Chương 4: Bái sư.

Sáng sớm hôm sau, khi trời còn rạng sáng, khoảng 3 giờ chiều, tất cả những người còn đang nghỉ ngơi trong Lâm Tê Đường đều lần lượt bị tiểu đồng tử đánh thức. Sau khi thu thập hành lý dùng cơm sáng xong đã qua nửa tiếng. Đi bộ gần 30 phút, cuối cùng cũng được đưa từ Lâm Tê Đường lên quảng trường trước chính điện của Huyền Thiên Tông.

Hôm qua trăng tối, mọi người lại mệt mỏi khát nước căn bản không kịp quan sát Huyền Thiên Tông. Khắp nơi trên đương đi có thể thấy được người đang luyện kiếm hay là đả tọa, hoặc là đệ tử đồng môn cùng thảo luận về công pháp. Mỗi một toà kiến trúc của Huyền Thiên Tông đều rất đồ sộ, nhìn từ xa có thể thấy rất nhiều đỉnh núi nhỏ.

Tráng lệ nhất là chính điện của Huyền Thiên Tông. Tấm biển của Huyền Thiên Điện được viết bởi vị tiên nhân phi thăng đầu tiên của Huyền Thiên Tông, từ quảng trường đến trước cửa chính của điện, mặt đất được bao phủ bởi những cương thạch nặng nề, loại đá này có thể dùng cho Kim Đan Kỳ rèn thành vũ khí. Mái ngói được làm bằng ngọc lưu li tráng men xanh, còn có Canh kim, Xích diệp, Hỏa liên.... Quá xa xỉ.

Lúc này có người bước ra khỏi chính điện, một nam nhân trung niên mập mạp trông khoảng 40 tuổi nói: "Ta là Tôn Bất Phàm, quản lý ngoại môn, đang ở Nguyên Anh trung kỳ. "

Các ngươi nên biết rằng chỉ những người đạt đến Nguyên Anh mới có thể xưng là chân nhân, rồi tới Hóa Thần Kỳ là chân quân. Hợp Thể Kỳ sẽ có một danh hiệu khác được xưng là nguyên quân, lại đến Độ Kiếp Kỳ kính vi tôn giả. Cho nên gọi ta Tôn chân nhân là được. Hôm qua kiểm tra tư chất, có 327 đệ tử Tam linh căn, ta để các ngươi bên ngoài ngoại môn tùy thời tu luyện. Nếu trong một trăm tuổi kết thành Kim Đan hoặc lọt vào top ba trong cuộc thi ngoại môn, liền có thể vào nội môn một lần nữa." Nói xong, lấy ra một chiếc thuyền cỡ trung từ trong túi đựng đồ, một số đệ tử ngoại môn đang đứng trên thuyền cầm sổ điểm danh thẩm tra đối chiếu từng người một.

"Bẩm báo Tôn chân nhân, ta là Lý Trường An, ông nội của ta là Luyện Khí Phong Lý Văn chân quân, ta không thể cùng ngươi đi ngoại môn." Một thiếu niên ngẩng đầu đắc ý nói.

"Cho dù ông nội của ngươi là phong chủ cũng vô dụng. Huyền Thiên Tông đều có quy củ của Huyền Thiên Tông. " Tôn Bất Phàm không chút nể tình, thi triển một cau thần chú cấm ngôn thuật, linh lực hóa thành sợi dây đem người trực tiếp trói ném lên trên thuyền cứu nạn. Nghĩ thầm đứa nhỏ này có phần ngu ngốc, nếu có mối quan hệ thì có thể lén lút nói riêng với ta. Các trưởng lão và trưởng môn đều ở trong đại điện, hắn một cái Tôn Bất Phàm nhỏ bé sao dám làm việc thiên vị, sau này hắn sẽ phải cho Lý chân quân một ít chỗ , than ôi.

Sau khi ngoại môn kết thúc, chính là từ các phong bắt đầu tuyển đệ tử nội môn. Hứa Thăng tuy tư chất hơi kém một chút, nhưng lại được Dược Điện xem trọng, vốn hắn là đệ tử nội môn, nhưng lại may mắn trở thành đệ tử chân truyền. Hắn được Dược phó điện chủ thu làm đệ tử, linh căn hắn thích hợp để trở thành luyện dược sư.

Tư chất trên quyển trục cả trăm tên, qua hai vòng thí luyện nằm trong đó tổng cộng có 53 người, tiến vào nội điện, các cao thủ đỉnh cao, từ phong chủ, trưởng lão, chưởng môn, tự mình lựa chọn đệ tử thân truyền.

Huyền Thiên Tông có ba điện sáu phong. Dược điện, Luyện Khí điện, Chấp Pháp điện. Tu kiếm là chủ Lục Kiếm Phong, cùng linh thú kết bạn tu hành là Ngự Thú Phong, thân hòa cây cỏ là Ngự Linh phong, chuyên tu pháp trận là Trận Tâm Phong, lấy bùa chú làm chủ là Phù Nguyên Phong.

Phong thứ sáu có chút đặc thù, là phong nhỏ nhất trong các đỉnh, toàn bộ đỉnh chỉ có Diệp Kình và một người tên Lăng Tiêu Phong. Sau khi Diệp Kình đạt tới cảnh giới Hơp Thể Kỳ, liền rời khỏi Ngự Linh phong.

Phong chủ, Điện chủ đều là tu vi Hợp Thể, một khi đạt đến Đại Thừa sẽ được thăng cấp trưởng lão, tuy nhiên Phong chủ muốn đột phá tu vi lại không dễ dàng chút nào. Một Phong chủ nhìn như có quyền hạn rất lớn, nhưng cho dù có sự hỗ trợ của phó phong chủ, việc vặt vẫn còn rất nhiều, đại đa số thời gian tu luyện cũng giảm bớt.

Sự lựa chọn của thầy trò là con đường hai chiều, khi người đủ giỏi thì chính là đồ đệ chọn thầy.

Lâm Cẩm lựa chọn Lục kiếm phong, được Lục kiếm Phong chủ thu làm đệ tử, nếu ngày sau tu thành Kim Đan, kiếm ý có chút thành tựu, sẽ trở thành đệ tử thân truyền; Kỳ Quan Văn Tĩnh lựa chọn Ngự Linh Phong, vì trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền của phong chủ.

Văn Nhân Kiêu vốn dĩ chọn Ngự Thú Phong, nhưng có một vị trưởng lão đồng dạng là Băng Linh căn tên Bạch Hạo Thần nhảy ra, trưng bày các loại lợi hại, chọc cho Ngự Thú Phong chủ tức điên, hai lão nhân làm trò này kia như hài tử tranh đến mặt đỏ tai hồng. Cuối cùng, vẫn là Băng linh căn trưởng lão hơn một chút, cắt đứt, thu Văn Nhân Kiêu làm đồ đệ thân cận, mặt đỏ bừng vì cười. Nhóm Đại năng nhìn một màn náo nhiệt cũng thực vui vẻ.

Cuối cùng chỉ còn lại Tô Vãn Ý cùng Mộ Hề Chi không nói một lời.

Chưởng môn cười tủm tỉm vuốt chòm râu trắng dài: "Những người khác đều đã lựa chọn rồi, hai tiểu tử các ngươi muốn vào phong nào, là vị trưởng lão nào đang ngồi ở đây?" Khâu Bá Cẩn nói có ý. Trong hai đứa trẻ này, một đứa từ lúc hắn vào đã nhìn chằm chằm về phía Diệp Kình, đứa còn lại thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Kình một cái, xem Diệp Kình sẽ làm gì với hai tiểu tử thối kia.

Tô Vãn Ý dẫn đầu, hành lễ với những Đại năng có mặt một cách thỏa đáng và nói: “Bẩm chưởng môn, đệ tử thời điểm còn nhỏ là nghe chuyện xưa của Lăng Tiêu Lôi Tôn mà lớn lên, về sau bước vào con đường tu hành, càng lấy Lăng Tiêu Lôi Tôn là tấm gương. Tu giả chúng ta nên không ngừng vươn lên cứng cỏi về phía trước. " nói xong, đối với hướng Diệp Kình khom lưng bái lễ, " Không biết Tô Vãn Ý có may mắn, có thể bái sư dưới môn giả tôn hạ không. "

Mộ Hi Chi đem ánh mắt rời khỏi Diệp Kình, trước tiên giống nhau đối với các vị đại năng hành lễ, kiên định nói : “Đệ tử chỉ có thể vào Tiêu Phong.”

Sự chú ý của mọi người có mặt lúc này đều đổ dồn vào đây, những người nhỏ không dám nhìn thẳng vào đại năng liền dựng lỗ tai lên nghe. Diệp Kình lựa chọn như thế nào?

Hôm nay Diệp Kình vẫn như cũ một thân toàn đồ đen, nhưng hôm qua trên cổ tay áo không một vết hằn. Mặc dù bây giờ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người hắn, nhưng Diệp Kình vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở đó, thậm chí cái mí mắt cũng chưa nâng.

Không ai biết rằng lúc Mộ Hề Chi nhìn chằm chằm về phía hắn, hắn cũng đang quan sát Mộ Hề Chi. Ngày hôm qua bẩn thỉu như một con khỉ bùn, trên người bộ quần áo rách rưới được thay bằng bộ đồng phục đệ tử bình thường của Huyền Thiên Tông. Rất gầy, gầy đến mức mất đi vẻ ngoài, khuôn mặt lại vừa vàng vừa đen, tóc thưa và thô. Nhưng một đôi mắt hoa đào lại phá lệ sáng ngời như nhìn xuyên thấu. Từ đầu đến cuối, thái độ không siểm nịnh cũng không kiêu ngạo, vòng eo thẳng tắp thể hiện một thân bất khuất.

Sau khi Mộ Hề Chi và Tô Vãn Ý biểu đạt xong, đại điện trầm tĩnh lại, mọi người nghe Diệp Kình mở miệng: " Ta có ba câu hỏi, hai người các ngươi trả lời. Câu hỏi thứ nhất, vì sao tu luyện? "

Tô Vãn Ý cao giọng trả lời: " Đệ tử từng nghe nói, một từ “tu luyện” có nghĩa là tìm kiếm chân ngã, loại bỏ giả dối và bảo vệ chân lý. Đệ tử vì trong lòng đại nghĩa, vì trừng gian diệt ác mà tu, vì trường sinh bất tử mà tu. "

Mộ Hề Chi nhìn về phía trước, thản nhiên nói: “Ta có người muốn bảo vệ, vì thế mà tu. ”

Sau khi hai người trả lời câu hỏi đầu tiên, chưởng môn nghĩ thầm mặc dù khao khát thắng thua của Tô Vãn Ý quá lớn khi đi qua cầu ván đơn, nhưng đứa trẻ này có một trái tim ngây thơ, ai lại không luyện tập để sống lâu hơn? không chỉ thản nhiên nói ra hơn nữa tuổi còn nhỏ lại rất chính trực. Về mặt tâm tính, mài giũa thêm nhiều là được.

"Câu hỏi thứ hai, ngươi muốn tu luyện con đường nào?"

Lần này là Mộ Hề Chi là người trả lời đầu tiên: “Sau này có thể cầm kiếm đấu với nhau, kiếm đạo.” Lục Kiếm phong, Phong chủ Đinh Chính hai mắt sáng lên. Nếu như Diệp Kình không thu nhận Mộ Hề Chi, hắn tất nhiên muốn đem Mộ Hề Chi cướp về Lục Kiếm phong.

Tô Vãn Ý là một người nghiệm điểm danh vọng, hắn nơi nào sẽ quan tâm mình nói cái gì, nhưng vì giá trị danh tiếng, từ thời điểm biết chính mình trở thành đồ đệ Diệp Kình, hắn liền nghĩ thể hiện với bên ngoài chính mình sẽ tu con đường nào. Nếu Diệp Kình là vô tình đạo, thì hắn chính là " Vô Tình Đạo. Nếu có thể đồng cảm nỗi đau khổ của người khác hay tận hưởng hạnh phúc của người khác, thì làm sao có thể chắc chắn rằng những gì bản thân làm là chính nghĩa. Người ta nói tu luyện là nghịch thiên mà đi, nhưng đệ tử lại cảm thấy tu luyện là thuận theo ý trời, nếu trời cao thực sự không cho phép chúng ta tu luyện thì đại lục sẽ không có tu giả. Tồn tại này là hợp lý, cho nên chúng ta có thất tình lục dục, chúng ta lại phải thuận theo tình cảm của chính mình mà trở về với tự nhiên.”

Tất cả mọi người khen ngợi ngươi, ái mộ ngươi, kính ngươi, đối nghịch mới có vẻ đặc biệt, nội tâm Tô Vãn Ý đắc ý dào dạt nghĩ.

"Câu hỏi thứ ba là, hy sinh một người lương thiện nhưng cứu trăm người, ngươi lựa chọn như thế nào? Cứu một người lương thiện mà chết ngàn người vô tội, lại lựa chọn như thế nào? "

Lần này hai người không trả lời nhanh như trước, ngay cả chưởng môn và trưởng lão cũng bắt đầu suy nghĩ. Nhưng hầu hết các trưởng lão đều nhanh chóng quyết định hy sinh thay vì cứu. Bất quá chỉ có một người mà thôi, khẳng định phải lựa chọn lợi ích lớn nhất.

Thật là một vấn đề hỏng hóc. Ở phàm trần, đây là vấn đề đạo đức, nhưng trong Tu chân giới, đó chỉ là một cái mạng người mà thôi. Tô Vãn Ý lại lần nữa dẫn đầu mà đáp: “Thiện nhỏ và ác nhỏ, thiện lớn và ác lớn, đều là thiện và ác. Nhưng nếu xuất hiện tình huống tôn giả nói, đệ tử sẽ lựa chọn trái phải rõ ràng. "Hàm ý cũng là hy sinh một người.

Mộ Hề Chi trong lòng lúc này âm thầm suy nghĩ tới một chuyện khác, rất kỳ quái. Tô Vãn Ý để đạt được nhiều danh tiếng, có ba bước ngoặt quan trọng nhất. Cái thứ nhất là trở thành đồ đệ Lăng Tiêu Lôi Tôn Diệp Kình, Tô Vãn Ý bởi vậy tu luyện rất nhanh, hai năm Tích Cốc, 5 năm kết thành Kim Đan; cái thứ hai chính là Diệp Kình trúng da^ʍ độc, Tô Vãn Ý hiến thân, hai người kết thành đạo lữ, Tô Vãn Ý đổi thánh thể thiên hồ, cái thứ ba Tô Vãn Ý vì đại nghĩa diệt thân, vạch trần Diệp Kình nhập ma, cùng với ân đoạn nghĩa tuyệt, Tô Vãn Ý có được một cái tiên phủ tên Thương Lan, cũng từ đây mở ra hậu cung, phàm là nam tử ưu tú ngoài thiên hạ cũng đều bị hắn hấp dẫn.

Thứ cậu không có phần lớn là ký ức của chính mình, nhưng còn về Tô Vãn Ý cùng Diệp Kình, cậu lại biết rất rõ. Giống như là đang xem một cuốn sách, có thể nhớ rõ hướng đi và bối cảnh của cuốn sách trong đầu, nhưng cuốn sách này không có phần kết. Nói cách khác, Mộ Hề Chi không có ký ức về kết cục cuối cùng như nào, Tô Vãn Ý có phi thăng hay không, Diệp Kình liệu có trở thành ma tôn hay không, không thể biết hết.

Nhưng cậu biết, nếu như không có cậu xuất hiện, thời điểm Tô Vãn Ý bái sư Diệp Kình, sẽ không gặp phải ba vấn đề này. Là bởi vì cậu cho nên mới phát sinh biến cố sao?

Thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Diệp Kình, mới phát hiện Diệp Kình cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người nhìn nhau. Mộ Hề Chi vội vàng cụp mắt xuống: “Nếu là người ta bảo vệ, đệ tử thà mất thiên hạ. Nếu không phải người ta bảo vệ, đệ tử trước tiên sẽ nói cho hắn biết kết quả, để hắn tự mình quyết định, cứu hoặc không cứu, để hắn tự chọn. "

Chấp Pháp Đường chủ vẻ mặt không vui, Mộ Hề Chi trả lời giống như những kẻ tu ma kia.

Diệp Kình đứng dậy, thanh âm xuyên thấu trong đại điện, truyền đến toàn bộ Huyền Thiên Tông: "Mộ Hề Chi, từ hôm nay ngươi sẽ là đệ tử thân truyền của ta, Diệp Thanh."

Tô Vãn Ý mở to hai mắt, hắn đã chuẩn bị lâu như vậy, phong lôi, phong lôi, gió hỗ trợ sấm, thậm chí ngay cả phong linh căn cũng là hắn cẩn thận lựa chọn. Rốt cuộc từ đâu xuất hiện một tên Mộ Hề Chi phá hỏng hết kế hoạch vất vả của hắn.

Chung quy là không cam lòng, hắn cao giọng nói: " Vì cái gì! Lăng Tiêu Lôi Tôn, ta...... Phốc! "

Tô Vãn Ý còn chưa kịp nói xong, hắn đã bị một cỗ chân khí đánh bay đến đập vào cột trụ trong đại sảnh, nội tạng bị chấn thương một ngụm máu tươi phun ra.

Diệp Kình trong nháy mắt biến mất ở đại sảnh, Mộ Hề Chi cũng biến mất theo y.

Vài tên trưởng lão bối rối nhìn nhau, hai thiếu niên đứng cách cây cột đó không xa nhanh chóng đỡ Tô Vãn Ý đứng dậy, đệ tử Dược Đường kịp thời tiến lên, đút cho hắn một đan dược. Lúc này khóe mắt Tô Vãn Ý đã có nước mắt, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng có chút máu tươi, khiến hắn có cảm giác mộng đẹp tan vỡ, run rẩy hỏi: "Chưởng môn, là Vãn Ý làm sai cái gì sao? "

Khâu Bá Cẩn chỉ nói: "Ý định của tôn giả sao có thể ngỗ nghịch, Tô Vãn Ý, tư chất của ngươi không tồi, lòng lại mang chính đạo, ngươi có bằng lòng làm đệ tử của ta không?"

Tô Vãn Ý buông cánh tay đang đỡ mình ra, quỳ xuống, dập đầu trên mặt đất, "Tô Vãn Ý bái kiến sư tôn. " Mộ Hề Chi, hôm nay mọi sỉ nhục, ngày nào đó ta sẽ trả lại gấp mười lần. "