Chương 17

Thấy Quý Thâm trở về, Quý Thiên Trạch còn chưa nói chuyện với anh ấy được câu nào bèn chỉ vào vị trí đối diện: "Lại đây ngồi đi.”

Quý Thâm vừa ngồi xuống, ngay cả nước cũng chưa kịp uống thì đã mở miệng trước: "Là chuyện về Anh Anh hay sao ạ?”

Vu Uyển thanh lườm anh ấy một cái: "Không phải! Nói về chuyện của con trước đã.”

Quý Thâm ngẩn ra: "Con sao?”

"Rốt cuộc thì khi nào con mới đưa con dâu về cho mẹ hả?"

Quý Thâm im lặng, che miệng ho khan: "Mẹ, trước tiên chúng ta có thể không nói chuyện này được không?”

Không đợi Vu Uyển Thanh trả lời, anh ấy đã chuyển đề tài trước: "Con có chuyện muốn nói.”

"Chuyện Phó Cảnh Thâm muốn cưới Anh Anh, con không đồng ý."

Vu Uyển Thanh: “Con cũng không đồng ý?”

Cũng? Quý Thâm nhìn về phía bố mình, người kia hơi nhướng mày, cũng nhìn anh ấy.

Quý Thâm uống một ngụm trà, kể lại cuộc đối thoại với Yến Hàng.

Nhìn thấy sắc mặt của bố mẹ đột nhiên thay đổi, Quý Thâm cười lạnh nói: "Trước mặt một vẻ, sau lưng một vẻ, nhất định là có ý đồ khác, nếu Anh Anh gả cho anh ta, không chừng sẽ phải chịu bắt nạt.”

Nghe xong, Quý Thiên Trạch nhíu hàng mày rậm, gật đầu nói: "Bố biết rồi, phía ông cụ Phó bên kia, bố sẽ tạm thời kéo dài.”

"Chuyện này đừng nói cho Anh Anh nghe.”

Đêm đến gió gấp, vào ban đêm một cơn mưa mùa xuân lặng lẽ ập đến.

Sau khi xử lý công việc khẩn cấp từ công ty, bóng đêm đã ùa về.

Ngón tay Phó Cảnh Thâm mệt mỏi ấn mi tâm, anh đi đến bên cửa sổ sát đất, thấy mưa theo quỹ tích ào ào chảy xuống.

Từ mấy chục tầng cao nhìn xuống, tòa nhà văn phòng đối diện vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước, đường phố xe cộ ùn ùn, như một cỗ máy móc vĩnh viễn không biết mệt mỏi.

Màn hình điện thoại di động đặt ở bàn đột nhiên sáng lên, nhìn người gọi tới, đúng là ông cụ Phó.

Không biết vì sao lúc này ông cụ lại gọi điện thoại tới, Phó Cảnh Thâm ấn xuống nghe: "Ông nội.”

"Vừa rồi Thiên Trạch gọi điện thoại cho ông." Vừa kết nối, giọng nói cao vυ"t của ông cụ Phó truyền đến: "Tạm thời cháu không cần diễn nữa!”

Phó Cảnh Thâm không bày ra chút bất ngờ nào: “Lý do?”

"Ông làm sao biết được? Cháu tự hỏi xem chính mình có nói cái gì không nên hay không?” Đầu dây bên kia, ông cụ Phó giống như một đứa nhóc giận dỗi: "Ông mặc kệ, ông giới hạn cháu trong vòng một năm phải cưới Hoa Anh Đào về nhà, không cưới được thì cháu cũng đừng về nhà nữa.”

Phó Cảnh Thâm im lặng vài giây, nói: "Ông nội, ông bình tĩnh một chút đã.”

“Ông già thế này rồi mà ngay cả một đứa cháu dâu cũng sắp không có, cháu bảo ông làm sao mà bình tĩnh nổi!” Ông cụ Phó thở dài một hơi: "Những thứ ông dạy cháu, cháu đã dùng vào đâu rồi?”

Phó Cảnh Thâm nhớ lại câu châm ngôn mười một chữ mà ông cụ năm lần bảy lượt ra lệnh và giảng giải, nhấn mạnh và bảo anh không nhìn giấy đọc thuộc lòng…

Điềm đạm, hiểu lễ nghĩa, khiêm tốn, mặt dày.

Ông cụ thì áp dụng với người của nhà họ Quý, anh thì một mình áp dụng với Quý Anh. Nhưng làm thế nào mà anh có thể mặt dày với một cô bé được.

Trực giác ông cụ Phó mách bảo rằng vẫn phải tự mình ra tay, lắc đầu thở dài một hơi, đưa ra điểm mấu chốt cuối cùng.

"Nếu con đường nhà họ Quý này tạm thời không đi được, cháu đi đuổi theo Hoa Anh Đào trước, nếu Hoa Anh Đào thích cháu, cháu còn sợ không vào được cửa nhà họ Quý hay sao?"

Phó Cảnh Thâm: “Cháu biết rồi ạ.”

Cúp điện thoại, Phó Cảnh Thâm đưa tay chạm vào màn hình điện thoại di động, chuyển sang giao diện WeChat, trượt đến ảnh đại diện Wechat của Quý Anh, thuận tay điểm vào vòng bạn bè.

Vừa làm mới giao diện lại nhảy ra một động thái mới, Phó Cảnh Thâm ngưng mắt nhìn một hồi, đột nhiên cười khẽ.

Hoa Anh Đào: [Ước rằng năm nào cũng có ngày như hôm nay]

Kèm theo đó là bức ảnh cô gái bắt tay ước nguyện trước ba lớp bánh anh đào ngày hôm nay.

Đầu ngón tay Phó Cảnh Thâm khẽ dời đi, ở góc dưới bên phải thả like.

Quý Anh ra ngoài, không cần mặc áo khoác cộc tay dự phòng nữa. Cô thích nhất mùa xuân hè xen kẽ, không tính là quá nóng, còn có thể mỗi ngày thay sườn xám khác nhau.

Hoa anh đào ở hậu viện nhà họ Quý nở qua một vòng, tí tách rơi xuống mặt đất, hóa thành phân bón.

Đang rảnh rỗi, Quý Anh ngồi trên xích đu dưới tàng cây, trong tay lật qua sổ sách tháng tư của Vũ Lâm Linh. Chất lượng của lô trà mới này nói chung, doanh thu đầu tháng tư so với năm ngoái thực sự đã giảm.

Trong WeChat trên điện thoại di động, giọng nói của Trần Du truyền đến: "Chị, đã có rất nhiều khách hàng cũ nói, hương vị của trà mới không tốt như trước, vậy phải làm sao bây giờ?”

Từ sau khi bị bệnh, Quý Anh đã gần nửa tháng không đặt chân lên Vũ Lâm Linh. Vũ Lâm Linh là quán trà do sư phụ Tống Vân mở trong những năm còn nhỏ để mua vui, đợi Quý Anh học đại học, Tống Vân vội vàng cùng chồng nghiên cứu khảo cổ học chung quanh, tiện tay giao quán trà cho Quý Anh kinh doanh.

Quý Anh sáu tuổi từng bái vào thư họa ở hiệp hội thư pháp Tang Lộc, dưới sự giới thiệu của ông nội, bái Tống Vân làm thầy. Tống Vân nổi danh tài nữ, cầm kỳ thư họa không gì không tinh, bản thân là đệ tử thân truyền duy nhất, Quý Anh lại cảm thấy ngay cả năm phần của Tống Vân cô cũng chưa học được.

Quý Anh khép lại sổ sách, ôm xích đu, buồn rầu cúi đầu xuống. Quán trà do sư phụ giao cho, cũng không thể cứ như vậy mà thất bại ở trên tay cô được…

Cô cầm điện thoại lên trả lời tin nhắn của Trần Du: [Chị sẽ đến cửa hàng ngay.]

Gửi đi xong, Quý Anh từ xích đu xuống, kéo làn váy sườn xám màu xanh biếc, bước chân nhỏ từ hậu viện nhẹ nhàng đi vào phòng khách, từ phía sau tường lặng lẽ lộ ra một đôi mắt nhìn về phía sô pha một cái, thấy chỉ có một mình ông bố của mình đang xem tin tức, ánh mắt cô lập tức sáng lên.