Chương 22: Hảo hảo dạy dỗ lại cô (2)

- Đây là trừng phạt em, do em tự chuốc lấy.

Mặt mũi Hàn Lăng Vy, đỏ bừng bừng... Cô không biết nên làm thế nào tên ác ma này mới dừng cái trò ấu trĩ này lại!

Trong khi Hàn Lăng Vy đang khổ sở thì Hạ Quách Đình vẫn đang hồn nhiên ăn uống rất ngon. Xong xuôi, cô còn đặt đũa xuống, tươi cười nói:

- Tôi ăn no rồi.

Bách Dạ Cẩn cũng tiếp lời:

- Tôi cũng vậy. Chúng ta trở về thôi chứ?

Hàn Lăng Vy dường như chỉ chờ mỗi câu nói này, liền nhanh chóng mở miệng:

- No rồi! No rồi! Mau về thôi!

Vương Lạc Thần luyến tiếc bỏ tay ra, lấy giấy lau bàn tay của mình, để lại bãi chiến trường ướt nhẹp trong vườn cấm.

- Chiều nay đặc biệt phê duyệt cho mọi người nghỉ ngơi. Chúng ta đi chơi cho thoải mái.

Những lời này đều từ miệng Vương Lạc Thần nói ra khiến Bách Dạ Cẩn ngạc nhiên.

- Chậc, Vương chủ tịch của chúng ta hôm nay làm sao lại tốt vậy? Có ý đồ gì xấu sao?

Hạ Quách Đình vốn không thân thiết với Vương Lạc Thần, tự dưng lại đi chơi cùng anh ta, cô có chút không thoải mái.

- Vẫn là tôi nên về thôi, mọi người cùng nhau đi đi.

- Làm sao thế được? - Bách Dạ Cẩn ngay lập tức lên tiếng - Đây là chúc mừng cô khỏi bệnh, cô vẫn là nên đi.

- Tôi...

- Tôi... cũng muốn về...- Hàn Lăng Vy cất lời mà cảm giác thở không thông. Ánh mắt Vương Lạc Thần nhìn lên cô thật khiến người ta phát run.

- Không ai được về! Đây là mệnh lệnh.

Vương Lạc Thần nghiêm nghị nói... Dường như bị Hàn Lăng Vy chọc tức.

- Thôi nào, dù gì cũng chỉ là đi chơi thôi mà? Chắc hai người cũng không đến nỗi từ chối đó chứ? Đi! Mau lên xe!

Lời đã như vậy còn từ chối được sao? Cung kính không bằng tuân mệnh vậy.

Bách Dạ Cẩn chở mọi người đến khu trượt băng mới... Nghe nói rộng rãi, khung cảnh còn rất đẹp!

Bọn họ đến khu bán vé, sau đó, sau đó... mua hết vé ở đó, bao trọn...

Bốn người đeo bốn đôi giày trượt, lướt trên mặt băng trắng xoá... Vương Lạc Thần dẫu không thích trò này nhưng cũng vẫn cùng Vy Vy trượt băng.. Cô lúc này nhìn thật rạng rỡ... Gò má đỏ hồng làm ấm cả một vùng lạnh lẽo...

Hàn Lăng Vy thực sự cảm thấy vui vẻ, lâu lắm rồi cô không được đi trượt băng... Đôi bàn tay không tự chủ được mà nắm lấy hai tay của Vương Lạc Thần, kéo hắn đi...

"Thịch"

Tim hắn đột nhiên nhanh và mạnh hơn một nhịp... Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt ngây thơ của một cô bé 15 tuổi... Là ai? Hắn nhớ rõ là hắn chưa từng gặp... Cô bé ấy thật giống cô!

- Thất thần gì vậy?

Bách Dạ Cẩn đập lên vai hắn, tay kia giữ lấy Hạ Quách Đình khỏi ngã... Chậc! Tiểu thư họ Hạ chưa bao giờ chơi trò này...

- Không có gì!

Hắn đáp.

Bầu trời dần dần nhuộm sang màu tím.. Rốt cục cũng đã là chiều tốt rồi... Bọn họ đã chơi ở đây cả buổi chiều!

- Muộn rồi! Đi ăn nhé?

- Được!

Thật không ngờ, có giây phút họ lại đồng thanh như thế!

Ăn uống no say xong cũng là lúc tối muộn.. Bọn họ đến 9h mới trở về nhà.

Trong xe ô tô, ngoài cửa kính, đường đã lên đèn sáng rực, thành phố về đêm đúng là rất đẹp!

Hạ Quách Đình mệt mỏi tựa lưng lên ghế, mắt nhắm nghiền, dường như ngủ rồi! Cô ấy cũng mới ốm dậy, nên sức khoẻ cũng chưa hồi phục đủ...

Ghế sau, Vương Lạc Thần tựa người vào thành xe, Hàn Lăng Vy chắc cũng phải cách xa hết cỡ...

- Vy Vy, em lại đây!

- Tôi đang ngắm đường phố!

- Qua đây cũng ngắm được! Bên này đẹp hơn...

- Tôi...

Chưa kịp nói hết câu, Vương Lạc Thần đã một lần nữa kéo cô vào lòng....

- Hừ. Anh thật hết thuốc chữa.

- Không! Tôi vẫn còn chữa được!

- Nếu quả thật có loại thuốc đó, bằng giá nào tôi cũng phải lấy về!

- Thật sao? - Vương Lạc Thần nhìn cô, ánh mặt hiện lên tia xấu xa khó đoán - Em sẽ lấy về cho anh ăn sao?

- Đúng!

- Quả quyết như vậy?

- Đúng!

- Vậy tôi nói cho em biết chỉ có em mới chữa được cho tôi.

Hàn Lăng Vy chợt đứng hình. Hắn ta rất gian manh a~

- Anh! Đồ...

Hắn cúi xuống hôn lên cánh môi hồng đào... Mùi thơm từ son dưỡng hương anh đào của cô phảng phất lên vị giác của hắn khiến hắn càng muốn chiếm gọn khoang miệng cô... muốn đưa hết vị ngọt ngào sang chiếc lưỡi đang càn quét của hắn.

Nhưng đồng thời tiếng ho khụ khụ trên ghế đằng trước lại phát ra... Bách Dạ Cẩn như muốn đưa ra tín hiệu "ở đây còn có người nha" nhưng Vương Lạc Thần không những giả vờ không nghe mà còn cư nhiên mặc kệ, cư nhiên đào sâu hơn.

Trái lại, Hàn Lăng Vy lại vô cùng khẩn trương muốn thoát ra. Đôi má cũng đỏ ửng lên khi nghe thấy tiếng ho của Bách Dạ Cẩn.

May mắn thay, cuối cùng cũng về đến nhà, Vương Lạc Thần mới chịu buông ra. Hàn Lăng Vy đẩy cửa chạy một mạch vào trong... Vương Lạc Thần cũng bước xuống... đi theo...

Trên xe còn lại Bách Dạ Cẩn và Hạ Quách Đình... Cô bị tiếng lạch cạch đánh thức... Mở mắt ra chỉ còn thấy trong xa còn lại mỗi hai người...

- Bị đánh thức sao?

- Ưʍ...

- Đình Đình, cô muốn đi dạo chút không?

- Cũng được!

Bách Dạ Cẩn chở cô đến công viên Nhật Lệ. Vào buổi tối, nơi này được thắp sáng bởi những ánh đèn vàng và những dây đèn nháy muôn màu sắc... Bên trên bệ đá dọc vỉa hè còn được thắp bởi hàng ngàn ngọn nến lung linh...

- Sao tôi lại không biết công viên Nhật Lệ đẹp thế này nhỉ?

- Ừm... Có thể là... hôm nay là một ngày đặc biệt đi?

- Hôm nay có phải là ngày lễ gì đâu?

Hạ Quách Đình hỏi, đi bên cạnh Bách Dạ Cẩn. Dáng người cao lớn của hắn dường như che chắn hết người cô...

Bách Dạ Cẩn đáp:

- Cô nhầm rồi. Hôm nay là một ngày lễ đặc biệt lớn đấy.

- Ngày gì?

Bách Dạ Cẩn cười không đáp, dẫn cô đi dọc theo con đường lát gạch đẹp đẽ... Con đường họ đi dẫn thẳng đến một khuôn viên rộng rãi nhưng... lại không có đến một bóng đèn... cô sợ hãi đưa tay định nắm lấy vạt áo của Bách Dạ Cẩn nhưng cư nhiên không thấy hắn đâu...

Đột nhiên, đèn lần lượt được bật sáng theo hàng dọc, dẫn tới chiếc bàn gỗ nho nhỏ được thắp sáng bởi những chiếc đèn nháy lung linh...

"Bùm"

Trên bầu trời pháo hoa nở muôn màu sắc tạo thành các chữ cái

"Happy birthday Hạ Quách Đình"

Rồi từ phía trước mặt, Bách Dạ Cần cầm bánh sinh nhật đi ra. Vừa đi vừa hát "happy birthday to you... happy birthday to you..."

Xin lỗi mn nha :(( Dù bảo là bù cho mn nhưng Senn mải chơi quá... Mà mới đó đã đủ 59 lượt theo dõi r :(( Senn sẽ bù cho các bạn 3 chương đã nhé...