... Vậy mà cứ thế đẹp hoàn hảo. Hồi sáng, hắn không chú ý lắm, chỉ nghĩ là một bà cô 30 tuổi, ai ngờ lại là một cô bé mới 18 đây?

Hàn Lăng Vy vừa định bước ra ngoài, Vương Lạc Thần liền cất tiếng:

- Đứng lại!

Hai chân của Hàn Lăng Vy chết trôn tại chỗ, trán đã lấm tấm mồ hôi...

- Vương chủ tịch... xin lỗi... tôi không cố ý ngủ gật... Anh đừng trừ lương của tôi- Hàn Lăng Vy lại thầm nghĩ- huhu giấc mơ mua nhà của tôi....

Vương Lạc Thần quay đầu sang phía Đỗ Mạn:

- Cô mau đi đi...

Đỗ Mạn dường như còn lưu luyến, liền nhướn thân thể cọ xát đến ngực hắn...

- Thần... em muốn ở bên cạnh anh...

Hắn lãnh đạm đáp:

- Tôi không nói đến lần thứ hai!

Cuối cùng, Đỗ Mạn dù không phục cũng phải chỉnh trang lại quần áo rời khỏi, cũng không quên hích cho Hàn Lăng Vy cùng liếc xéo cô một cái...

Không gian lúc này chỉ còn lại hắn và cô... Hàn Lăng Vy cảm nhận không khí căng thẳng....

- Lại đây! - Hắn nói...

Hàn Lăng Vy cảm giác tiền lương của mình sắp bay mất rồi....

Cô nghe lời bước đến...

- Ngồi đi.

Không suy nghĩ nhiều, Hàn Lăng Vy ngồi xuống, vội vã cất lời:

- Huhu... chủ tịch tôi không cố ý rình trộm ngài đâu... Ngài đừng lấy đi tiền lương của tôi....

Vương Lạc Thần cười như có như không.

- Tôi sẽ không truy cứu... chỉ là.... - Hắn ghé xuống tai của Hàn Lăng Vy, hơi thở nam tính phả ra khiến cô khẽ run lên- Cô phá dở bữa ăn của tôi... có phải nên đền bù?

- Ngài đang ăn sao? - Hàn Lăng Vy lo lắng... thì ra hai người họ chỉ đang ăn... Bữa ăn của người có tiền chắc chắn rất đắt... Cô làm sao đền bù nổi? Thở dài một hơi, cô nói tiếp- thôi được... tôi sẽ mua đồ ăn cho ngài... Huhu... Ngài đừng đuổi việc tôi...

Vương Lạc Thần nhíu mày... Cô gái này là ngốc thật hay là quá thông minh đây? Hắn cười khẽ liếʍ môi xấu xa.

- Bất quá... tôi muốn ăn cô...

Hàn Lăng Vy tái nhợt... Ăn cô? Vương Lạc Thần chậm rãi nhấc eo cô lên đặt lên đùi... Hàn Lăng Vy sợ hãi ... cái này... là tình thế gì đây?

- Vương... chủ tịch... Xin tự trọng!

- Tự trọng? Bất quá... tôi lại không có....

Hàn Lăng Vy hoảng loạn thật sự... Gì mà lúc trước cô nghĩ hắn nhút nhát chứ? Thế này là quá bá đạo rồi.... Huhu... không được để cho hắn làm loạn... Cô dùng hết sức đẩy hắn ra toan chạy... lại bị hắn kéo lại, nắm chặt lấy hai vai...

- Thư kí nhỏ... Ngoan ngoãn... Đừng làm loạn...

- Cái gì? Anh mới là làm loạn... Mau thả tôi ra....

Đôi tay thon thả của Hàn Lăng Vy liên tục đẩy hắn ra, muốn gỡ tay hắn khỏi vai của mình... Hàn Lăng Vy như thỏ con vào hang sói hoảng loạn vô cùng, không làm sao được đành cắn lấy tay hắn... Ai ngờ chỉ có thể làm tăng lên cảm giác muốn chiếm đoạt của hắn!

- Em dám cắn tay tôi?

- Tôi đã nói... Mau buông!

Vương Lạc Thần khẽ nhếch môi, đây là một chú thỏ ghê gớm! Hắn tháo cà vạt ra trói lại hai tay của Hàn Lăng Vy... quay người đặt cô nằm xuống ghế sô pha... mặc cô đang ra sức giãy dụa...

- Này... Vương chủ tịch... Anh làm thế này là cưỡиɠ ɧϊếp tôi! Tôi sẽ báo cảnh...

Chưa kịp dứt lời, hắn ta đã hướng môi cô hôn xuống, nhẹ nhàng cắи ʍút̼, đưa đầu lưỡi chiếm hết tiện nghi, ăn hết thứ mật ngọt nơi đầu lưỡi của cô...

Vương Lạc Thần bấy giờ mới chịu buông ra nhưng đầu lưỡi vẫn còn lưu luyến... Hắn nhìn cô, nói:

- Thư kí nhỏ của tôi muốn báo cảnh sát...?

Đầu óc mơ mơ màng màng vì câu nói này của Vương Lạc Thần mà tỉnh táo phần nào... Cô quả quyết:

- Đúng vậy! Vương ... chủ tịch... anh mau buông tôi ra....

Vương Lạc Thần cảm thấy tiểu bạch thỏ này rất đáng yêu, tình cảnh thế nào rồi mà còn nghĩ mình là thế chủ động đây?

- Thư kí nhỏ, em xem em có thoát nổi không mà còn báo cảnh sát? Đợi đến lúc em thoát được thì tôi đã ăn em sạch sẽ... Hơn nữa, em không có bằng chứng!

- Tôi ... Tôi... có camera mà...

- Em quá ngây thơ, em cho rằng tôi đường đường là một chủ tịch lại có thể để em tuỳ tiện lấy camera ra xem sao?

Hàn Lăng Vy cảm thấy đuối lí trước vị chủ tịch này... Chẳng lẽ... ngày hôm nay sẽ là ngày chết của cô sao???