Chương 30-1Editor: Vân Khinh"Mục tổng, nên đi họp." Trợ lý bí thư gõ gõ cửa, nhỏ giọng nhắc nhở.
Không nghĩ đến sẽ thấy được bộ dáng ôn nhu tươi cười của Mục tổng, khẳng định là cùng Mục thiếu phu nhân nói chuyện phiếm.
Mục thiếu phu nhân chẳng lẽ cứu vớt cả hệ Ngân Hà sao.
Ngày thường không gần nữ sắc, nam nhân lạnh nhạt đạm mạc bây giờ lại lộ ra tươi cười ấm áp như thế này.
Nói vậy, Mục thiếu phu nhân khẳng định cũng là một người cực lì ưu tú, bằng không nam nhân như Mục tổng vì sao lại yêu thích đến thế.
Thời điểm Mục Hoài ngước mắt lên, ánh mắt đã khôi phục lại sự bình tình kiêu ngạo, nhàn nhạt ứng thanh: "Được."
Mục Hoài nhìn vào màn hình tối đen, đôi mắt hơi hơi nheo lại, vân đạm phong khinh nói một câu: "Đem lịch trình ngày hôm nay gửi cho anh."
**
Phó Âm Sênh ở trên sô pha lăn lộn một hồi lâu, thật vất vả mới làm cho tâm tình bản thân bình phục lại.
Sau đó lại nghe được giọng nói của Mục Hoài.
Đôi tay nhỏ trắng nõn run rẩy mở ra hội thoại.
Trong đáy mắt xẹt qua một mạt nghi hoặc, anh muốn lịc trình của cô làm gì?
Bất quá, cũng vì ngày hôm nay anh giúp cô một việc lớn như vậy nên cho anh phần mặt mũi này, Phó Âm Sênh ngoan ngoãn kêu Từ Nghiên gửi cho mình, sau đó lại gửi cho Mục Hoài.
Phó Âm Sênh nhìn vào lịch trình, cũng nhớ đến buổi sáng hôm nay cô có một buổi chụp hình.
Đôi mắt nhỏ liếc qua đồng hồ.
Còn có nửa tiếng nữa, Phó Âm Sênh vội vội vàng vàng chạy đi rửa mặt, thậm chí không kịp trang điểm ăn sáng, liền trực tiếp chui vào xe bảo mẫu, thẳng tiến đến hiện trường chụp ảnh.
Đến trước trường quay, Từ Nghiên chỉ kịp thởi nhắc nhở: "Sênh Sênh, hôm nay chị sẽ chụp hình với Tống Từ."
"Ai?" Phó Âm Sênh thiếu chút nữa cho rằng mình nghe nhầm: "Tống Từ?"
"Đúng vậy." Từ Nghiên đưa cho cô một ly sữa, an ủi nói: "Sênh Sênh tỷ đừng sợ, ở đây có rất nhiều người, Tống tiểu thư sẽ không dám làm gì với chị đâu."
Lúc trước Từ Nghiên đã biết Tống Từ cùng Phó Âm Sênh hai người không hợp nhau, Tống Từ trong giới giải trí nổi danh bá đạo, hiện tại lại có kim chủ chống lưng, ở trong giới càng thêm kiêu ngạo.
Phó Âm Sênh chớp chớp hai mắt, rốt cuộc là ảo giác như thế nào, mới có thể làm cho trợ lý nhà mình cho rằng cô sợ Tống Từ.
Con lừa ngốc Tống Từ này, thật may cô còn cần sự trợ giúp của cô ta.
Vừa vặn, hiện tại cơ hội tới rồi.
Ừ, mình phải nắm chắc cơ hội này mới được!
Nghĩ như vậy, Phó Âm Sênh vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Từ Nghiên, cái miệng nhỏ hơi mím lại, ngự điệu lộ ra vài phần trầm trọng, giống như đang phân phó chuyện rất là quan trọng vậy.
Từ Nghiên khẩn trương nhin Phó Âm Sênh.
Lại nghe Phó Âm Sênh nói: "Em đi hỏi thăm một chút xem, Tống Từ thích ăn bữa sáng như thế nào, rồi nhanh chóng mang về đây."
"..."
Từ Nghiên vẻ mặt ngơ ngác nhìn Phó Âm Sênh, cho rằng tai mình có vấn đề: "Chị mua bữa sáng cho Tống Từ?"
Khi nào thì Sênh Sênh tỷ, trở nên bình dị gần gũi như vậy, còn chủ động mua đồ ăn cho tình địch.
Lúc trước chính là Tống Từ dẫm đạp lên Sênh Sênh tỷ mà.
Còn cố ý làm giả bệnh án của bác sĩ để hại Sênh Sênh tỷ, không phải Từ ca đã nói, khả năng rất lớn là do Tống Từ làm sao.
Làm sao mà Sênh Sênh tỷ còn chủ động đi hòa giải với Tống Từ chứ.
Phó Âm Sênh nghe Từ Nghiên nói, như suy tư mà nói: "Chuyện tình làm giả bệnh án bác sĩ, không phải Tống Từ làm, cô ta không có chỉ số thông minh cao như vậy."
Sau khi tiếp xúc qua, Phó Âm Sênh rất rõ tính nết của Tống Từ, cô ta người này, có chút ngạo khí, cũng có một chút tính cách con buôn, nếu như làm việc không có ích cho bản thân, cô ta nhất định sẽ không làm.
Chuyện bản báo cáo kết quả giả mạo lần trước, chỉ người có tâm tư kín đáo mới làm được như thế.
Đôi mắt Phó Âm Sênh nhẹ nhàng híp lại, một lát sau, mới một lần nữa nhìn vào Từ Nghiên mà mỉm cười: "Được rồi, cứ dựa theo lời chị nói mà làm đi."
Từ trước đến nay Từ Nghiên luôn tín nhiệm Phó Âm Sênh, nếu cô đã nói chuyện xấu không phải do Tống Từ làm, Từ Nghiên liền tin.
Nửa tiếng sau.
Phó Âm Sênh mang theo một hộp đồ ăn sáng dẫn theo Từ Nghiên, cùng nhau đi đến địa điểm chụp hình.
Tống Từ đã đến sớm từ trước, các cô lần này chụp chính là ảnh bìa tạp chí.
Đã sớm biết Phó Âm Sênh sẽ tới chỗ Tống Từ, vừa thấy cô đến, cô ta liền lập tức nhướng cao lông mày: "Phó tỷ tới đây."
"Em gái lại gặp mặt rồi." Phó Âm Sênh ý cười dạt dào đem bữa sáng trong tay Từ Nghiên đưa qua, cánh tay mảnh khảnh trực tiếp đặt trên vai Tông Từ, thân thiết nói: "Hai chị em chúng ta lâu rồi không gặp."
"Đi ôn chuyện một lát."
Tống Từ bị động tác của cô làm cho ngốc lăng, nhất thời không kịp phản ứng, đã bị cô mang đi vào phòng hóa trang.
Đừng nói là Tống Từ không kịp phản ứng, ngay cả trợ lý nhỏ của Tống Từ cũng bị hành động của cô làm cho mơ hồ.
Cùng Từ Nghiên hai mặt nhìn nhau, trợ lý nhỏ không thể tin tưởng hỏi: "Từ tỷ nhà chúng tôi, khi nào thì cùng Sênh nữ thần có quan hệ tốt như vậy?"
Từ Nghiên nhún vai: "Tôi cũng muốn biết."
Đối với màn đối thoại bên ngoài của hai cô trợ lý nhỏ, Phó Âm Sênh cũng không biết, cô thuận lợi mang theo Tống Từ đi vào phòng hóa trang đơn độc ăn bữa sáng.
Thuận tiện ngăn cách những tiếng ồn của nhân viên công tác ngoài sân.
Những ngón tay tinh xảo của Phó Âm Sênh, đem mấy hộp đồ ăn bên trong ra ngoài, những món điểm tâm tinh xảo ngon miệng, sau đó, còn có một ít nước trà, chuẩn bị rất là đầy đủ.
Tống Từ thấy Phó Âm Sênh gắp mấy món ăn đặt vào trong chén, trong mỗi chén đều là những món điểm tâm ngọt cô ta thích ăn nhất.
Có chút lo lắng cho thể trọng của mình, may mắn cô ta cùng Phó Âm Sênh không có hằng ngày gặp nhau, bằng không chẳng phải là cô ta sẽ bị cô nhồi thức ăn như thế này mỗi ngày không béo ra mới lạ.
"Phó Âm Sênh, có phải cô muốn tôi béo chết phải không, sau đó không có ai cùng cô tranh đoạt danh hiệu mỹ nữ đẹp nhất Châu Á, cô cũng thật là ác." Tống Từ dùng ánh mắt phòng bị nhìn cô.
Bàn tay đang châm trà của Phó Âm Sênh ngừng lại một chút, ngước mắt nhìn Tống Từ: "Cô chò dù có gầy thành Bạch Cốt Tinh, cũng không bẳng bổn tiên nữ, tôi đây tiền nhiều có lòng mời cô ăn sáng, chẳng lẽ còn vì cái mục đích vớ vẩn này sao?"
"Nói cũng đúng." Tống Từ nghĩ lại, cảm thấy cô nói cũng rất có lý.
Sau đó yên tâm thoải mái cầm đũa, chậm rãi bắt đầu ăn.
"Cái này đúng rồi, ăn một chút, sẽ không mập lên được." Phó Âm Sênh vừa lòng nhìn cô ta ăn bữa sáng do chính mình mua.
Ừ, người ta đều nói cắn người miệng mềm, chờ Tống Từ ăn xong, cô hỏi cái gì, Tông Từ còn không phải thành thật nói cho cô biết sao.
Hiện tại Phó Âm Sênh muốn biết nhất, chính là vì sao cô lại muốn tự sát.
Loại chuyện tự sát này, không nên xuất hiện trên người tiểu tiên nữ như cô chứ.
Còn có Thẩm Thiêm, ở trong chuyện cô tự sát, hắn rốt cuộc đóng vai trò gì.
Vì cái gì tất cả mọi người đều nói rằng, khi còn học cao trung cô theo đuổi Thẩm Thiêm, hơn nữa yêu mà không được.
Trong trí nhớ của cô, thời kì cao trung của mình, cô cùng Thẩm Thiêm không có bất kì quan hệ gì, có chăng cũng chỉ là sơ giao, còn đối với loại khoảng cách gần nhất, đó là thời điểm khảo sát năm ba cao trung, trên bảng vàng, cô thứ nhất, Thẩm Thiêm thứ hai.
So với Phó Âm Sênh trong lòng đã xác định được mục đích, Tống Từ trong lúc này vừa ăn vừa nơm nớp lo sợ.
Không cẩn thận nhìn thẳng và ánh mắt của Phó Âm Sênh đang nhìn mình, Tống Từ nghĩ đến, thời điểm ngày thường kim chủ của cô ta, đặc biệt thích dùng ánh mắt như vậy mà nhìn vài mình, tầm mắt mãnh liệt nings cháy.
Cuồn cuộn như màu mực đen u tối.
Nuốt nuốt nước miếng, Tống Từ hạ mi mắt, ho nhẹ một tiếng: "Cô có thể đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi được không?"
Hai mắt Phó Âm Sênh sáng lên, tay nhỏ chống cằm, nghiêm túc nhìn cô ta, đặc biệt chân thành mà khích lệ: "Cô lớn lên rất đẹp, vì sao lại không thể nhìn."
Trong lòng Tống Từ cả kinh, xong rồi xong rồi, chắc chắn Phó Âm Sênh cọi trọng mình rôi.
Làm sao bây giờ, nhìn ánh mắt này của cô ấy, như là đang nghĩ đến cô ta.
A a a, cái mị lực đáng chết này!