Chương 17: Vung Tiền Như Rác Nhưng Não Không Tàn!

Hứa Thanh Thu vội vàng cầm điện thoại lên khiến Hạ Tử Sâm hoài nghi có phải cô sắp lấy điện thoại đập mình hay không thì cô bấm số trực tiếp gọi cho cảnh sát.

“Alo? Tôi muốn báo án… tôi vừa bị cướp, số tiền lên đến 200 triệu, chính là cái kiểu tống tiền ngay giữa đường ấy…. địa chỉ ấy à… tôi đang đứng ở…. Phải, nơi này nhất định có camera giám sát… tôi đang sợ hãi lắm, các anh mau tới đây…”

Hạ Tử Sâm: “…?” Một lời không hợp liền báo cảnh sát, cô không sợ bị trả thù hay sao?

Hứa Thanh Thu tắt máy tặc lưỡi vài cái, nhìn lại bản mặt của Hạ Tử Sâm thì thấy không còn đẹp trai như lúc đầu nữa.

“Nhìn cô thành thạo như vậy chắc hẳn đây không phải lần đầu đâu nhỉ?”

Bình thản đòi đưa tiền, một giây sau khi bảo đảm an toàn rồi thì lật mặt, đây là hành vi mà người có tố chất tâm lý bình thường có thể giải quyết được sao?

Hứa Thanh Thu giở thói đại tiểu thư, vươn tay hất tóc, mái tóc dài mềm mượt bay bay trong gió, làm màu hoàn hảo! Cô kiêu ngạo hất cằm.

“Hứa gia tôi không có gì ngoài tiền, bổn tiểu thư dùng tiền dạy dỗ người khác đến quen rồi, anh quản được chắc?”

“Ha….” Hạ Tử Sâm khẽ cười một tiếng, âm thanh phát ra từ tính dịu dàng khiến người nghe cảm thấy như được tắm trong gió xuân.





Giải quyết xong chuyện của đám lưu manh kia, tiền của Hứa Thanh Thu đi một vòng lại trở về tài khoản, cô cố chấp nộp đơn kiện khiến cho đám người kia không chỉ ở tù vài năm, dù sao cũng là tống tiền, tận 200 triệu nha.

Hạ Tử Sâm theo cô về đến tiểu khu cao cấp, hắn có người thân ở đây nên không phải đăng ký tên trước khi vào, nhà ông bà ngoại Hứa Thanh Thu ai cũng chào đón hắn.

“Nghe nói khoảng thời gian này tiểu Sâm đi công tác? Sao đột ngột trở về vậy? Hôm trước ta mới gặp bà nội của cháu, cũng không thấy bà già đấy nhắc đến chuyện của cháu.”

Bà ngoại Tô mời Hạ Tử Sâm vào nhà, vừa đi vừa hỏi chuyện rất vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với Hứa Thanh Thu sắc mặt lạnh lùng đi lên phòng.

Ông ngoại kéo tay bà ngoại âm thầm thở dài.

“Haizz! Bà xem, con bé vẫn như vậy, không thích thằng nhóc Tử Sâm kia, khó khăn lắm nó mới thích một người, kết quả lại thích nhầm cặn bã, Tử Sâm tốt đẹp như thế chẳng thấy nó cân nhắc qua.”

Bà ngoại nhìn Hạ Tử Sâm ngồi ở phòng khách, bóng lưng hơi lẻ loi, lại nhìn lên tầng hai, phòng của cô đã đóng kín.