Chương 2: Tuyển chọn đệ tử

Sau khi tiếng chuông vang lên, đám đông ở giữa nơi tập trung bị một lực nhẹ nhàng đẩy về phía sau, để lại một không gian rộng lớn, ba tu sĩ mặc áo bào màu xanh nhạt đồng nhất chân đạp kiếm từ

trên trời giáng xuống, hai nam một nữ, nam tuấn, nữ mỹ.

Toàn bộ sân lập tức trở nên yên tĩnh, không còn ai cười đùa nữa. Dù hầu hết đều là trẻ nhỏ nhưng ai cũng hiểu đây là khoảnh khắc thay đổi vận mệnh.

Nữ tu nói: “Ba người chúng ta đều là Kim Đan Kỳ đệ tử nội môn của, đồng thời là giám quan của ngày hôm nay. Ta là Tất Dao, sau này nếu là đồng môn thì cứ gọi là sư tỷ. Hôm nay tuyển chọn, hy vọng mọi người tuân thủ quy tắc, Huyền Thiên Tông ta tuyển chọn từ trước đến nay chưa bao giờ quan tâm đến thân phận, gia thế các vị, chỉ cần tư chất và tinh thần vượt qua bài kiểm tra, từ nay trở đi có thể trở thành một phần của Huyền Thiên Tông. Lần tuyển chọn này, tổng cộng có ba cấp độ, chư vị biểu hiện thế nào, tất cả các đại năng Nguyên Anh, Hóa Thần trên đỉnh núi đều nhìn thấy. "

Nam tu cầm quạt xếp tiếp tục nói: "Ta là Phương Vinh, lần này có 78.963 người tham gia tuyển chọn. Có thể ở chỗ này, nghĩa là tuổi tác của các ngươi đều đủ tiêu chuẩn, cốt linh không thích hợp cũng sẽ không vào được đến nơi này. Chư vị thấy đoạn thang trời từ dưới lêи đỉиɦ núi không? Cửa thứ nhất chính là cái hang này. Những người có tu vi bước lên cái thang này đều sẽ bị phong bế, còn những người không có tu vi đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng. Thang này có tổng cộng 999 bậc, mỗi lần bước qua một trăm bậc, áp lực sẽ tăng lên một chút. Có ai hiện tại muốn thoái lui không? "

Phương Vinh nhìn bốn phía, không có người trả lời: “Rất tốt, vì không có ai rời khỏi, hiện tại đã là buổi trưa, những ai không lên đến đỉnh núi trước khi mặt trời lặn sẽ bị loại. Lại nói cho các ngươi biết, một trăm người đầu tiên lên đến đỉnh núi sẽ được trưởng lão Hóa Thần ưu ái hơn. Chư vị, bắt đầu thôi.”

Ba vị Kim Đan tu giả nhìn những đứa trẻ đang leo núi, nếu có đứa nào ngã xuống, họ sẽ dùng bùa đánh vào để chúng tiếp đất an toàn.

Luyện Khí cùng Trúc Cơ tuy rằng tu vi bị phong bế, nhưng dù sao họ cũng đã luyện tập rất nhiều khiến thân thể mạnh mẽ hơn. Vì để biểu hiện tốt, Trần Thừa, trước 300 tầng đều là nhảy lên, nhưng khi lên tới tầng 500, tốc độ của hắn đột ngột giảm xuống. Vương Văn Phong ở tầng 300.

Trong đại điện Huyền Thiên Tông chưởng môn Khâu Bá Ẩn ngồi ở chính giữa, các trưởng lão, phong chủ, điện chủ ngồi xếp bằng hai bên, ngồi bên trái chưởng môn chính là Huyền y kim quan, dáng người đĩnh bạt, mày kiếm mắt sáng Diệp Kình.

Những người khác kỳ thực rất kinh ngạc khi Diệp Kình xuất hiện ở đây. Kể từ khi Diệp Kình đến Huyền Thiên Tông, đây là lần đầu tiên y tham gia tuyển chọn đệ tử. Một người tu vi như y cũng ít nhất có hai đệ tử thân truyền, nhưng nghìn năm qua, vẫn độc lai độc vãng một mình.

Nhưng mà, đối với một người Độ Kiếp kỳ mới hơn một ngàn tuổi, thật trẻ trung, hâm mộ. Bọn họ đều là những lão già đã hơn hai ngàn tuổi nhưng cũng chỉ mới Đại Thừa.

Ba chiếc gương nước lơ lửng trong không trung, nhìn thấy tình huống tuyển chọn lần này.

Điều đáng chú ý hơn chính là năm người trước mắt đã vượt qua 600 bậc. Không thể không nói, con cháu thế gia có bối cảnh khá hơn, trong năm người thì có bốn người xuất thân từ gia tộc. Nhìn qua cõi linh cảnh, các trưởng lão của Huyền Thiên Tông nhận ra: Lâm Cẩn, con thứ hai của Lâm gia 16 tuổi Trúc cơ trung kì 632 bậc, Kỳ Quan Văn Tịnh hòn ngọc quý trên tay của Kỳ Quan gia chủ 15 tuổi Trúc cơ sơ kỳ 610 bậc, Văn Nhân Kiêu, công tử Văn Nhân gia Trúc cơ sơ kỳ 14 tuổi 603 bậc. Còn có Tô Vãn Ý 678 bậc.

Duy chỉ có Mộ Hề Chi, các trưởng lão không biết thiếu niên từ nơi nào xuất hiện, ở tầng 627.

Năm người này đã thu hút sự chú ý của đa số đại năng. Ngay cả Diệp Thanh cũng nhìn qua.

Chiếc thang này kỳ thật không chỉ kiểm tra sức mạnh thể chất và sự kiên trì. Đối với 800 tầng đầu tiên, chỉ cần có thể trạng tốt và có thể kiên trì thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng từ tầng 800 đến tầng 999 cuối cùng, hai trăm tầng này chứa đựng tất cả.

Ở tầng 800, thở ra ở bậc lẻ và hít vào ở bậc chẵn, chỉ cần tần suất thở vừa phải thì 100 bước này cũng dễ dàng.

Ở tầng 900, hầu hết mọi người sẽ cảm thấy chiến thắng đã ở trong tầm mắt khi họ chạm mắt tới tầng 100 cuối cùng. Càng vui vẻ, càng hưng phấn thì áp lực càng nặng nề và khó khăn để tiến về phía trước; còn nếu tâm thái bình thản, họ sẽ tự nhiên có cảm giác như đang đi trên mặt đất bằng phẳng.

Bắt đầu từ tầng 800, Tô Vãn ý liền biến thành đứng thứ hai, dù thế nào cũng không thể đuổi kịp Mộ Hề Chi. Tuy rằng tu vi đã bị phong ấn, nhưng ít nhất hắn vẫn có thân thể Trúc cơ kỳ. Hơn nữa, lúc dưới chân núi không có người chú ý, hắn liền đổi điểm danh tiếng vừa mới nhận được từ hệ thống lấy lọ thuốc thể lực, vốn tưởng rằng mình sẽ đứng đầu, nhưng trăm triệu lần không ngờ rằng hắn sẽ chỉ đứng ở vị trí thứ hai. Oán hận liếc nhìn Mộ Hề Chi, mệt cho mình còn giúp Mộ Hề Chi đứng đầu, đúng là lòng tốt không được đền đáp.

Hơn nữa, hắn rất tò mò Mộ Hề Chi, một người không có tu vi như thế nào làm được, trong chuyện này nhất định có gì đó mờ ám.

Sau khi lãng phí mấy trăm điểm danh tiếng mà không thành công, Tô Vãn Ý cứ như vậy ghi thù Mộ Hề Chi. Càng đến gần đỉnh núi, hệ thống càng không dám xuất hiện, hiện tại hệ thống và hắn quá yếu, bọn họ giao lưu sẽ tạo ra một loại dao động, có thể bị Độ Kiếp Kỳ bắt được, chờ hắn lên đến Kim Đan kỳ thì tốt rồi. Hy vọng cửa thứ hai đừng có điều gì ngoài ý muốn, chỉ cần hắn vẫn đứng thứ nhất trong hai hạng mục cuối cùng, thì việc hắn trở thành đệ tử của Diệp Kình sẽ không có vấn đề gì. Hắn nhất định phải là đồ đệ Diệp Kình, đây là hệ thống tính toán giai đoạn đầu để đạt được danh tiếng nhanh nhất.

Vào lúc hoàng hôn, trên đỉnh núi chỉ có hơn 10.000 người.

Lúc này đây, ba vị tu sĩ Kim Đan cầm kiếm tuyên bố cửa thứ hai, " Kiếm tu Lý Trác Phong. Cửa thứ hai kiểm tra chính là vượt qua cây cầu ván đơn giữa hai đỉnh vách đá. Sẽ lấy thời gian qua cầu để xếp hạng, cửa ải này sống chết phụ thuộc vào bản thân. Nếu vô tình rơi khỏi vách đá, sẽ không có ai cứu ngươi. Những người chưa đến được bờ bên kia sau hơn một nén nhang sẽ bị đào thải. Chư vị xin mời." Vừa dứt lời, nắm đấm vung lên chỉ thấy nối giữa hai vách đá có mười cây cầu ván đơn. Bên kia cầu gỗ có đệ tử bưng lư hương chưa thắp.

Người ta nói trong mắt kiếm tu chỉ có kiếm, không giỏi giao lưu, so với lời giới thiệu của hai vị Kim trước đó thì quả là đúng.

Có khoảng 500 mét chiều dài giữa các vách đá. Cây cầu ván đơn này rộng khoảng 40cm, hai bên không có vật bảo vệ, dưới cầu tối đen như mực, dù đá có rơi cũng không có tiếng hồi âm. Ngoài ra, mặt trời đang lặn và tầm nhìn không rõ lắm. Một số đứa nhỏ nhát gan sợ hãi phát khóc ngay tại chỗ, nhất thời hàng trăm người rút lui.

Đây là bề ngoài, khi lên cầu sẽ phát hiện, trên thực tế, cây cầu ván đơn này còn có một lối vào khác, bên trong cọc gỗ còn có một trận pháp ảo giác. Kẻ tham tiền sẽ thấy vô số vàng bạc châu báu; kẻ dâʍ ɖu͙© sẽ thấy được mỹ nhân vây quanh; kẻ tham quyền sẽ nghe được lời hô hào tôn kính của tướng quân, quan đại thần, hoàng tử... Tâm càng hỗn loạn,ý chí càng không kiên định, thời gian rơi vào ảo trận càng dài.

Vách đá sâu không đáy mà mọi người nhìn thấy cũng chỉ là ảo cảnh, nếu thật sự rơi từ trên cầu gỗ xuống thì chỉ rơi từ độ cao hơn hai mét, nếu xui xẻo nhiều nhất sẽ bị gãy chân. Phía dưới còn có đệ tử hỗ trợ, có trận pháp cách âm.

Làm sao một tông môn lớn như Huyền Thiên Tông lại không quan tâm đến mạng sống của những đứa trẻ này. Nếu thật sự sống chết mặc kệ, thì đó chính là Ma Giáo.

Mộ Hề Chi là người đầu tiên bước lên cầu và chạy một mạch, chỉ khi Diệp Kình xuất hiện, Mộ Hề Chi mới dừng lại một chút, bởi vì quá giả tạo. Có lẽ là bởi vì cậu không có ký ức, ngay cả ảo cảnh tạo ra Diệp Kình cũng chỉ đứng đó không biết đối với Mộ Hề Chi làm gì, ngây ngốc.

Tốc độ của Mộ Hề Chi khiến tất cả mọi người đang quan sát kính nước trong Huyền Thiên Tông kinh ngạc, trong các cuộc thử thách đệ tử trước đó, bọn họ chưa từng thấy ai có tốc độ như vậy chạy ra ngoài mà không gặp trở ngại nào.

Không có ham muốn, người này tâm trí kiên định, ngoài biểu hiện mạnh mẽ ở thang trời, hai hạng đều đứng nhất, sau này chắc chắn sẽ đạt được những điều tốt trong tương lai. Mấy trưởng lão lén lút liếc nhìn Diệp Kình một cái, cảm thấy Mộ Hề Chi thích hợp đi theo y tu vô tình đạo, còn không biết Diệp Kình có muốn hay không.

Những người khác cũng cảm phục sự dũng cảm của Mộ Hề Chi, thấy cậu đi thuận lợi như vậy, đều cho rằng cây cầu không khó đến thế. Thậm chí có một số người dũng cảm bắt đầu chạy, nhưng chỉ đi được hai bước đã dừng lại và bắt đầu chiến đấu chống lại ảo ảnh. Một người thậm chí còn bước được hai bước đã rơi khỏi cầu.

Tô Vãn Ý nghiến răng nghiến lợi khi xem cảnh này, lại là Mộ Hề Chi. Khi hắn ở dưới chân núi, hệ thống nhắc nhở hắn mua phá huyễn đan, nhưng điều này chỉ làm suy yếu ảnh hưởng của ảo ảnh đối với hắn ở một mức độ nhất định. Bất quá ảnh hưởng còn lại không đáng kể, nhưng tuyệt đối không thể khiến hắn chạy như điên vậy. Một cửa nữa lại bị Mộ Hề Chi hủy hoại.

Trong lòng Tô Vãn Ý mang theo sự đố kỵ mãnh liệt muốn đứng đầu, khi lên cầu, tác động nhỏ bé vốn không đáng bị ảnh hưởng nhưng ngược lại bị phóng đại, khiến hắn phải mất nhiều thời gian hơn để đến được bờ bên kia so với dự định ban đầu.

Điều tệ hơn nữa là khi kết quả được công bố, Văn Nhân Kiêu đứng ở vị trí thứ hai còn hắn lại ở vị trí thứ ba. Tô Vãn Ý gần như nghiến răng khi biết được thứ hạng của mình. Mà khoảnh khắc hung hãn này của hắn lại tình cờ được Thủy Kính chiếu lại cho các cường giả của Huyền Thiên Tông xem.

Dược đường chủ lập tức lắc đầu, “Người này quá chú trọng vào thành bại, tâm trí không đủ sáng suốt rộng rãi. Luyện dược chú trọng nhất là tâm bình khí hòa, cho nên không thích hợp với ta. "

Lâm Cẩn và Kỳ Quan Văn Tịnh đều nằm trong top 10. Vị trí thứ tư là một người tên là Hứa Thăng, xét về ngoại hình thì là một đứa trẻ khoảng mười một, mười hai tuổi. Vị trí thứ năm là Trần Thừa, khiến nhiều người phải ngạc nhiên.

Trải qua hai lượt khảo hạch, ở đây cũng chỉ còn không đến 1000 người, ngoại trừ một số người còn đứng, phần lớn đều ngồi trên mặt đất, thậm chí có một số trực tiếp nằm trên mặt đất. Dù sao cũng là thiếu niên, đều là thân thể người thường, một ngày không uống nước hay cơm cũng mệt mỏi.

Trên cây cầu gỗ bỏ chạy và lúc trận pháp được gỡ bỏ, mọi người phát hiện ra sự thật dưới cây cầu, những người rơi khỏi cầu đều chết lặng. Khóc vì đã thất bại trong cuộc thử thách, cười vì vẫn còn sống.

Kỳ Quan Văn Tịnh, Văn Nhân Kiêu và Tô Vãn Ý đều lựa chọn đứng, trong khi Lâm Cẩm nửa người dựa vào thân cây. Trong số những người xếp hạng cao ở vòng một và vòng hai, chỉ có Mộ Hề Chi không màng hình tượng, nằm ngả trên mặt đất.