Chương 21

Phó Cảnh Thâm không có ý định buông tha cô, nhẹ nhàng nói.

“Hoa anh đào, anh nghe thấy rồi.”

Quý Anh hơi mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Anh đừng có nghĩ linh tinh, em không có ý đó.”

Phó Cảnh Thâm không thay đổi biểu cảm, cong môi: “Ý gì?”

“Ý không cho anh vào cửa sao?”

Quý Anh suýt chút nữa muốn bịt tai lại, cô không muốn tiếp tục nói chuyện với anh!

Trong đầu đột nhiên hiện ra câu nói của Quý Hoài...

Quỷ kế đa đoan, tên khốn.

Trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, Quý Anh giống như nhận được ân xá, cầm điện thoại lên lập tức ấn nghe.

Vu Uyển Thanh đang ngồi trên sô pha của một cửa hàng cao cấp, nhân viên bán hàng đang rót cà phê cho bà ấy. Quý Thiên Trạch ngồi ở bên cạnh, với những túi đồ mua sắm chất đống dưới chân.

“Bé con.” Vu Uyển Thanh đang thưởng thức móng tay mới: “Con về nhà chưa?”

Nghe thấy giọng của mẹ, con ngươi của Quý Anh khẽ động, bất giác nhìn về phía Phó Cảnh Thâm, ngón tay thon dài trắng trẻo đặt trước môi, ra hiệu cho anh không được lên tiếng.

Phó Cảnh Thâm bất ngờ nhướng mày, gật đầu xem như đồng ý.

Vu Uyển Thanh: “Vậy là còn chưa về nhà sao? Mau về nhà nhé”

Quý Anh cuộn chặt bàn tay trái, cúi đầu, do dự một hồi: “Ư.. chưa về.”

“Bây giờ con ở đâu? Còn ở cửa tiệm sao?” Vu Uyển Thanh nói: “Bây giờ mẹ qua đó đón con.”

“Không ở đó nữa rồi!” Quý Anh đảo mắt, nhìn Phó Cảnh Thâm, có thể thấy rõ do dự trong mắt cô: “Con đang ở trên đường rồi...”

Vu Uyển Thanh yên tâm trở lại: “Được, vậy ở nhà đợi mẹ về.”

Quý Anh không thoái thác được, chỉ có thể nhẹ giọng trả lời: “...Vâng.”

Sau khi tắt điện thoại, Quý Anh cúi đầu, ánh mắt vô định nhìn về một điểm: “Anh ba, em phải về nhà rồi.”

Phó Cảnh Thâm: “Về nhà?”

“Có lý do gì bắt buộc phải về nhà sao.”

Quý Anh trầm mặc vài giây, nói: “Mẹ em bảo em về nhà.” Vừa ngẩng đầu lên, không biết người đàn ông đã tiến lại gần từ lúc nào, ngũ quan tuấn tú của anh phóng đại trước mặt cô, khiến cô không có chỗ thoát thân.

Phó Cảnh Thâm: “Không muốn về?” Anh vươn tay vén lọn tóc trước mái ra sau đầu cô, bình thản hỏi: “Chuyện không muốn làm, tại sao không nói?”

Khoảng cách của anh quá gần, Quý Anh quay mặt sang hướng khác, đến hơi thở cũng nhẹ hơn, lông mi không ngừng run rẩy.

Đến khi mở miệng nói lần nữa, âm thanh mang theo ấm ức đến cả cô cũng không phát giác ra được: “Nhưng mà mẹ sẽ lo lắng, bà ấy luôn quan tâm đến em.”

Phó Cảnh Thâm rơi vào trầm mặc, từ nhỏ bố mẹ anh đã ly hôn, dì lấy chồng xa nhà, ông nội thì chưa từng quản thúc anh, làm gì có được trải qua những chuyện như vậy.

Anh cụp mắt xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ của cô gái. Đến cả dáng vẻ u sầu của cô cũng xinh đẹp như vậy, đôi lông mi giống như được phủ một tầng sương mù, mỏng manh và tinh tế giống như đồ sứ, chả trách người nhà họ Quý lại bảo vệ cô tốt đến thế.

“Hoa anh đào, mở điện thoại ra, sau đó gọi cho số điện thoại của dì ấy đi.”

Phó Cảnh Thâm lấy điện thoại từ trong tay cô: “Anh sẽ nói với dì.”

Quý Anh: !

Cô mở lớn hai mắt, vội vàng lấy lại điện thoại: “Không được!”

Hai ma Quý Anh từ từ ửng hồng: “...Em phải giải thích thế nào về chuyện của em và anh.”

Ngón tay dài của Phó Cảnh Thâm đã ấn đến số cuối cùng.

“Anh và em yêu đương cần giải thích sao?”

Môi Quý Anh khẽ mở, nhưng lại không nói ra được từ nào, bởi vì Vu Uyển Thanh ở đầu dây bên kia đã bắt máy.

Sự việc... tại sao lại phát triển đến mức này.

Cô mất hồn, chỉ thấy miệng của Phó Cảnh Thâm mấp máy liên tục, nhưng lại hoàn toàn không biết anh đang nói gì với mẹ.

Chỉ cho đến khi anh tắt máy, để điện thoại vào tay cô một lần nữa.

“Dì đã đồng ý rồi.”

Thật ra thái độ của Vu Uyển Thanh không rõ ràng, nhưng có thể đồng ý phần lớn là do anh lễ phép, với cả anh hứa rằng nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cô.

Quý Anh lấy lại điện thoại, kinh ngạc nhìn anh, khóe môi hơi cong lên xong đó liền dựng thẳng, cuối cùng, khóe mắt cong xuống, phát ra tiếng cười hi hi.

Phó Cảnh Thâm không ngờ rằng cô sẽ cười, nhướng mày hỏi: “Vui sao?”

Giống như một đứa trẻ được thỏa mãi với niềm vui của nó, Quý Anh trước tiên che mặt mình, vài giây sau mới ngượng ngùng nói: “Vui.”

Vào đúng lúc này thì xe dừng lại. Quý Anh quay đầu nhìn cửa sổ, ánh nhìn bị thu hút bởi căn biệt thự đơn lập.

Đây không phải là... nhà họ Phó đó chứ?

Phó Cảnh Thâm có thể nhìn thấy tâm tư cô: “Đây là nhà riêng của anh.”

Quý Anh ngạc nhiên: “Vì thế, hôm nay chỉ có hai người chúng ta thôi hả?”

Phó Cảnh Thâm xuống xe, giúp cô mở cửa xe, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Anh phải gọi người tới làm bóng đèn sao?”

Động tác xuống xe của Quý Anh dừng lại. Vì vậy, có phải là cô mắc mưu rồi không...

Phó Cảnh Thâm cúi người, dựa theo ghế ngồi đến gần cô, nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của cô,tạo thành tư thế mạnh mẽ nói: “Không phải muốn ăn bánh hạt đào sao?”

“Ờ.” Quý Anh chầm rì rì xuống khỏi xe, đi phía sau Phó Cảnh Thâm. Trong đầu không ngừng suy nghĩ, cô cứ như vậy mà một nam một nữ ở trong nhà sao...

Phó Cảnh Thâm có vài căn nhà riêng, đây là căn biệt thự bên cạnh hồ có phong cảnh đẹp nhất. Đương nhiên, anh tạm thời sẽ không nói cho Quý Anh biết tác dụng khác của căn biệt thự này chính là nhà cho tân hôn, cũng là quà trưởng thành ông nội tặng cho anh.

Không giống với nhà họ Quý tinh tế sang trọng, nhà của Phó Cảnh Thâm mang phong cách cổ điển, với hành lang uốn lượn, hoàn toàn là phong cách trung hoa, mang lại cảm giác mới mẻ.

Quý Anh vào nhà, vuốt ve hoa văn tinh xảo trên bình phong bằng sứ, đôi mắt đảo quanh bốn phía đánh giá.

Phó Cảnh Thâm đang cởi cà vạt, nhìn thấy đầu cô quay đi quay lại.