Chương 32

TÔI ĐỢI TRONG PHÒNG TẮM CỦA NAM SINH, nép người vàochỗ cất khăn. Mỗi khi trong hành lang vang lên tiếng động là tim tôi lại đánh"thịch", bảo với tôi rằng tôi còn chưa trở thành kẻ dại dột nhất đâu.

Nhưng tôi không hề sai. Giống Derek. tôi có thể cộnghai với hai và xem kết quả. Tôi chùi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào quầnjeans. mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay và thầm nguyện cầu mình sắp tìm ra kết luậnthích hợp. Và, theo cách nào đó khác nữa, thì mong sao là tôi đã lầm.

Khi đồng hồ trên tay tôi hiển thị đúng 8:00. Cửaphòng mở ra. Derek bật đèn lên và đóng cửa lại. Khi xoay người về phía gương,anh ta nhìn thấy tôi và ré lên kinh ngạc, trong bất kỳ tình huống nào khác thìtiếng kêu ấy sẽ làm tôi thấy thỏa mãn lắm đây.

"Cô điên à?" anh ta rít lên. "Cô làm gì ở đây thế?"

Tôi đi ngang qua chỗ anh ta đang đứng và khóa cửa lại.

"Nếu cô muốn thảo luận kế hoạch thì nơi này không được."anh ta nói.

Anh ta xoay người sang, ánh mắt dõi theo tôi khi tôibước đến chỗ vòi sen và mở khóa nước lạnh, tiếng nước chảy sẽ khỏa lấp đoạn đốithoại của chúng tôi mà không bốc hơi um lên

"Tuyệt thật," anh ta càu nhàu. "Giờ họ sẽ nghĩ chúngta tắm chung với nhau. Có lẽ tôi với cô có thể kể với họ là chúng ta đang gột sạchlớp bụi đất trong khoang trống và cố tiết kiệm nước."

Tôi đứng chắn trước mặt Derek. "Anh đã làm tôi bẽ mặtkhi phải mở miệng nói dối."

Anh ta há hốc mồm, nhưng lần này thì không nói gì, mặtmày nhăn nhó.

"Tất cả những gì tôi muốn làm lúc này là đoán cho ravì sao anh lại muốn giúp tôi. Vì sao anh quan tâm tôi có biết mình là một ngườigọi hồn không? Vì sao anh để ý chuyện tôi bị tống khứ ra ngoài? Vì sao lạithách thức tôi, giống như lúc trưa?"

‘Tôi chỉ muốn..."

"Giúp đỡ chứ gì. Chắc chắn rồi, anh khó chịu và kiêucăng ngạo mạn, nhưng dưới lớp vỏ bọc bề ngoài ấy là một anh chàng tử tế muốngiúp một người bạn có sức mạnh siêu nhiên giống mình. Đúng vậy đấy. Dứt khoátlà có lý do khác nữa. Hôm nay tôi đã tìm ra. Là vì Simon."

Anh ta khoanh tay trước ngực. "Phải, Simon muốn tôiđối tốt với cô. Được chưa? Giờ tôi có thể tắm chứ? Một mình?"

"Anh muốn Simon bỏ trốn. Tìm cha anh. Tuy nhiên cậu ấysẽ không đi mà không có anh. Cậu ấy cần một cái cớ để rời đi ngay lúc này. Thếlà anh đưa ra thôi. Một tiểu thư đang gặp nạn chẳng hạn."

"Tôi chẳng hiểu cô đang nói gì," miệng thì càu nhàu,nhưng anh ta không nhìn thẳng vào tôi. Những mối nghi ngờ còn lại trong tôi chođến bây giờ chợt tan biến khi một cơn tức giận mới bùng lên.

"Giờ thì có tôi tại đây, một người gọi hồn bằngxương bằng thịt nhẹ dạ cả tin và hoang mang bối rối. Một mồi nhử quá hoàn hảonhỉ. Chỉ việc đẩy chúng tôi đi cùng nhau, làm to chuyện rằng tôi cần giúp đỡnhư thế nào, thế là Simon sẽ khoác lên người chiếc áo giáp hiệp sĩ sáng loáng.Một kế hoạch không chê vào đâu được. Nhưng vẫn thiếu thiếu một yếu tố nào đấy.Tiền đặt cược. Trong bất kỳ tình huống gay cấn thót tim nào thì người hùng củaanh cũng cần ba yếu tố. Mục tiêu, động lực và tiền cược. Mục tiêu: tìm kiếm ngườicha đang mất tích. Động lực: ra tay trợ lực cho cô nàng gọi hồn đáng thương. Dùvậy, vẫn còn thiếu tiền cược. Anh cần cô nàng kia dính vào một rắc rối thực sự.Chuyện sẽ thế nào nếu cô ta sắp sửa bị chuyển đến một bệnh viện tâm thần thựcthụ? Nơi mà cô ta sẽ nằm ngoài tầm với của Simon và không thể tiếp nhận sự giúpđỡ? Hoặc giả như tệ hơn là nơi cô ta có thể mất mạng, nạn nhân của một kế hoạchđộc ác nào đó. Nên anh móc nối với Tori..."

"Không!" Derek giơ tay lên. Trong ánh mắt có vẻchoáng váng thật sự. "Tôi không nhúng tay gây ra việc đó. Kể cả khi Tori có xánđến chỗ tôi để bắt chuyện - lẽ ra cô nên nhận thấy chứ nhỉ, cô ta chẳng làm thế- Tôi sẽ không hành động như vậy. Tôi chẳng liên quan gì đến việc người ta địnhchuyển cô đi."

"Được thôi, vậy anh cứ thế mà thành ‘ngư ông đắc lợi’chứ gì."

Tôi cho anh ta cơ hội phản biện. Thế mà anh ta vẫnim lặng, câu trả lời tôi cần chỉ có thế.

"Lần đầu tiên tôi kể cho anh nghe chuyện tôi nhìn thấyLiz, anh tỏ ra như không có gì. Nhưng sau khi nhận ra chuyện đó có lợi chomình, thế là anh thay đổi thái độ với Simon. Anh gieo rắc mầm mống nghi ngờ, rồingồi đợi chúng ươm chồi nảy lộc. Đó là lý do vì sao anh không tranh cãi khi tôiđề nghị mình sẽ bị chuyển đi. Đó đích xác là điều anh muốn tôi thực hiện. Anhthao túng mọi thứ và anh đã nói dối..."

"Tôi không bao giờ nói dối."

Tôi nhìn anh ta không chớp mắt. "Có thật hôm qua anhđã nghe thấy các bác sĩ bảo sẽ chuyển tôi đi không?"

Derek thọc tay vào túi quần. ‘Tôi nghe thấy họ tròchuyện về cô và có vẻ họ đang được đề nghị..."

"Rồi rồi, coi như anh không nói dối. Anh chỉ phóng đạisự việc lên."

Anh ta cau có. "Cô đang gặp nguy hiểm. Càng nghĩ đếnLiz, tôi càng..."

"Đừng nói chuyện tào lao nữa, được chứ Derek? Anh đãcó những gì anh muốn. Simon sắp rời đi. Tôi sẽ đi cùng cậu ấy. Anh nói đúng. Cậuấy cần ra khỏi đây tìm cha mình. Tất nhiên, anh có thể đưa chúng tôi ra khỏi mớrắc rối này, chỉ việc tự giác đi với Simon thôi. Nhưng làm thế biết đâu lạinguy hiểm. Nói cho cùng thì cậu ấy nào phải cha anh, vậy nên chuyện đó cũng chẳngphải là mối lo thực sự của anh..."

Anh ta lao vụt đến chỗ tôi, nhanh đến nỗi làm tôi ửara sau, may thay là vẫn đứng trụ được và lấy lại thăng bằng. Thật chẳng dễ gìcho anh ta khi phải đứng lom lom nhìn tôi như thể trong lúc hai mắt tóe lửa.

"Tôi nghĩ thế thật sao Chloe?"

Tôi cố giữ nguyên tư thế, mắt vẫn nhìn anh ta chămchăm.

"Tôi không biết anh nghĩ gì, Derek," tôi bình thảnđáp lời - hoặc tôi hy vọng mình làm được vậy. "Simon nói có lý do để anh khôngchịu đi. Theo cậu ấy thì là một lý do ngu ngốc. Vậy nên có khi đây là một cái cớ.Biết đâu anh chỉ không muốn gặp phiền hà."

"Một cái cớ hả?" Một tiếng cười chua chát vang lên.Đoạn Derek chậm rãi lùi cách ra, như thể anh ta đang buộc chính mình làm vậy."Cô đã đọc hồ sơ của tôi?"

"Tôi..."

"Tôi biết câu trả lời là có, cái đêm mà cô với Rae vờlẻn vào nhà bếp."

"Chỉ vì những việc anh đã làm thôi. Tôi cần phải biết..."

"Là tôi nguy hiểm đến mức nào. Tôi không trách cô.Nhưng cô đã có đáp án rồi chứ gì? Cô biết chính xác mức độ nguy hiểm của tôi đếnđâu."

Tôi nuốt xuống. "Tôi..."

"Cô biết tôi đã làm gì, và cô cho là tôi nên langthang đầu đường xó chợ thì hơn?" Anh ta nhếch môi. "Chính xác tôi là người nhưthế."

Có điều gì đó trong ánh mắt, trong giọng nói, trên vẻmặt anh ta làm họng tôi đau nhức. Tôi thoáng nhìn sang bên vòi hoa sen, quansát những vệt nước bắn tung tóe lên cửa khi tiếng nước xả ào ào lấp đầy khônggian tĩnh lặng.

Một lát sau, tôi lại nhìn Derek. "Ắt có lý do anh mớiphải làm vậy."

"Có ư?" Khi tôi cố nhìn tránh đi chỗ khác lần nữa,anh ta bước sang chặn lấy tầm nhìn của tôi. "Đó là điều cô muốn sao, Chloe? Lắngnghe lý do của tôi? Hay tôi biện hộ như thế nào? Rằng gã đó chĩa súng vào tôivà nếu không quẳng gã vào tường thì chắc là tôi sẽ toi đời? Chà, chuyện đâu phảinhư thế. Một thằng nhóc không bao giờ đi lại được nữa, tôi không thanh minh gìđâu. L lỗi của tôi. Là do tôi hết. Cha chúng tôi biến mất. Simon bị vứt vàotrong này. Tôi..."

Derek đột nhiên ngưng bặt, lại thọc tay vào túi quầnkhi đưa mắt nhìn chằm chằm trên đầu tôi, quai hàm căng cứng.

Sau một đỗi, anh ta nói, "Nên, chuyện là thế đấy,tôi muốn Simon thoát ra ngoài, và tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì để đưa nó ra khỏiđây, nhưng khiến cô lâm vào nguy hiểm thì không. Cô đang thổi phồng lên đấy. Màcô đâu có cớ gì để phàn nàn nhỉ."

Tôi chỉ có thể đứng đấy mà giương mắt lên, bất kỳ lýlẽ logic nào để tôi hiểu được anh ta tan biến như mọi khi nó luôn thế. Tôithoáng nhìn thấy bản chất sự việc, và anh ta sẽ nhanh chóng gạt nó đi, chỉ cònlại những dấu vết mơ hồ gợi nhắc tôi nhớ mình là đồ khờ khi đi ôm hy vọng anhta sẽ cho mình biết thêm.

"Không nguy hiểm gì ư?" Tôi từ tốn nói. "Tôi sẽ chạytrốn. Khỏi nhà mở. Rời bỏ gia đình. Từ bỏ cuộc sống của tôi."

"Cô sẽ đi cùng Simon. Đừng vờ ra vẻ đấy là thử tháchgian khó."

"Sao cơ?"

"Cô hiểu ý tôi mà. Được ở riêng vài ngày bên cạnhSimon? Sẽ khắc nghiệt lắm đấy. Và việc ấy rất có ý nghĩa với em tôi. Nhiều lắm.Bỏ trốn để giúp nó tìm cha ư? Nó sẽ không bao giờ quên điều đó đâu."

Tôi trợn mắt. "Ôi Chúa ơi, anh nghĩ thế à? Thật chứ?Nghe tuyệt cú mèo. Tôi cá là cậu ấy sẽ đề nghị tôi hẹn hò và mọi thứ khác.Chúng tôi có thể gửi thư tình qua lại giữa hai trại giam thanh thiếu niên, có lẽhọ sẽ cho chúng tôi gặp mặt nhau vào những buổi khiêu vũ tập thể..."

Anh ta trừng mắt nhìn tôi.

"Anh cho tôi là đồ ngốc à?" tôi nói, đoạn giơ phắttay lên. "Đừng trả lời câu đó. Xin anh đấy. Tin bất ngờ nhé: Kiếm được một cậubạn trai không phải mục tiêu tối quan trọng trong danh sách những điều ưu tiêncủa mọi đứa con gái đâu. Ngay lúc này thì anh biết nó chiếm vị trí cỡ nào vớitôi đấy - còn kém hơn cả những mối lo nghĩ không đáng kể là làm thế nào để cuộcsống của tôi trở lại như xưa."

"Được rồi

"Sau khi chuyện này chấm dứt, tôi chẳng ngạc nhiên nếuSimon không muốn gặp tôi nữa. Chỉ là để hết thảy lại sau lưng thôi. Anh biếtsao không? Thế thì tốt. Bởi vì tôi cần tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy đến choLiz. Và tôi muốn giúp Simon vì đó là việc đúng đắn nên làm, không phải vì tôinghĩ cậu ấy thật đáng yêu. Có lẽ tôi không giống anh, một thiên tài..."

Cái quắc mắt ban nãy lại xuất hiện. ‘Tôi không…"

"Nhưng tôi đủ khôn để biết đây sẽ không là một cuộcphiêu lưu lãng mạn. Tôi sắp bỏ trốn. Tôi sẽ sống ngoài đường ngoài sá. Ngay cảkhi hai đứa chúng tôi tìm được cha anh, tôi cũng không chắc ông ấy có khả năngđưa cuộc đời tôi trở về như cũ." Tôi nghĩ đến dì Lauren và thấy lòng nhói đau."Tôi không chắc mọi thứ có thể thay đổi, trở lại như lúc ban đầu."

"Vậy với cô thì tôi thật đáng để biết ơn vì vụ ra đinày à?"

"Tôi có nói thế đâu..."

Anh ta tiếp tục tư thế lừng lừng ngó xuống như lúcnãy. "Cô cũng cần phải đi khỏi đây như Simon, có lẽ còn cấp bách hơn. Có thể côkhông ý thức được tình trạng nguy hiểm của mình lúc này, nhưng tôi thì có. Vàtôi thấy lo."

"Lo à? Cho tôi sao?"

Anh ta nhún vai. "Đương nhiên rồi. Chu đáo. Cô biếtđấy." Thậm chí anh ta còn không thèm nhìn mắt tôi khi nói câu ấy. "Phải, chúngtôi cần cô, nhưng tôi thực lòng muốn giúp một người cũng có siêu năng lực nhưmình." Anh ta tránh ánh mắt của tôi. "Chúng ta gắn kết với nhau."

"Anh không dám đâu."

"Sao cơ?"

Derek nhìn sang chỗ khác, mắt dần hướng lan man đikhắp phòng.

"Anh nói đúng," tôi nói. "Tôi rất cần được giúp sức.Cuộc đời tôi đang tan tành mây khói và nói không chừng một ngày nào đó, khinhìn lại, tôi sẽ thấy đây là sai lầm lớn nhất, ngu xuẩn nhất mà tôi từng mắc phải,nhưng vào lúc này, nó là giải pháp duy nhất mà tôi biết. Anh cần tôi trở thànhcô tiểu thư đang mắc nạn của anh chứ gì? Được thôi. Nhưng đừng bao giờ bảo anhđang làm điều này vì liên quan gì đến tôi cả. Anh không dám vờ bảo là nó mang lạiích lợi cho tôi đâu."

Nói xong, tôi xoay người bước ra ngoài.