Chương 23: Bị đánh

Những ngày hè oi nóng, chỉ cần ra ngoài mồ hôi đã lấm tấm trên trán, áo ướt cả mảng và cái nắng rát da rát thịt khiến tôi ám ảnh cũng đã đến.

Tôi ngồi tại chỗ, ngửa mặt lên hóng gió từ quạt trần, tay cầm quạt điện nhỏ thổi nơi cổ áo. Mới đầu hè, chưa nóng lắm nhưng tôi đã không chịu nổi rồi, nghe nói năm nay còn nóng hơn các năm trước. Thế thì biết sống sao đây? Rúc ở trong nhà cho qua mùa hè rồi mới triển khai kế hoạch? Chắc phải vậy thôi.

"Nóng đến thế hả?" Minh cầm quạt giấy, quạt cho tôi, hỏi: "Mày ở đây từ tấm bé mà sao không chịu nổi cái nóng nơi đây vậy? Tao có thấy nóng lắm đâu nhỉ?"

Tôi "hừ" một tiếng, không đáp.

Ngoài cửa lớp, chợt có tiếng xôn xao.

"Đứa nào tên Dư?" Người đàn bà ngoài bốn mươi mặc chiếc áo màu tím, đầu đội nón lá chợt nói vọng vào. Đôi mắt diều hâu lướt qua toàn bộ lớp học một lượt rồi dừng lại nơi tôi đang ngồi. Bà ta hằm hằm bước tới, chỉ tay thẳng mặt tôi mà hỏi: "Mày là con Dư đó, phải không?"

Tôi nhíu mày. "Con Dư đó"? Bà ta biết tên tôi nhưng chưa bao giờ gặp tôi à? Ai vậy nhỉ? Tôi không quen bà ta, tôi có thể chắc chắn điều đó. Ngoài mấy người hàng xóm, tôi không tiếp xúc với người phụ nữ hơn tuổi nào cả. Nhất là người có vai vế như phụ huynh, đến với vẻ muốn gây sự này. Mang theo nỗi nghi hoặc mà đứng dậy, tôi định bụng hỏi bà ta là ai thì Minh ngồi cạnh đã lên tiếng trước.

"Mẹ. Mẹ đến đây làm gì?"

Mẹ Minh? Sao lại đến tìm tôi?

"Hóa ra là mày à! Con nhà Lưu Ly." Bà Hồng liếc mắt nhìn con trai: "Mày tránh ra cho tao! Hôm nay tao phải dạy cho nó một bài học."

"Tao phải đánh chết con đi*m này, dụ dỗ con trai tao cãi cha cãi mẹ à. Cái hạng thấp hèn nhà mày!" Bà Hồng lao tới, nắm tóc tôi trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Vừa nói, bà ta vừa vả đôm đốp vào mặt tôi.

Những cái tát của người đàn bà bán mặt cho đất, bán lưng cho trời khiến tôi đau đến nổ đom đóm mắt, đầu óc choáng váng chẳng thể suy nghĩ vì sao lại xảy ra cớ sự này. Tôi muốn phản kháng, nhưng ngặt nỗi cơ thể đang bị ghì xuống, chân và hông thì kẹp cứng giữa bàn và ghế, không thể cựa quậy.

Trong lớp chật ních người là người, cửa sổ ở hành lang và phía sau dãy nhà cũng lúc nhúc bóng dáng của học sinh lớp khác chạy đến hóng chuyện. Dù bị bà Hồng nắm tóc, ấn đầu nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn phán xét từ họ, tiếng xì xào, bàn tán bởi vì tai ù đi mà chẳng thể nghe rõ. Hệt như cái ảo giác mà tôi vẫn luôn gặp phải bấy lâu nay. Chẳng hiểu sao, cảnh tượng năm sáu tuổi ấy hòa làm một với khung cảnh hiện tại, tôi nghiến răng. Bấy giờ mới chợt nhận ra, cội nguồn của cơn đau đầu đó xuất phát từ đâu. Nghiệt ngã làm sao khi mà tôi luôn nghĩ, bản thân chẳng hề bị ảnh hưởng bởi biến cố khi xưa.

Thấy Minh chật vật ngăn cản, mấy bạn nam trong lớp mới hoàn hồn, chạy tới giúp một tay, tách bà Hồng ra khỏi tôi. Bị cản, bà ta luôn miệng chửi rủa:

"Mả cha con mặt l*n nhà mày. Cái loại cha bỏ mẹ không thương. Mày sống khổ sở nên cũng muốn gia đình nhà người khác khổ theo mày à? Cái loại như mày mà cũng dám dụ dỗ con trai tao! Nói đi, mày cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó khăng khăng đi học đại học hả? Mày nằm gầm giường nhà tao à mà khuyên. Khuyên khuyên cái mả cha nhà mày. Nhà này có cái máu l*n mà học nhé. Tốt nghiệp cấp ba không chịu đi làm mà còn định ăn bám, ngốn tiền của bố mẹ thêm mấy năm nữa hả?"

Mặt Minh đỏ au vì tức giận và xấu hổ, cậu ta gào lên trong tuyệt vọng: "Mẹ có thôi đi không! Con đã nói dù có chết cũng không lấy một đồng xu cắc bạc nào của nhà. Mẹ còn muốn thế nào nữa?"

(Đọc full chương tại awread nha.)