- Anh muốn gì ở mẹ tôi? – Hoàng đi thẳng vào vấn đề. – Tôi đã nhìn thấy tấm ảnh anh gửi cho mẹ tôi rồi.
Ở đầu dây bên kia, Tuấn không khỏi ngạc nhiên. Hắn đã trăm ngàn lần đoán mò về lý do mà Hoàng gọi cho mình, lần nào cũng chỉ nghĩ rằng đó là vì Trâm. Hắn không ngờ là Hoàng cũng đã nhìn thấy tấm ảnh đó.
Được thôi, vậy thì hắn sẽ chơi đùa với cậu em trai này. Dù sao thì, Hoàng cũng là kẻ đã cướp đi tất cả những gì thuộc về hắn mà.
- Ồ, cậu thấy rồi à? Thế có muốn biết câu chuyện đằng sau nó không?
Vẻ lấp lửng của Tuấn làm cho Hoàng sốt ruột. Tuấn có liên quan đến Trâm, lại còn có bằng chứng nào đó để uy hϊếp mẹ anh. Những chuyện này là sao đây?
- Gặp nhau rồi nói.
- Được thôi. Vậy tôi đợi cậu ở quán trà đêm qua.
***
Không khí ngượng ngùng trong phòng khách khiến cho cả ông Nhậm và Trâm đều không được tự nhiên. Cô cúi đầu nhìn xuống hai bàn tay mình, chẳng biết nên làm gì. Ông Nhậm cũng không biết cần nói gì nữa, nhưng chắc chắn một điều, người có thể điều hòa cảm giác gượng gạo lúc này chỉ có ông mà thôi.
- Con uống trà nhé. Hộp trà hoa cúc lần trước con tặng thơm lắm.
Ông Nhậm mời chào, rồi đứng dậy. Ông nghĩ rằng cả hai đều có không gian riêng. Trâm cũng đứng lên theo ông, cuống quýt nên chỉ kịp
“A” một tiếng, nhưng cũng kéo được sự chú ý của ông Nhậm.
- Sao vậy? Con không thích trà hoa cúc à?
Trâm lắc đầu, rồi lại gật đầu, cũng không biết trả lời ra sao. Hành động ấy khiến ông Nhậm cảm thấy cô có chút ngờ nghệch, nhưng dù sao cũng chẳng phải điểm xấu lắm. Ông nghĩ, có lẽ Hoàng thích cô ở điểm ấy. Sống trong một gia đình giàu có và thế giới thượng lưu, chắc hẳn con trai ông cũng quá chán ngán mấy cô gái già đời và sành sỏi.
Trâm biết mình nói không xong, cho nên lấy giấy bút ra viết lên đó, cố gắng uốn nắn chữ mình cho thật đẹp. Cô cần phải gây ấn tượng tốt với ông Nhậm, người duy nhất có khả năng đứng về phía cô nếu như Hoàng không ở nhà.
“Để con tự pha giúp bác được không ạ?”Ông Nhậm nhìn dòng chữ ngay ngắn kia, trong lòng mềm xuống. Một phần nào sự hài lòng của ông Nhậm dành cho Trâm, là đến từ đứa bé gái trong quá khứ kia, con gái của tài xế lái xe. Ông đã từng được gặp cô bé, cũng rất thích cô bé. Hiện tại, Trâm mang đến chung một cảm giác, làm cho ông không thể không vui mừng.
- Được được. Phòng bếp ở kia. Đồ đạc cũng rất dễ tìm, ngay trên quầy thôi. – Ông Nhậm chỉ về phía gác lửng, cao hơn so mặt phòng khách vài bậc thềm.
Trâm gật đầu, tiến về phía phòng bếp, dần dần biến mất sau bức tường. Nhìn theo bóng dáng của cô, ông Nhậm lại thở dài. Trâm khiến ông nhớ đến con gái của người tài xế, làm cho nỗi áy náy trong lòng ông lại dâng lên.
Hoàng nghe điện thoại xong thì quay vào nhà, cầm lấy áo khoác của mình. Ông Nhậm bắt gặp con trai đang chuẩn bị rời đi thì ngạc nhiên lắm.
- Con bỏ vợ lại đây thế à? Định đi đâu?
- Con ra ngoài có chút việc gấp. Trâm, nhờ bố chăm sóc giúp con.
Hoàng vội vàng trả lời, rồi không đợi sự đồng ý của ông Nhậm đã mau chóng chạy đi. Trước sự bướng bỉnh và vô cớ của con trai, ông Nhậm chỉ có thể thở dài thườn thượt thêm lần nữa.
***
Theo lời ông Nhậm, Trâm dễ dàng tìm thấy hộp trà hoa cúc trên quầy bar ở giữa căn bếp. Cô đổ nước vào ấm, đứng chờ nước sôi. Trong lúc đó, cô tiện tay gọt thêm một ít hoa quả, tỉa chúng thành những hình dáng dễ thương.
Bà Thủy chẳng biết bước vào bếp từ bao giờ. Trâm quay lưng lại phía cửa nên không hề biết gì.
- Cô bám lấy con trai tôi vì mục đích gì? Cô là gì của thằng Tuấn?
Bà Thủy lạnh nhạt lên tiếng, nhưng trong tông giọng vẫn có chút gay gắt. Trâm giật mình, bỏ dao xuống mặt bàn, quay người lại.
- Cô định giả vờ đến khi nào? Cô lừa con trai tôi, cô bước vào cái nhà này có mục đích gì? – Bà Thủy khoanh tay trước ngực, vừa nói vừa tiến về phía Trâm, giọng điệu càng lớn hơn.
Trâm hoảng hốt, cô đã làm gì để bị lộ thân phận như vậy chứ? Trong lúc gấp rút thế này, Trâm hoàn toàn quên mất chuyện tấm ảnh mà mình bị chụp lén được lần trước.
- Còn không nói? Cô cũng chỉ giả vờ câm thôi đúng không? Rốt cuộc cô vào nhà tôi để làm gì? Thằng Tuấn bảo cô làm gì trong nhà tôi?
Bà Thủy gào lên, hai tay không còn giữ trước ngực được nữa mà túm lấy vai Trâm, lắc mạnh. Trâm hoảng hốt, càng sợ hãi thì càng không nói được lời nào. Đầu óc cô trống rỗng, không thể nghĩ được gì, mặt mũi đã trở nên trắng bệch.
Cô không thể cứ thế bị đuổi đi khi mà chưa tìm được bất cứ bằng chứng nào về cái chết của bố. Cô mới chỉ vừa vào nhà này được vài phút thôi mà.
- Không nói sao? Cô tưởng im lặng như thế thì sẽ qua chuyện à? Tôi đã biết hết rồi!
Trâm luống cuống vung tay lên dùng thủ ngữ, muốn nói rằng cô không hiểu bà Thủy đang nói gì. Bà Thủy gạt tay cô xuống, túm lấy cổ áo cô xốc ngược lên.
- Tôi không hiểu thủ ngữ của cô. Đừng có mà dối trá với tôi!
Bà Thủy gào lên, đôi mắt đã vằn đỏ và ánh nhìn hằn học, trợn trừng ấy của bà chiếu thẳng vào cô, như thể sắp soi ra được sự dối trá của cô vậy. Trâm đột nhiên cảm thấy khó thở. Quả nhiên là mẹ của Tuấn, bà Thủy với Tuấn giống hệt nhau ngay cả ở lời nói. Chỉ là, Tuấn không bao giờ trưng ra bộ dạng hấp tấp như bà. Ở hắn luôn có cái vẻ thâm trầm, như con sói chờ đợi mồi của mình từ từ rơi vào tầm ngắm.
Ngay lúc này, có lẽ ông Nhậm cũng nghe thấy ồn ào ở phòng bếp cho nên mới tức tốc chạy vào. Nhìn thấy vợ mình đang túm cổ cô con dâu mà ông yêu quý, ông Nhậm không nhịn được nữa, gắt lên với bà.
- Làm cái gì thế? Buông con bé ra.
Lời nói đi đôi với hành động. Ông Nhậm xông vào giữa hai người, tách bà Thủy ra khỏi Trâm. Cô được dịp chứng kiến cảnh ông Nhậm thị uy với bà Thủy, càng thêm tin tưởng rằng ông sẽ trở thành chỗ dựa của mình trong nhà. Theo bản năng, Trâm vội trốn ra sau lưng ông Nhậm.
- Nó là đứa lừa đảo. Ông sao lại bảo vệ cho nó chứ? Nó đang muốn hại con trai mình đấy!
Bà Thủy chỉ vào mặt Trâm mà mắng. Ông Nhậm che chắn cho cô.
- Bà đừng ăn nói hồ đồ. Có bằng chứng gì không, đừng có vu oan cho con bé.
Bà Thủy đuối sức. Bằng chứng thì có, nhưng bà không thể lấy ra. Bà làm sao có thể để ông Nhậm biết về sự tồn tại của Tuấn. Không thể cãi được ông Nhậm, bà Thủy chỉ có thể nghiến răng kèn kẹt, tức tối mà quát tháo.
- Dù gì thì tôi cũng không đồng ý hôn sự này. Ông liệu mà bảo con đi.
Bà Thủy nói, lầm lũi bỏ đi. Trâm cúi đầu, thở phào khi nghe thấy tiếng chân của bà Thủy xa dần, rồi tiếng đóng cửa rầm một cái.
- Con có sao không? – Ông Nhậm ngó nghiêng nhìn Trâm, càng thêm áy náy trước hành động của vợ mình.
Trâm lắc đầu. Cô dùng thủ ngữ nói
“Không sao”, ông Nhậm không hiểu, nhưng cũng coi như là hiểu. Nước sôi đúng lúc, bật nút vang lên một tiếng tạch. Ông Nhậm tiến đến tắt nước, rồi tiện tay pha trà. Trâm lại chỉ cúi đầu đứng ở bên cạnh.
- Xin lỗi con. Bình thường bà ấy không hay như vậy.
Động tác pha trà của ông Nhậm rất từ tốn. Trâm khẽ lắc đầu tỏ ý không sao. Cô xoay người, xếp những miếng hoa quả mình đã cắt vào trong đĩa. Ông Nhậm nhìn thấy miếng táo hình con thỏ được tỉa vô cùng tỉ mỉ, giật mình một chút.
- Cái này…
Trâm ngơ ngác nhìn ông, nghĩ rằng mình tỉa hình không đẹp. Ông Nhậm cầm miếng táo hình thỏ con lên.
- Con làm sao?
Trâm gật đầu, hơi ngạc nhiên trước biểu tình đó của ông Nhậm. Trông ông như là có tâm tư nào đó không thể nói ra, hay là đang nhớ về chuyện buồn bực.
- Rất đẹp. – Ông Nhậm hít sâu một hơi, thả nó xuống đĩa. – Nó làm bác nhớ đến một người bạn cũ.
Lúc này lại đến lượt Trâm giật mình. Bạn cũ ư? Sao cô lại cảm thấy, người bạn này có chút quen thuộc. Cô vội vàng chạy đi tìm giấy bút, viết lên đó lời muốn nói:
“Nếu bác không chê thì có thể tâm sự với con.”Ông Nhậm bật cười. Tâm sự ư? Cũng được thôi, dù sao chuyện này ông cũng chôn giấu trong lòng rất lâu rồi, rất khó chịu.
- Được. Bác kể cho con.
Ông Nhậm bê bình trà và hai cái cốc thủy tinh ra bàn phòng khách, Trâm bưng đĩa hoa quả được cắt tỉa xinh xắn ra theo.
- Ông ấy là bạn thân của bác, cùng ăn cùng học với nhau từ thời sinh viên. Cái thời nghèo khó đấy, đúng là có tình bạn như vậy thật tốt.
Ông Nhậm nhặt miếng táo hình con thỏ lên, nhìn chằm chằm. Trâm vẫn chăm chú lắng nghe, từng câu từng chữ đều khiến cô xúc động, vì nó nhắc cô nhớ đến bố mình.
- Sau khi làm bố đơn thân, ông ấy không thể làm việc liên tục. Bác không nỡ nhìn ông ấy khổ, để ông ấy làm lái xe riêng. Những ngày tháng ấy cũng gọi là yên bình. Thi thoảng ông ấy lại khoe cơm hộp của con gái làm cho, cô bé ấy cũng làm đủ hình thù như thế này.
Đúng là ông Nhậm đang kể về bố cô. Trâm rũ mi mắt, nhớ lại những ngày tháng đẹp đẽ ấy, sống cùng với bố, luôn được yêu thương. Nhưng đùng một cái, ông ấy qua đời, cô bị truy sát. Ký ức xinh đẹp của cô cứ như vậy bị thiêu rụi trong tai nạn xe năm đó. Trâm không nhịn được mà cuộn bàn tay, siết chặt lấy đầu gối mình.
Ông Nhậm cũng biết chuyện này, nhưng lại tỏ ra tiếc thương đến vậy? Chẳng nhẽ ông không liên quan gì đến vụ tai nạn đó sao? Kể cả người truy sát cô, tất cả đều do một mình bà Thủy đứng sau ư?
Trâm suy nghĩ, có lẽ cô nên tập trung vào một mình bà Thủy. Chắc hẳn chứng cớ cũng sẽ ở ngay trên người bà mà thôi.
Bà Thủy đã che giấu mọi thứ hoàn hảo đến vậy, suốt bao nhiêu năm trời mà người chồng đầu gối tay ấp bên mình, và cả cậu con trai yêu quý, không một ai biết đến những chuyện bẩn thỉu đáng kinh sợ đó?