Chương 4: Hai con hổ

Một năm sau Dư Sấm chính thức bước vào năm nhất tiểu học, Đỗ Tử Tuấn, Trần Quân và Cố Phàm đều học cùng trường với hắn.Người lớn ba nhà chấp nhận bọn họ có thể thân thiết với Dư Sấm, nhưng thật ra cũng là muốn nịnh bợ Dư gia, chẳng qua suy nghĩ của người trưởng thành, cũng không ảnh hưởng đến ba đứa bé.

Tụi nhỏ cảm thấy cùng chung chí hướng với Dư Sấm, có thể chơi với nhau, cho nên mới cùng nhau học tiểu học.

Đây là trường tiểu học quý tộc tư lập của thành phố A, bên trong một nửa là con của nhân vật uy tín ở thành phố A, một nửa là thành tích rất tốt, là những đứa bé cầm cờ đi trước trong các kì thi.

Từ nhỏ thành tích của Dư Sấm đã tốt, đương nhiên là chiếm cả hai.

Chế độ này đại biểu trong trường sẽ không có nhiều học sinh gây sự, mọi người đều là con nhà giàu gia giáo tốt đẹp.

Tính cách Dư Sấm hoạt bát, trong đám công tử cao quý có vẻ bình dị, cho nên rất nhanh hòa nhập với các bạn trong lớp.

Thời gian tan học buổi trưa của Nguyễn Kiều Kiều và Dư Sấm giống nhau, nhưng buổi chiều thì sớm hơn Dư Sấm một giờ.

Những ngày đầu, Nguyễn Kiều Kiều ở nhà trẻ đợi, ngoan ngoãn chờ ca ca tới đón cô, sau đó cô không muốn, muốn đến trường tiểu học chờ Dư Sấm tan học.

Dư Sấm lo lắng cô ở ngoài trường học không an toàn, nhờ bảo vệ trông giữ.

Nguyễn Kiều Kiều nhát gan, chỉ dám lảm nhảm trước mặt Dư Sấm, trong một thời gian dài, khi đối mặt với các chú bảo vệ, Nguyễn Kiều Kiều cũng không dám nói chuyện, chỉ sợ hãi ngồi trên ghế, chờ ca ca tan học.

Bởi vậy các nhân viên an ninh cũng cảm thấy đây là một đứa bé ngoan ngoãn, trông giữ cũng nhẹ nhàng.

Sau đó qua vài tháng, Nguyễn Kiều Kiều bắt đầu quen thuộc, có thể nói chuyện với bọn họ.

Bây giờ, càng thêm quen thuộc, lúc này, phòng an ninh tràn ngập tiếng cười của trẻ con.

"Chú, hôm nay cháu học được một bài hát, tên là 《Hai Con Hổ》!"

"Ai da, thật không?"

"Dạ dạ! Là sự thật, cháu hát cho chú nghe nha, hai con hổ~ hai con hổ~ chạy trốn nhanh~ chạy trốn nhanh~"

"Ai nha, Kiều Kiều hát hay lắm!"

Đang nói, chuông tan học vang lên, Dư Sấm tan học.

Nguyễn Kiều Kiều vừa hát hoàn chỉnh bài 《Hai Con Hổ》, hắn đã tới phòng bảo vệ rồi.

"Đi thôi bảo bối."

Dư Sấm ôm bả vai Nguyễn Kiều Kiều, lúc gần đi theo thói quen nói cảm ơn với chú bảo vệ.

Nguyễn Kiều Kiều thấy ca ca càng thêm vui vẻ, quơ chân múa tay chia sẻ chuyện hôm nay với Dư Sấm.

"Em vừa hát cho chú bảo vệ nghe nha, là giáo viên mầm non dạy, em hát cho anh nghe nha."

Một tay Dư Sấm nắm cô, một tay phất tay nói tạm biệt với bọn Đỗ Tử Tuấn, sau đó nói.

"Ừ, hát đi."

Lần thứ hai Nguyễn Kiều Kiều mở miệng hát.

"Hai con hổ~ hai con hổ~ chạy trốn nhanh~ chạy trốn nhanh~"

Dư Sấm vừa nghe, vừa nắm tay cô qua đường, chú ý xe hai bên lui tới.

Vừa phải phân tâm khen cô.

"Ừ, bảo bối hát hay quá!"

Buổi tối ăn cơm chiều xong, Nguyễn Kiều Kiều làm bài tập dưới sự đốc xúc của Dư Sấm, theo thói quen bắt đầu xem phim hoạt hình.

Dư Sấm chơi lego bên cạnh cô, thỉnh thoảng Nguyễn Kiều Kiều còn sẽ nghịch ngợm, tự nhận là giấu đồ, sau đó kêu Dư Sấm tìm.

Chẳng qua lần nào Dư Sấm cũng biết, còn phải phối hợp diễn với cô, làm bộ thật sự không tìm thấy, cuối cùng chờ Nguyễn Kiều Kiều cười hì hì tự lấy ra.

Buổi tối khi ngủ, Nguyễn Kiều Kiều sẽ trò chuyện video với ba mẹ, nói chuyện xảy ra ngày hôm nay với hai người, vì thế khi Dư Sấm đang tắm rửa, nghe Nguyễn Kiều Kiều mở miệng lần thứ ba trong hôm nay.

"Hai con hổ~ hai con hổ~ chạy trốn nhanh~ chạy trốn nhanh~"