Chương 18: Lộ Diện(2).

Con dao không còn bất cứ sức lực nào nắm giữ lập tức rơi xuống đất, thân thể Lan Anh cũng theo đó mà ngã xuống. Cô ta mở to mắt không thể tin vào những gì Runa vừa làm. Chỉ với một động tác nhẹ nhàng như thế thôi Runa có thể làm cánh tay Lan Anh không thể cử động.

Lan Anh ôm chặt cánh tay đau miệng lắp bắp không nói thành lời.

-Mày…

Runa nhìn Lan Anh từ trên cao, cười khinh bỉ: -Tốt hơn hết thấy gì thì im ngay cái miệng lại. Tôi còn có thể cho cô một con đường sống.

Không thèm nhìn đến vẻ mặt đầy kinh ngạc của cô ta. Runa quay sang đi lại phía hỗn loạn. Khi đi ngang qua một tên đã chết đang nằm dài dưới đất cô thuận tiện lấy thanh sắt trên tay tên đó.

Mai cầm trên tay một khẩu súng đập mạnh vào đầu Thuỳ. Trong cơn choáng váng Thuỳ nhanh chóng dùng tay trái móc trong túi quần ra một cái lưỡi lam nhỏ bé. Canh lúc Mai kéo cổ áo cô ta lên đánh tiếp thì…

-Xoẹt-

Trên tay phải Mai xuất hiện một vết thương khá sâu do lưỡi lam để lại. Mai ôm chặt cánh tay xoay người chân phải làm đà quay lên tung mạnh vào chấn thủy Thùy một cú đá bay rõ đau. Do bị đá quá đột ngột Thuỳ không thể nào thở nỗi nằm dài trên mặt đất đưa tay ôm ngực khó nhọc nhìn.

Mai trên cao.

-Làm ơn tha cho tôi.

Mai dừng ở giữa khe núi tha cho ả rồi quay đi.

-Soạt…

Nhưng không ngờ ả ta lại kéo chân xuống vực.

-Pằng!

Bóng đen phía sau chạy đến nhìn thấy Mai bị ả đẩy xuống vực không suy nghĩ nhiều…Bắn một phát đạn vào giữa trán Thuỳ, rồi nhảy luôn xuống vực.

Nhân lúc đang hỗn loạn Lan Anh khom người xuống đi qua mấy xác người nằm trên đất đầy mùi máu tanh. Lúc này cô ta thấy vô cùng ghê sợ hãi, sợ ánh mắt Runa khi gϊếŧ người. Sợ Runa vì chuyện cô ta vừa làm khi nãy mà lấy đi cái mạng nhỏ bé này của cô ta. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Như Hoa không thể tin vào mắt mình được. Ba người bọn họ đều rất giỏi võ và trên tay đều có những món vũ khí có thể gϊếŧ người trong nháy mắt.

Bây giờ Như Hoa chỉ muốn ngay lập tức ra khỏi nơi này, phải nói chuyện vừa rồi cho nhà trường và anh Rer biết.

-Song Nhi không phải như mọi người nghĩ…Song Nhi là một con ác ma máu lạnh gϊếŧ người không gớm tay.

-Á…

Khi đang quay người lại nhìn về phía Runa, Như Hoa bị vấp vào một cái gì đó nên ngã nhào ra đất.

Khi cô ta cúi xuống nhìn dưới chân mình thì cảnh tượng bên dưới làm Như Hoa sợ không thể nói bất cứ câu gì, bàn tay ôm chặt lấy miệng. Đôi mắt mở ta nhìn chằm chằm vào thi thể bên dưới.

Như Hoa quay sang tìm kiếm bóng dáng của Hà xem cô ta còn sống hay không. Nhưng khi quay sang thì Như Hoa bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của Runa.

Nếu có thể dùng ánh mắt thiêu đốt một con người…Thì Như Hoa tin rằng ánh mắt Runa đang nhìn mình có thể làm cô ta cháy trong tức khắc.

Ngọc Anh nhìn vẻ mặt sợ hãi của Như Hoa khẽ nhếch mép cười.

-Sợ lắm phải không?

Xung quanh trời đã tối dần,không khí bỗng chốc lạnh đến mức thấu xương. Năm mươi người khi nãy hùng hồ tiến vào bên trong con hẻm này bây giờ chỉ còn lại duy nhất hai người con gái yếu đuối. Một người đang sợ hãi nằm co ro ngay góc tường cuối hẻm. Còn một người đang nhìn bọn họ với ánh mắt đáng thương và cầu mong tha cho cái mạng nhỏ.

Mọi chuyện xảy ra như thế này tất cả đều là do bọn họ gây ra, không ai muốn có một kết quả đầy bi thương như lúc này. Bốn tám người chết trên người họ đều là máu tươi, không ngừng chảy dài trên cơ thể rơi xuống đất. Khi nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng Runa cũng thấy đau xót một chút xíu.

Tia hy vọng sống sót duy nhất của Như Hoa cũng không còn. Nhìn cái xác của Hà cách đó không xa ả ta chợt nghĩ ra một điều quan trọng.

-Haha…Mày nghĩ mày gϊếŧ chết bọn họ thì được sống yên à? Cha mẹ Hà là người có địa vị trong cái thành phố này…Nếu bọn họ mà biết con gái mình chết thảm như thế này nhất định sẽ tìm ra hung thủ. Và mày cũng sẽ chết chung với bọn tao thôi Song Nhi à!

-Haha…Cười đi, cười nhiều vào rồi tao kể cho mày nghe một câu chuyện này rất thú vị.

Như Hoa không ngờ rằng khi cô nói lên chuyện đó Runa cô lại có vẻ mặt bình thản như thế này. Hoàn toàn không có một chút sợ hãi nào qua ánh mắt. Như Hoa không tin Runa không sợ chết, nhưng cô ta lại không thể nào lý giải được cái nụ cười hiện tại của cô.

Như Hoa ngước mặt lên nhìn Runa với vẻ nghi ngờ.

-Tao không nói không có nghĩa là tao không biết gia đình Hà có thân thế như thế nào. Có một đứa cứ nghĩ mình nói ra những lời đe dọa đó sẽ làm tao sợ mà tha cho nó.Nhưng có không thể nào ngờ đến điều nó muốn không thể thực hiện mà còn trái ngược lại. Người làm việc lớn sợ người khác biết thường hay nói với nhau một câu rằng…Biết càng nhiều càng dễ chết…Mày hiểu ý tao nói không? Như Hoa!

Bàn tay Như Hoa run rẩy người con gái trước mặt tựa như một con quỷ dữ. Đang dùng từng móng vuốt vồ con mồi ngon đang đứng phía trước, cô đang ám chỉ cô ta đã biết quá nhiều cái kết duy nhất cho việc này đó chính là chết.

Một khi Như Hoa chết mọi chuyện sẽ không thể nào điều tra ra được, chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ đi vào quên lãng.

-Xin cô tha cho tôi, tôi không muốn chết.

-Quá muộn rồi Như Hoa à!

Runa khẽ lùi người về phía sau bàn tay nhanh chóng luồn vào váy.Lúc ánh mắt Runa ngước lên nhìn Như Hoa thì trên tay Runa cô đang cầm một khẩu súng Mini. Khẩu súng được Runa chuẩn bị mỗi sáng khi đi đến lớp, nó là món vật luôn ở bên người của cô. Chỉ với một vòng quấn nhỏ Runa có thể dễ dàng giấu khẩu súng vào trong váy mà không sợ bị ai phát hiện.

Max thường hay nhìn động tác cất súng vào váy của cô, hắn từng nói đôi chân của cô rất đẹp…Hắn có thể ngắm thật sự là diễm phúc của hắn. Những giây phút đó Runa hận không thể đánh vào mặt tên dâʍ đãиɠ đó. Hắn nói lên những suy nghĩ của mình mà hoàn toàn không để ý đến gương mặt thoáng ửng đỏ của Runa.