Chương 22: Đời này, chỉ múa cho hắn xem
“Vương thượng, có người nới lỏng chuôi kiếm của thần, cho nên mới xuất hiện chuyện như vậy, nhất định có người hãm hại thần, đúng rồi, nhất định là Quyền Tiểu Mãn hãm hại thần, nhất định là nàng ta.” Quý Tồn quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu, đưa tay chỉ nữ nhân mặc áo màu trắng ngồi bên trái đại điện, Thẩm Hành Vu nhìn qua thì thấy người đó có bộ mặt mảnh mai, rất có khí thế cành liễu đu đưa theo gió.
“Tồn tỷ tỷ, ngươi không thể ngậm máu phun người, ngay cả kiếm tiểu Mãn cũng không cầm được, làm sao có thể lén đổi chuôi kiếm của ngươi, mà ngươi ấy, chính mình sai rồi, khụ khụ, còn không xin lỗi Vương hậu nương nương, đúng là thất lễ.” Quyền Tiểu Mãn dùng khăn tay che môi, giọng nói cũng mềm mại yếu ớt, nhưng mà lời vừa nói ra khỏi miệng suýt nữa làm cho Quý Tồn tức chết. Quý Tồn là ái nữ của Hữu thừa tướng Quý Viễn sơn, cả gia tộc Hữu thừa tướng là đi lên từ võ tướng, cho nên gia tộc rất coi trọng giáo dục võ thuật cho hậu bối, bởi vậy từ nhỏ Quý Tồn đã biết rõ các loại binh khí binh pháp, đương nhiên, sẽ yếu hơn một chút so với ngâm thơ của con gái Tả thừa tướng xuất thân từ văn nhân. Quý Tồn bị Quyền Tiểu Mãn phản bác như vậy thì trong lòng rất nóng giận, quay đầu hô lên với cha mình: “Phụ thân, người xem kìa, Quyền Tiểu Mãn vừa cắn con.”
Quý Viễn Sơn rống lên một tiếng: “Tồn Tồn, Vương thượng đang ở đây, con kêu lên như thế thì ra thể thống gì?”
“Khụ khụ.” Quyền Tiểu Mãn ở đối diện che môi ho nhẹ, nhìn từ xa là bộ dạng khiến người khác đau lòng.
“Ta...” Quý Tồn thấy cha mình cũng không nói chuyện thì dứt khoát cầm thanh kiếm còn lại trong tay ném lên mặt đất, quật cường ngửa đầu, không phục nói: “Vương thượng, tội danh này dù thế nào thì thần cũng không nhận, chuyện ngu xuẩn như thế thần sao có thể làm được! Đích thị là Quyền Tiểu Mãn rồi, không thể nghi ngờ.”
“Vương thượng, Tiểu Mãn càng không phục, từ nhỏ thân thể thần đã yếu, làm sao có thể chạm vào những vật này, hơn nữa, thần có động cơ gì để hãm hại Tồn tỷ tỷ, nàng vẫn luôn có thành kiến với thần, nếu như thần làm như thế chẳng phải làm cho quan hệ của chúng thần ngày càng xa cách sao, cổ ngữ có nói...” Quý Tồn thấy Quyền Tiểu Mãn lại bắt đầu ‘cổ ngữ có nói’ thì lập tức cắt đứt lời nàng ta: “Động cơ à? Ngươi không muốn thấy ta biểu diễn trước mặt Vương thượng, bởi vì trong trường hợp này đọc thơ thì không dùng được.”
“Tồn tỷ tỷ, ngươi lại oan uổng ta, ta cũng không phải người thích khoe khoang, làm sao có thể ghen ghét với ngươi?” Nước mắt chuyển động quanh hốc mắt Quyền Tiểu Mãn, nhưng lại không rơi xuống khiến người khác ngứa ngáy trong lòng.
“Trước mắt Vương thượng, ngươi là người thích khoe khoang nhất.” Quý Tồn lập tức nói lại.
“Hôm nay là đại hôn của Vương thượng và Vương hậu, Tiểu Mãn nghĩ, sẽ không ai đoạt được phong thái của Vương hậu. Nếu như Vương hậu nương nương có thể múa một khúc, màn múa kiếm này của ngươi là cái gì?” Từng chữ của Quyền Tiểu Mãn đều không thua kém.
Quý Tồn nghe được thì lại không nói gì, hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt cha đã đen lại mà ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thẩm Hành Vu ngồi ghế trên, mở miệng hỏi: “Vương hậu nương nương, ngài sẽ múa một khúc chứ?”
Không chỉ Quý Tồn mà ngay cả Quyền Tiểu Mãn cùng với rất nhiều phu nhân đều nhìn vào Thẩm Hành Vu, mang theo ánh mắt tò mò. Dù sao Vương hậu là nhân vật thế nào các nàng vẫn chưa được biết.
Thẩm Hành Vu nhìn những ánh mắt dần dần xúm tới thì nở nụ cười, nàng đặt ly rượu xuống, khuôn mặt ửng đỏ, quay đầu nhìn Mộ Phi Chỉ ở bên cạnh, nở nụ cười, giọng nói kiểu mị: “Đời này, ta chỉ khiêu vũ cho một mình hắn xem.” Một câu nói, phong tình giữa hai hàng lông mày có thể làm mù hai mắt Mộ Phi Chỉ. Trên mặt hắn vẫn duy trì hình tượng Đế Vương, nhưng mà bàn tay thả trên đầu gối đã kéo tay Thẩm Hành Vu.
Người ở phía dưới đều bị lời nói của Thẩm Hành Vu làm cho kinh ngạc. Một là Thẩm Hành Vu không hề đứng ra tranh như trong tưởng tượng của các nàng, hai là, không ngờ có nữ nhân trực tiếp biểu đạt tình cả của mình, không hề cố kỵ nam nhân bên cạnh đường đường là Hoài Nam Vương.
Đối mặt với câu trả lời như thế, mọi người lại không phản bác được.
“Nói xong chưa?” Mộ Phi Chỉ nắm chặt tay Thẩm Hành Vu, lạnh lùng hỏi Quý Tồn và Quyền Tiểu Mãn: “Các ngươi coi cung yến là cái gì? Trước thì ám sát không thành, sau lại làm khó dễ Vương haiaj, hai tội danh này đủ để cô vương cắt đầu các ngươi!” Chiếc đũa ‘bốp’ một tiếng lại văng đi rất xa, dường như Mộ Phi Chỉ vô cùng tức giận
Nhìn Mộ Phi Chỉ ‘tức giận hơn bình thường’, dù Thẩm Hành Vu rất muốn cười nhưng trong lòng càng cảm kích hắn hơn. Hắn đã đóng kịch làm người xấu thì sao nàng có thể không thỏa mãn ý của hắn, vì vậy nàng dịu dàng nói: “Vương thượng, hai vị tiểu thư đều không cố ý, ngươi nhìn kiếm kia, nói không chừng là sai lầm của Kiếm sư, ngươi phát giận với hai cô nương như vậy thì không ổn đâu!” Thẩm Hành Vu bắt đầu sắm vai người tốt.
“Vậy theo ý của Vương hậu, nên xử trí hai người kia thế nào?” Đôi mắt Mộ Phi Chỉ chuyển tới trên người Thẩm Hành Vu, bên trong dường như mang theo những vì sao.
“Không làm, đương nhiên là vô tội.” Thẩm Hành Vu cười nói.
“Còn không tạ ơn?” Một khi Mộ Phi Chỉ tức giận, giọng nói rất có lực, quả thực dọa người chết khϊếp. Hắn hô lên một tiếng, hai người kia lập tức lạy Thẩm Hành Vu, cùng kêu lên nói: “Tạ Vương hậu nương nương khai ân.”
Cung yến cứ như vậy, không biết nên khóc hay nên cười.
Sau khi tan tiệc, người đậu tiên đi ra chính là vị Nhϊếp Chính vương không nói một tiếng nào sau khi ngồi xuống, hắn mang theo người hầu vội bã bước vào Thái Y viện, vừa rồi người hầu của hắn đã nghe được Quỷ y đang ở đó.
Đi theo đường tới hậu viện Thái Y viện, cửa chính được mở ra, sân nhỏ hoang vu lập tức hiện ra trước mặt hai người.
Bước chân Thác Bạt Thiệu Nguyên rất vội vàng, nên không để ý tới trang trí trong sân, vén áo đẩy cửa phòng.
Tay còn chưa chạm được vào cửa, cửa đã mở ra, nắp quan tài bên trong cũng từ từ mở ra, Thác Bạt Thiệu Nguyên và người hầu sau lưng đều bị chuyện này dọa sợ, bước chân lùi về sau một bước.
“Hai vị chính là người muốn gặp ta? Quấy nhiễu giấc ngủ của ta, chết cũng không cứu.” Nắp quan tài mở ra lộ một mái tóc dài màu trắng, giọng nói khàn khàn truyền từ đó ra.
Thác Bạt Thiệu Nguyên nhìn cảnh tượng này, trong lòng biết hắn chính là Quỷ y, vì vậy giọng điệu hòa hoãn nói: “Bổn vương có một chuyện muốn cầu Quỷ y.”
“Chết cũng không cứu, ngươi điếc à?” Thân thể Đỗ Trọng lại lùi về quan tài, nắp quan tài đóng lại.
“Quỷ y, bổn vương muốn hỏi...”
“Bộp”, cửa phòng bị một làn gió yêu ma đóng lại, Thác Bạt Thiệu Nguyên bị nhốt ở ngoài, sau đó hắn thỉnh cầu mấy lần, thậm chí còn ra tay nhưng vẫn không thể lại gần được quan tài này.
Sau khi ra khỏi Thái Y viện, Thác Bạt Thiệu Nguyên nhớ tới một chuyện: Vì sao tóc của Quỷ y lại màu trắng? Nghe giọng nói cũng không phải là lão già 80 tuổi. Trên thế gian này, ngoại trừ phát triển tự nhiên, nếu tóc trắng thì chỉ có hai khả năng: Thứ nhất, người nọ thuộc Vu tộc ẩn cư thế ngoại; thứ hai, người này từng trúng độc của hoàng thất Vu tộc.
Mái tóc của Quỷ y, rốt cuộc thuộc về loại nào?