Chương 3: Tâm phiền ý loạn

2538Phó Âm Sênh lảo đảo hai bước sau đó đứng vững lại, theo bản năng ngửa đầu đối diện với mắt Mục Hoài.

Anh nhìn cô, trong đôi mắt ẩn chứa du͙© vọиɠ nồng nặc.

Tầm mắt giao nhau vài giây, Phó Âm Sênh hoảng sợ đoán: Mẹ nó, ánh mắt này của Mục Hoài, chắc không phải là muốn " làm" bổn tiểu tiên nữ chứ?

Mặc dù nhiệt độ trong biệt thự rất ổn định nhưng Phó Âm Sênh vẫn không nhịn được co người lại.

Phục hồi tinh thần, cô né tránh tầm mắt bức bách của anh, đôi mắt dừng lại trên chiếc cằm đường nét rõ ràng vài giây, sau đó mất tự nhiên đẩy bàn tay nóng hổi đang cầm cô tay cô ra.

Phó Âm Sênh nhanh chóng thay dép, chạy về hướng phòng khách: "Để em rót nước cho anh."

Nhìn bóng dáng thon thả của cô biến mất ở phòng bếp, đáy mắt Mục Hoài lướt qua một tia kinh ngạc, vợ anh từ trước đến giờ chưa bao giờ chủ động hầu hạ anh một cách nhiệt tình như vậy.

Đột nhiên chân chó đến thế, nhất định là chột dạ.

Gương mặt Mục Hoài chợt lạnh xuống, nhìn cuốn tạp chí anh vừa tiện tay đặt trên tủ giày.

Rõ ràng Phó Âm Sênh không nhớ nơi này, nhưng cô lại có thể quen thuộc đi rót nước, còn có thể tìm chính xác cái ly Mục Hoài hay uống.

Ngay cả cô cũng không hiểu được, tại sao mình lại quen thuộc đến vậy.

"Nước đến đây." Hai tay Phó Âm Sênh bưng ly nước, đi về phía Mục Hoài đang ngồi trên sô pha.

Anh biếng nhác ngồi trên sô pha, cổ áo vốn được cài kín mít bây giờ lại tháo ra hai cúc, mơ hồ lộ ra xương quai xanh trắng nõn.

Phó Âm Sênh nhịn không được oán thầm, vậy mà xương quai xanh còn đẹp hơn phụ nữ là ý gì đây?

Dưới ánh mắt của cô, Mục Hoài bình tĩnh cầm lấy ly nước, sau đó nhìn cô đầy sâu xa, tao nhã nói: "Cảm ơn."

Phó Âm Sênh đột nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh*.

* Thụ sủng nhược kinh: Được cưng chiều mà lo sợ.

Trời ạ, đại ca học đường nói cảm ơn với cô, quá lễ phép đi.

Trong lòng bỗng cảnh giác thêm, không đúng, đại ca lễ phép như vậy, nhất định là có vấn đề!

Phó Âm Sênh liên tục xua tay, lơ lửng như trên trời nói: "Không cần khách khí, không cần khách khí, điều nên làm mà."

Điều nên làm?

Mục Hoài khẽ nâng mắt, một đống suy nghĩ quay vòng trong đầu, lập tức gật đầu: "Đúng là nên làm."

Đã kết hôn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên vợ anh thực hiện trách nhiệm chăm sóc chồng của mình.

Chột dạ đến như vậy, lẽ nào scandal đó..

Mục Hoài đột nhiên mím môi mỏng, trong nháy mắt áp lực tăng lên, đưa ly nước đến bên môi.

Phó Âm Sênh đột nhiên thấy không khí xung quanh anh đột nhiên lạnh xuống thì căng thẳng, cô thấy Mục Hoài hơi nâng cằm lên, yết hầu di chuyển một chút, mặt không đổi sắc uống hết ly nước.

Tốc độ uống nước của anh không hề chậm, nhưng lại không có một giọt nước nào văng ra ngoài cả.

Cái người đàn ông này ngay cả động tác uống nước cũng tao nhã thân sĩ như vậy, thật sự là đại ca thô bạo hung dữ sao?

Phó Âm Sênh bắt đầu nghi ngờ.

Nhưng ngay sau đó, cô hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa.

Bởi vì, Mục Hoài đưa lý nước cho cô, phát ra giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Anh đến thư phòng xử lý công việc, em đi ngủ trước đi."

Phó Âm Sênh cầm lấy ly nước.

Chỉ vừa đυ.ng vào thành ly, thiếu chút nữa cô đã ném mất rồi.

Mẹ nó, nóng quá.

Cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi ở thành ly, lập tức biết nước nóng bao nhiêu.

Cô kinh ngạc nhìn bóng dáng rời đi của người đàn ông: Quả nhiên, đại ca vẫn là đại ca.

Cái loại khí thế mặt không đổi sắc uống hết ly nước nóng như vậy, thật khiến người khác hít thở không thông mà.

Cô thậm chí còn tự bổ não, nếu mình đề nghị ly hôn với anh, nhất định chỉ có một kết cục: Bị Mục Hoài đánh chết.

Phó Âm Sênh đặ ly nước xuống, bóp chặt cánh tay của mình, trên làn da trắng mịn hiện lên một vết hồng.

Cô lặng lẽ nuốt nước miếng.

Không nên không nên!

Với cơ thể non nớt của cô, thì không chịu nổi đâu!

Phải nghĩ kĩ hơn mới được.

**

Phó Âm Sênh đi vào phòng ngủ, lúc chuẩn bị lấy đồ ngủ đi tắm, ngón tay bỗng dừng lại, sao cô có thể tự nhiên đi vào phòng ngủ như vậy?

Phòng cưới của bọn họ rất lớn, trong căn biệt thự hai tầng có rất nhiều phòng, mà cô lại dưới tình huống không được nhắc nhở gì, có thể tìm được phòng ngủ.

Cô thật sự mất trí nhớ à?

Người bị mất trí nhớ, sẽ có loại hành động theo bản năng này hả?

Phó Âm Sênh hoảng hốt, kéo tủ đựng đồ ngủ ra.

Sau đó cứng người tại chỗ.

Một đống đồ ngủ, phụ kiện tình thú rơi vào trong mắt.

Tùy tiện cầm một cái lên xem, Phó Âm Sênh cảm thấy thật cay mắt. Sờ sờ vải một tẹo, đều là loại đồ ngủ màu đen trong suốt được làm bằng voan mỏng, cô khoa tay mua chân trước gương một chút.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phó Âm Sênh đột nhiên đỏ bừng lên, cô để cái váy ngủ mặc như không mặc kia vào lại tủ quần áo, sau đó lại vùi mặt vào trong đó.

Cô của mười năm sau, vậy mà lại thích loại đồ ngủ này!

Mười năm nay cô rốt cuộc đã trải qua những gì khiến gu thẩm mĩ trở nên trong suốt như vậy?

Chẳng lẽ.

Là đại ca uy hϊếp cô?

Bởi vì dựa vào tính cách của cô, dù có thay đổi cỡ nào thì gu thẩm mĩ cũng sẽ không biến thành như vậy nha, mấy thứ đó rõ ràng toàn là đồ đàn ông thích nhất.

**

Đợi Mục Hoài làm xong việc, vừa trở lại phòng ngủ đã thấy vợ dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình.

Bàn tay chuẩn bị cởϊ qυầи áo của anh dừng lại, nhướng mày bình tĩnh khơi mào: "Chờ không kịp?"

Giọng nói trầm thấp, lộ ra một chút khàn khàn gợi cảm.

Mặt Phó Âm Sênh từ đỏ sang trắng, rồi cuối cùng thành đen, cô phát cáu, quay mặt vào vách tường không nhìn anh.

Sợ một khi mở miệng sẽ không khống chế được giọng điệu, xúc phạm đến đại ca tính tình kém. Đến lúc đó nếu thật sự bị bạo lực gia đình, thì sẽ kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay cho mà xem.

Mục Hoài nhìn bóng lưng bướng bỉnh gầy gò của cô, mắt trầm xuống, trong đầu hiện lên bộ dáng tức giận của vợ vì không được thỏa mãn, anh mỉm cười: "Đợi anh tắm đã, đừng vội."

Ai vội chứ!

Phó Âm Sênh nghe tiếng bước chân của anh ngày càng xa, đợi cửa phòng tắm đóng lại mới xoay người dựng ngón giữa về hướng anh rời đi.

Lúc Mục Hoài đi vào phòng tắm cũng tiện tay chính đèn trong phòng ấm áp hơn.

Phòng tắm được lắp kính mờ trong suốt, Phó Âm Sênh chỉ cần nhìn về phía bên kia liền có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của người đàn ông bên trong.

Cơ thể cao ngất đó, đang chậm rãi cởi cúc áo.

"Cạch.."

Thậm chí cô còn nghe được tiếng thắt lưng bị cởi bỏ, sau đó là khóa kéo bị kéo ra, một loạt động tác và tiếng động dường như còn chậm hơn bình thường, ở trước mặt Phó Âm Sênh, lặng lẽ truyền đến tai cô.

Phó Âm Sênh ngồi xuống giường, trong đầu hiện lên ánh mắt của Mục Hoài, mặc dù chỉ là một bông hoa chưa trải sự đời, nhưng là phụ nữ, cô vẫn có sự nhạy bén trời sinh.

Mục Hoài, tuyệt đối, nhất định, vô cùng muốn " làm" cô!

Cố liếc mắt nhìn tứ chi tinh tế mềm mại của mình, đánh thì đánh không lại, chạy cũng chạy không thoát.

Phó Âm Sênh đột nhiên nghĩ đến gì đó, lại một lần nữa nằm xuống giường, sau đó lấy ra điện thoại đã sớm có thể sử dụng thuần thục, mở một diễn đàn mười năm trước đến giờ vẫn còn tồn tại, nhấp vào khu tình cảm.

Vô cùng nghiêm túc đăng một bài post: Nếu một người đàn ông có khuynh hướng bạo lực muốn lăn giường với phụ nữ, thì sẽ thế nào?

Chỉ vừa F5 một chút, phía dưới đã có rất nhiều bình luận.

Phó Âm Sênh cảm thán, sự phát triển trong mười năm nay đúng là không chỉ để không, hồi trước buổi tối trên diễn đàn không có nhiều người như vậy đâu, bây giờ cũng nhiều cú đêm quá đi.

Nhưng mà sau khi Phó Âm Sênh đọc bình luận, bỗng cảm thấy không ổn tí nào.

Mẹ nó, bây giờ mọi người đều thô bạo và trực tiếp như vậy sao?

Lầu 1: Chuyện này cũng tùy thuộc vào kích cỡ của người đó nữa, cho nên, xin hỏi chủ lầu, size người đàn ông của bạn là bao nhiêu, để bọn tôi giúp bạn đánh giá một chút?

Lầu 2: Càng thô bạo càng thích, chủ lầu thật sướиɠ!

* * *

Lầu 18: Tôi cũng đề nghị chủ lầu nên đo một chút đi, nếu không sẽ không phân tích được.

* * *

Lướt hơn mười lầu nữa, mặt Phó Âm Sênh càng đỏ thêm, bây giờ tiêu chuẩn của các thiếu nữ chưa kết hôn đúng là quá cao.

Cô nhịn không được bổ não hình ảnh kích cỡ của Mục Hoài.

"Ùm.."

Phó Âm Sênh vùi mặt vào gối, kịch liệt lắc đầu, cô làm không được đâu, nhất định sẽ bị Mục Hoài gϊếŧ mất.

Nhắc đến chuyện kích cỡ, Phó Âm Sênh đột nhiên nhớ đến, lúc trước cô ở bệnh viện bị chẩn đoán là phóng túng quá độ, nói không chừng chính là bút tích của Mục Hoài, mẹ nó, càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao.

Trong mười năm nay, dù cho cô có thay đổi cỡ nào cũng không đến nỗi thay đổi luôn tam quan chứ, đã kết hôn mà lại còn có cuộc sống hỗn loạn, chuyện này tuyệt đối không giống với tính cách của cô tí nào.

Đánh chết cô cũng không làm chuyện này.

Cho nên!

Hu hu hu, rốt cuộc trên giường Mục Hoài ức hϊếp cô thế nào mới xảy ra chuyện phóng túng quá độ.

Cô không nghe được tiếng tắt vời hoa sen trong phòng tắm.

Phó Âm Sênh còn đang bổ não hình ảnh mình bị Mục Hoài thô bạo gϊếŧ chết, đến lúc đó, dựa vào thể chất hot search của cô thì tiêu đề tin tức sẽ là:

# Nữ minh tinh F nào đó lăn giường quá độ, trên đường đến bệnh viện cấp cứu không chịu được nên đã tử vong#

Càng nghĩ càng thấy sợ, cơ thể nhỏ nhắn lạnh lẽo run lên.

Dựa vào gối, Phó Âm Sênh còn chân thành tự hỏi, sau đó cảm thấy mình vẫn nên cứu giúp bản thân một chút.

Đúng lúc, Mục Hoài mặc đồ ngủ dài đi đến, dây lưng lắc lắc bên hông, để lộ cơ ngực trắng nõn rõ ràng, trên đó còn có vài giọt nước, anh nhìn về phía giường.

Phó Âm Sênh vất vả lắm mới lôi từ tủ quần áo ra một chiếc áo sơ mi to tròng lên người, vốn tưởng rằng bọc mình thật kín kẽ sẽ không xảy ra chuyện, nhưng cô lại không biết, lúc trước cô đã từng chơi cosplay với Mục Hoài bằng cái áo này.

Lúc này, Mục Hoài nhìn cô gái đang nằm trên gối đưa lưng về phía mình, để lộ cẳng chân tinh tế trắng nõn, ngón chân xinh đẹp được sơn màu đỏ rượu, thỉnh thoảng lại lắc lắc một chút khiến tim gan anh loạn lên.

Môi mỏng cong lên, sắc đen ở đáy mắt Mục Hoài ngày càng rõ ràng: Bày ra bộ dạng muốn bị cưỡиɠ ɠiαи này là sao đây?

Nhớ đến biểu cảm lúc nãy của cô, anh dứt khoát đến gần.

"Anh lén lút làm gì đấy?" Phó Âm Sênh nhạy bén phát hiện hơi thở nóng bỏng chỉ thuộc về đàn ông phía sau mình, phả lên làn da mỏng manh khiến cô muốn nổi da gà.

Mục Hoài đối diện với ánh mắt cảnh giác của cô, anh híp mắt lại cười nhẹ, không trả lời câu hỏi của cô.

Không biết cô ấy cảnh giác cái gì nữa, rõ ràng tối hôm qua rất nhiệt tình mà.

Mục Hoài bình tĩnh tắt đèn, vừa tắm xong nên giọng anh còn hơi khàn khàn: "Em đoán xem."

Phó Âm Sênh: "..."

Không dám mắng anh, cũng không dám ngăn cản anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh leo lên giường, làm như không có gì xốc lớp quần áo cô mặc trên người lên.

Phó Âm Sênh chưa bao giờ thân mật với đàn ông đến vậy, nhất là chuyện giường chiếu, cô cứng ngắc không dám động đậy.

Bóng đêm bao trùm lấy phòng ngủ, mỗi lần hít thở đều có thể ngửi được hương chanh bạc hà của sữa tắm trên người anh, rõ ràng là một mùi hương sạch sẽ tươi mát, nhưng không hiểu sao Phó Âm Sênh lại cảm thấy nó ngập tràn mùi hormone nồng nặc, vô cùng nóng bỏng, nhưng cô lại không tránh được.

Vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được.

Ai ngờ, người đàn ông bên cạnh không có động tác gì nữa, sau khi nằm xuống thì không nhúc nhích.

Thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên đều đặn bình tĩnh.

Dưới sự im lặng như vậy, Phó Âm Sênh lập tức buồn ngủ.

Trong lúc mơ màng, Phó Âm Sênh đột nhiên cảm giác được hơi thở dày đặc của người đàn ông ngày càng gần với cô, mơ mơ màng màng mở to mắt ra, lại phát hiện, người đàn ông vốn im lặng nằm bên cạnh, bây giờ lại ở trên người cô.

Sau khi thích ứng với màn đêm, Phó Âm Sênh nhìn ra được ánh mắt của nam nhân mang theo du͙© vọиɠ nồng đậm2538