Chương 20

Đầu ngón tay ở trên màn hình khẽ chuyển động, Quý Anh bối rối cắn môi dưới.

Đáng lý cô nên từ chối, rõ ràng đã nói với bố rằng sẽ sớm về nhà.

Nhưng… đó là bánh hạt đào đó, chỉ là thử một chút, có lẽ sẽ không tốn nhiều thời gian đâu?

“Cô Quý.” Lúc này, Yến Hàng đột nhiên mở miệng, ánh mắt ngập ngừng nhìn cô.

“Tôi có thể xin wechat của c…” Lời mới nói được nửa câu, lại bị cứt ngang, không biết là tiếng điện thoại của ai vang lên.

Phó Cảnh Thâm đặt ngón tay dài lên trên môi, ý chỉ Yến Hàng giữ im lặng, sau đó anh nghe điện thoại. Yến Hàng tưởng rằng là việc liên quan tới công việc, chỉ có thể ngậm ngùi im miệng.

Phó Cảnh Thâm đáp lại vài câu, sau đó tắt máy. Yến Hàng quan tâm hỏi: “Anh ba có việc sao? Nếu như có việc thì anh cứ…” Mau đi.

“Không có việc gì.” Phó Cảnh Thâm nhẹ nhàng đặt lại điện thoại, thong thả nói: “Đầu bếp điểm tâm trong nhà gọi điện đến nói rằng đã làm xong bánh.”

Ngón tay đang cầm chén trà của Quý Anh khẽ run.

Trái tim giống như bị người ta cầm lông vũ nhẹ nhàng quét qua.

Khóe mắt Phó Cảnh Thâm lộ rõ ý cười: “Là cho mèo tham ăn nhà anh ăn.”

Yến Hàng ngạc nhiên: “Anh ba, anh nuôi mèo rồi?”

Quý Anh đến cả chén trà cũng không cầm nổi nữa, hai gò má ửng lên một lớp màu hồng phấn. Trong lúc Yến Hàng không phát hiện ra khe hở, cô giận dữ nhìn Phó Cảnh Thâm, nghe thấy tiếng cười trầm thấp của anh, anh nói: “Cứ cho là vậy đi.”

Phó Cảnh Thâm đứng lên, xoay đồng hồ đeo tay: “Thời gian không còn sớm, hôm nay đến đây thôi.”

Phó Cảnh Thâm: “Tôi nghĩ là cô Quý cũng sẽ bận sau đó.”

Quý Anh gật đầu dứt khoát, áy náy nhìn Yến Hàng cười cười: “ Tôi quả thật có hẹn.”

Yến Hàng thở dài: “Như vậy đi.” Rồi lại chán nản nhún vai nói: “Vậy thì lần sau gặp lại.”

Vừa tiễn Yến Hàng không lâu, tin nhắn của Phó Cảnh Thâm đã gửi tới, anh chia sẻ vị trí hiện tại cho cô, là ở bãi đỗ xe ở phố Tây.

Quý Anh niệm ba câu trong lòng ‘Kinh Vân Các’, để tâm lý mình chuẩn bị đủ, cô chỉ là vì ăn bánh hạt đào, không phải là lén lút gặp Phó Cảnh Thâm sau lưng người nhà.

Sau khi tạm biệt Trần Du, Quý Anh mở ô ra, từng bước đi về phía bãi đỗ xe.

Khoảng cách còn một đoạn, Quý Anh nhìn thấy chiếc xe Bentley khiêm tốn của Phó Cảnh Thâm. Cô thả chậm bước chân, đi về phía cửa xe, có tài xế xuống xe cúi người giúp cô mở cửa.

Phó Cảnh Thâm cởϊ áσ vest ra, bên trong chỉ còn lại một chiếc sơ mi đen, để lộ cổ tay gầy guộc của mình. Nước da trắng của anh ngồi trên chiếc xe màu đen, đường nét góc cạnh của anh giống như đao khắc, khiến cho ngũ quan càng trở nên thanh tú.

Chỉ là ở trong không gian chật hẹp như vậy, mà khí chất lạnh lùng bẩm sinh của người đàn ông lại được bộc lộ một cách chắc chắn.

Đây chính là ngài Phó lạnh lùng không tim không phổi trong miệng người ngoài.

“Không dám vào?” Phó Cảnh Thâm mở mắt liếc nhìn sang.

Cô gái nhỏ đang đứng ngoài cửa xe, môi khẽ mím lại, ánh mắt trong veo lộ rõ vẻ do dự ở hốc mắt.

Quý Anh lắc đầu: “Dám.” Cô nhấc chân vào trong xe.

Tài xế đóng cửa xe.

Quý Anh không biết làm gì, cúi mắt xuống, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn xoay xoay viên ngọc trai trên túi xách.

Phó Cảnh Thâm nhìn động tác cứng nhắc của cô, thấp giọng “Sao lại căng thẳng thế này?” Lại dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy: “Anh cũng sẽ không ăn em.”

Con ngươi của Quý Anh từ từ giãn ra. Anh đang nói cái gì vậy? Hàng lông mi như lông quạ khẽ rung, Quý Anh phủ nhận: “Em không có căng thẳng.”

“Vậy sao.” Phó Cảnh Thâm cố ý vạch trần: “Em sắp ngồi đến phía cửa luôn rồi.”

“Mau qua đây.”

Quý Anh chậm rãi di chuyển vị trí đến gần hơn, cô thậm trí có thể ngửi thấy mùi linh sam trên người anh, thoang thoảng quay đầu mũi. Giống như chủ nhân của nó, lạnh nhạt và mạnh mẽ.

Một lúc sau, cô mới lên tiếng hỏi câu hỏi cô đã sớm muốn hỏi: “Tại sao anh không nói cho Yến Hàng biết em là ai?”

Phó Cảnh Thâm yên lặng nhìn khuôn mặt cô, bình thản nói: “Lúc trước cậu ta lừa anh một lần, anh không lên đáp lại một lần sao?”

Quý Anh nghẹn họng, âm thầm ghi lại trong lòng.

# Phó Cảnh Thâm thù dai

“Em đang nghĩ gì vậy?” Anh giống như nhìn thấu tâm tư của cô.

Cô thật sự rất dễ nhìn thấu, bởi vì mọi cảm xúc của cô đều viết trong đôi mắt xinh đẹp đó, giống như một dòng nước suối. Phó Cảnh Thâm hé miệng nói: “Em đang nói anh thù dai à?”

Quý Anh kinh ngạc, muốn phủ nhận, lại bắt gặp ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của người đàn ông, cô dứt khoát hỏi ngược lại: “Không thù dai sao?”

Phó Cảnh Thâm bị cô chọc cười: “Hoa anh đào nói đúng.”

Quý Anh bị câu hoa anh đào đó thu hút sự chú ý, chỉ có ông mới gọi như vậy, tại sao anh cũng gọi như vậy…

Đang lúc thất thần, Phó Cảnh Thâm lại trầm giọng nói: “Em muốn biết Yến Hàng đã lừa anh cái gì không?”

Phó Cảnh Thâm nhìn thẳng vào mắt cô, giống như đang quan sát phản ứng của cô, nhẹ nhàng nói: “Là cậu ta, khiến anh không vào nổi cửa nhà họ Quý.”

Chỉ là không biết rốt cuộc cậu ta có bao phần tác dụng, mới khiến cho Quý Thiên Trạch nhiều đêm gọi điện từ chối hôn sự.

“Em nói xem, thù này có nên ghi không?”

Quý Anh sững sờ, ngón tay đang xoay tròn viên ngọc trai trên túi xách dừng lại.

Cô mở miệng hỏi: “Em lúc nào… không cho anh vào nhà?”

Ghế sau xe là một khoảng yên tĩnh.

Cảnh vật bên ngoài thay đổi theo từng khung cửa sổ, Quý Anh quay đầu sang ngang, nhìn chằm chằm bên ngoài, chỉ lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn.

Đáng tiếc, Quý Anh không biết rằng, cửa xe màu đen đã hoàn toàn phản chiếu biểu cảm của cô. Toàn bộ tự ti, xấu hổ đều được thu lại trong đáy mắt của người đàn ông.

Bây giờ Quý Anh chỉ muốn im lặng, tại sao cô phải quan tâm việc anh có vào cửa hay không? Càng nói cô càng tự đắm mình đắm chìm trong suy nghĩ.