Chương 18

"Bố ơi." Quý Anh nhẹ nhàng chuyển đến tay Quý Thiên Trạch. Từ sau khi Quý Thâm trở về, Quý Thiên Trạch đã tuỳ tiện dứt khoát ném hơn phân nửa công việc cho anh ấy, cuối tuần rảnh rỗi ở cùng vợ và con gái.

Quý Anh khoác tay bố mình: "Mẹ đâu rồi ạ?”

"Đang trang điểm ở trên lầu." Quý Thiên Trạch bất đắc dĩ lắc đầu: "Lát nữa phải ra ngoài dạo phố.”

Quý Anh gật gật đầu, con ngươi nhẹ nhàng đảo một cái: "À.”

Cô nhanh chóng đứng dậy, bước đi nhỏ từ giá túi xách lên, vừa nói vừa đi về phía cửa: "Bố, con đến Vũ Lâm Linh một chuyến, bố nói đỡ cho con với mẹ nhé.”

Quý Thiên Trạch: "?”

Một vài giây, ông ta bắt được trọng tâm: "Con muốn bố nói với mẹ của con sao?”

Quý Anh đứng bên cửa, đáng thương nhìn về phía ông bố già: "Con xin bố đó.”

Quý Thiên Trạch ho nhẹ một tiếng: "Không phải là bố không giúp con, mà là..."

"Con yêu bố nhất."

"Khụ khụ..."

"Xin bố mà."

“... Được rồi, được rồi.”

Quý Anh vui vẻ cong hai mắt, vẫy cánh tay trắng nõn: "Con sẽ sớm trở về."

Quý Thiên Trạch chớp mắt cái, thân ảnh mảnh khảnh của cô con gái đã nhẹ nhàng biến mất bên cạnh cửa lớn. Chớp mắt lần nữa, không biết khi nào, người vợ trang điểm xong đã đứng ở cầu thang, tay cầm hai thỏi son môi, hỏi ông: "Ông nghĩ tôi nên dùng màu gì?"

"Bên phải." Nhiều năm như vậy, Quý Thiên Trạch đã sớm rèn luyện ra phán đoán phi phàm: "Càng làm nổi bật làn da của bà.”

"Vậy sao?" Vu Uyển Thanh lấy ra gương nhỏ rồi tô son, hài lòng nhìn trái nhìn phải: "Thẩm mỹ của ông không tệ đâu.” Chuẩn bị xong, Vu Uyển Thanh thấy chồng vẫn nhìn mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Ông có chuyện muốn nói?”

Bà ấy nhìn trái nhìn phải, thuận miệng hỏi: "Anh Anh đâu? Con bé đi đâu rồi?”

"Tôi là đang muốn nói chuyện này." Quý Thiên Trạch che miệng ho khan một tiếng, khô khan nói: "Anh Anh đến cửa hàng rồi, con bé bảo tôi nói với bà một tiếng.”

Động tác của Vu Uyển Thanh dừng lại, ý cười thu liễm, nhấc mí mắt nhìn thẳng về phía Quý Thiên Trạch, người đó yên lặng dời tầm mắt.

Một giây sau, từ nhà họ Quý truyền ra một tiếng nữ tức giận, vang vọng cả sảnh.

"Quý! Thiên! Trạch!”

Khi Quý Anh đến Vũ Lâm Linh, đồng hồ đã điểm 9:30 sáng.

Không phải là thời điểm đông đúc của quán trà, nhưng rốt cuộc so với mấy tuần trước thì vắng vẻ không ít.

Trần Du chờ ở quầy lễ tân, thấy Quý Anh thì vội vàng nghênh đón: “Chị!”

Quý Anh nhẹ nhàng gật đầu, ngón tay vỗ nhẹ bả vai Trần Du, cười khẽ đáp lại: "Không vội, lên lầu rồi từ từ nói.”

Trong phòng trà, Quý Anh rũ mi mắt cong xuống, bàn tay nhỏ nhắn tinh tế tỉnh trà: "Thật có lỗi, nhóm trà này chị còn chưa từng thử qua..."

Trần Du nâng má nhìn sườn mặt Quý Anh, theo thói quen không dời mắt được.

"Không phải là lỗi của chị, rõ ràng là nguồn trà này không tốt."

Nói đến nguồn trà, khuôn mặt Trần Du nhiễm sự phẫn uất: "Tên gian thương Vương Hưng này, chúng ta không mua trà của anh ta, anh ta lại nói năng bừa bãi khiến chúng ta không mua được lá trà tốt nữa, chờ xem chúng ta đóng cửa!”

Thực ra nhà cung cấp ban đầu không phải là Vương Hưng, mà là bố của anh ta. Chú Vương làm ăn chân chính, lại không ngờ cơ thể bị suy yếu, cơ nghiệp do con trai kế thừa, gây chuyện đến bộ dáng như bây giờ.

Quý Anh cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng sờ mép chén, trầm tư nói: "Chị nghĩ ra một cách, sắp tới nhất định phải đi Huy Châu một chuyến. ”

Trần Du trìu mến nhìn Quý Anh: “Người nhà của chị thì…” Nói một nửa, bộ đàm trong ngực phát ra tiếng vang, Trần Du nhận máy, nghe được nhân viên phục vụ nhẹ giọng báo cáo: "Cậu Yến kia lại tới! Hỏi chị có ở đó không, nói muốn gặp chị.”

"Chị là người mà anh ta muốn gặp thì gặp sao?" Trần Du trợn trắng mắt: "Bảo anh ta ở đâu thì đứng yên đó đi, đừng đến đây làm phiền nữa.”

Nhân viên phục vụ: "Nhưng cậu Yến nói chỉ cần chị đồng ý gặp anh ta một lần, anh ba của anh ta sẽ đóng gói và mua loại lá trà đắt nhất trong cửa hàng.”

"À đúng, hôm nay anh ta còn đưa bạn đến.”

Lời mắng chửi của Trần Du bị bịt kín trong cổ họng, yên lặng nhìn về phía Quý Anh.

Quý Anh vẫn cười nhạt nghe như trước, cô buông chén trà xuống, đứng dậy vuốt ve sườn xám: "Vị trí?”

Trần Du: "Phòng B02.” Cô có chút lo lắng nhìn Quý Anh: "Chị... Chị thật sự muốn đi sao?”

Quý Anh quay đầu lại, nghiêng đầu, khẽ cười nói: "Hôm nay có dê đưa tới cửa, chị lý nào mà lại không làm thịt?”

Sau khi nghe nhân viên phục vụ trả lời, Yến Hàng mừng rỡ thay mình rót từng chén trà.

“Anh ba, anh chính là ngôi sao may mắn của em!” Yến Hàng mím môi hưng phấn cười trộm: "Lần nào có anh tới em cũng có thể nhìn thấy cô ấy cả.”

Phó Cảnh Thâm giơ ngón tay dài đùa với chén sứ, nhấc mí mắt lên nhìn anh ta một cái, im lặng vài giây nói: "Em cũng không cần phải cảm ơn anh nhiều như vậy đâu.”

"Không đâu, vẫn là anh ba đối với em tốt nhất, anh Thịnh bọn họ đều không muốn đi cùng em."

Yến Hàng say sưa ở trong thế giới của mình, đưa tay cảm nhận ánh mặt trời diễm lệ ngoài cửa sổ, cảm thấy hôm nay mọi thứ đều vô cùng đáng yêu, ngay cả anh ba luôn luôn khó hẹn cũng dễ nói chuyện như thế, thậm chí còn nguyện ý giúp anh ta trả tiền.

Đột nhiên.

Từ sàn gỗ đặc truyền đến tiếng vang thanh thúy của đôi giày cao gót khi dẫm nhẹ lên trên, từ bình phong ở nội các trong phòng lờ mờ hiện ra một thân ảnh tinh tế, yểu điệu, gót sen nở rộ.

Quý Anh từ phía sau bình phong đi qua, cất bước tiến vào bên trong.

"Khách quý đến, xin lỗi vì đã không nghênh đón từ xa." Quý Anh cười khẽ ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Anh Yến, vị bên cạnh anh là..."

Trong nháy mắt đối diện với tầm mắt người đàn ông, lời nói trong miệng Quý Anh đột nhiên dừng lại.

Vốn tưởng rằng Quý Anh không quen biết, Yến Hàng cao giọng giới thiệu, sau đó lịch sự đứng lên kéo ghế cho Quý Anh: “Đến đây ngồi.”