SÁNG HÔM SAU, khi bị gọi lên gặp các bác sĩ, tôi hếtsức cố gắng để kiểm soát được sự việc. Tôi khẳng định là mình thực sự đã qua khỏigiai đoạn Nhìn- thấy- người- đã- khuất và chấp nhận tình trạng sức khỏe của bảnthân, nhưng một giọng nói vang lên trong đêm đã đánh thức tôi dậy và bảo tôi điđến tầng áp mái. Lúc ấy tôi mơ mơ hồ hồ, còn chưa tỉnh ngủ, mơ là mình thấy machứ không phải thấy thật.
Tiến sĩ Gill và Tiến sĩ Davidoff hoàn toàn khôngđánh giá cao sự khác biệt.
Rồi dì Lauren đến. Tình huống giống hệt như hồi tôibị bắt quả tang nhìn lén trong giờ kiểm tra năm tôi mười một tuổi, đồng phạmléo chính là bạn cùng lớp mới đến mà tôi háo hức muốn tạo ấn tượng. Bị đưa đếnvăn phòng thầy hiệu trường là đã đủ ầm ĩ rồi. Nhưng vẻ thất vọng trên mặt dìLauren còn làm tôi tổn thương hơn bất cứ hình phạt nào.
Ngày hôm đó, tôi đã nhìn thấy vẻ mặt tương tự củadì, và nó vẫn khiến tôi đau lòng như cũ.
Sau cùng, tôi thuyết phục được tất cả bọn họ là mìnhchỉ còn chút ít trở ngại, nhưng tình huống này y hệt câu chuyện chú bé chăn cừunói dối. Lần tới, khi tôi nói mình sắp tiến bộ, hẳn là họ sẽ từ từ mất lòng tinvào tôi. Giờ thì chẳng còn con đường nào để được ra ngoài nhanh chóng cả.
"Chúng tôi cần em cung cấp mẫu thử nướ© ŧıểυ vào tuầntới," Tiến sĩ Gill nói.
"Thật buồn cười," dì Lauren bất bình. "Làm sao chúngta biết con bé sẽ không mộng du và ngủ mơ? Nó có kiểm soát được các giấc mơđâu."
"Giấc mơ là cửa sổ dẫn lối đến tâm hồn đấy." Tiến sĩGill không vừa.
"Là đôi mắt mới đúng," dì tôi gắt gỏng.
"Bất cứ ai làm thơ trong lúc bị bệnh tâm thần cũng sẽbảo với cô y hệt như vậy về các giấc mơ." Giọng Tiến sĩ Gill nghe vẫn bình thường,nhưng cái nhìn trong mắt tiến sĩ cho thấy cô ấy phát ốm với các bậc phụ huynhvà người giám hộ ý kiến ý cò về chẩn đoán của mình và bênh vực con cái họ. "DùChloe chỉ nằm mơ là mình thấy ma đi chăng nữa, việc ấy cũng đưa ra giả thuyết rằng,về mặt tiềm thức, con bé chưa chấp nhận tình trạng sức khỏe của mình. Chúng tôicần kiểm tra con bé bằng cách thử nướ© ŧıểυ."
"Em... em không hiểu," tôi nói. "Tại sao em lại cầnkiểm tra nướ© ŧıểυ?"
"Để đảm bảo là liều thuốc của em thích hợp với vócdáng, mức độ tích cực hoạt động, việc tiêu hóa thức ăn và các yếu tố khác. Đólà một độ cân nhạy."
"Cô không tin là..." dì Lauren xen vào.
Tiến sĩ Davidoff đằng hắng. Dì Lauren mím môi lạithành một đường kẻ mảnh và bắt đầu giật xơ vải trên chiếc váy len của dì. Hiếmkhi dì lùi bước trong một cuộc tranh cãi, nhưng những người này nắm giữ tươnglai của tôi.
Tôi biết dì định nói gì. Mẫu thử nướ© ŧıểυ không phảidùng để kiểm tra liều lượng, mà là để chắc chắn tôi có uống thuốc.
Vì đã lỡ buổi học lúc sáng nên tôi được phân côngnhiệm vụ vào giờ ăn trưa. Tôi đang ngồi tại bàn suy nghĩ mông lung thì một giọngnói vang lên. "Tôi ở sau lưng cô."
Tôi giật mình khi nhìn thấy Derek.
"Tôi chịu thua," anh ta nói. "Cô lì lợm cứ như mèocon ấy."
"Vậy nếu anh cứ thập thập thò thò và thông báo sự hiệndiện của anh bằng cách ấy thì sẽ làm tôi ít kinh ngạc hơn là gõ gõ lên vai tôià?"
"Tôi đâu có thập thò..."
Anh ta lắc đầu, đưa tay chộp lấy hai ổ bánh mì tronggiỏ bánh rồi xếp những ổ khác gọn lại nhằm che giấu. "Tôi chỉ muốn nói nếu côvà Simon cần trò chuyện thì không phải lén lút sau lưng tôi đâu. Trừ phi là cômuốn vậy."Chúng tôi chỉ..."
"Tôi biết cô đang làm gì. Simon đã kể cho tôi nghe.Cô muốn có câu trả lời. Ngay từ đầu tôi đã cố nói rõ hết với cô đấy thôi. Cô chỉviệc mở miệng hỏi là được."
"Nhưng anh nói là..."
"Tối nay. Tám giờ. Phòng của bọn tôi. Bảo bà Talbotlà chúng ta sẽ học nhóm môn toán."
"Bên anh bị hạn chế nói chuyện thoải mái mà. Bà ấy sẽđể tôi một mình lên trên đấy với một nam sinh chắc?"
"Cứ nói là học nhóm môn toán đi. Bà ấy sẽ không thắcmắc đâu."
Tôi cho là vì anh ta học toán dở thật.
"Liệu làm thế có... ổn không? Người ta cho là anh vàtôi không…"
"Bảo bà ấy còn có Simon ở đó nữa. Và xin phép bàTalbot, chứ không phải là cô Van Dop đâu đấy."