Chương 1: Huyền Thiên Tông linh hồn từ thế giới khác

Tu chân giới, núi Côn Chiếu, lại đến lúc tiên tông đệ nhất Huyền Thiên Tông khai sơn tuyển chọn đệ tử mười năm một lần.

Mỗi đến lúc này, có vô số người đến bái sư nối liền không dứt, bởi vì cho dù ngươi chỉ là một đệ tử ngoại môn vẩy nước quét nhà, cũng là việc bao nhiêu người cầu mà không được. Đây là điều mà mặt khác các môn phái khác không có được rầm rộ như vậy.

Có ba nguyên nhân chính khiến Huyền Thiên Tông sở dĩ có được địa vị như vậy.

Đầu tiên là bởi vì 1300 năm trước Hách Trạch tiên tôn phi thăng, khi đó các giáo phái lớn nhỏ đều đến xem lần phi thăng này, không ít cao nhân ngộ đạo. Phải biết rằng đại lục này dù sao cũng chỉ là một thế giới nhỏ, linh lực tuy không loãng nhưng so với Đông Châu đại lục cùng Thừa Võ đại lục thì hơi cằn cỗi. Đây là điều duy nhất ở mấy cái đại lục vạn năm.

Thứ hai, một môn phái có thể gọi là tiên tông môn phái, không chỉ sinh ra một Tiên nhân chân chính mà còn sinh ra ít nhất ba vị trong mười vạn năm. Chân tiên thủ đoạn khó lường, trước khi phi thăng sẽ lưu lại một lượng lớn tài liệu, đây chính là nội tình của môn phái.

Thứ ba cũng là quan trọng nhất, có tu giả mạnh nhất Diệp Kình tọa chấn đại lục.

Nghe nói, Hách Trạch tiên tôn trước khi phi thăng một ngày, đã mang Diệp Kình về tông môn lúc chỉ còn là một đứa bé, trực tiếp giao cho trưởng môn, chỉ nói người này cùng Huyền Thiên Tông có duyên, cũng không biết đã cùng chưởng môn nói những gì, ngày thứ hai liền phất tay áo phi thăng. Diệp Kình cũng không có bái Hách Trạch tiên tôn làm sư phụ, cũng không làm đệ tử của bất kỳ ai khác trong tông môn. Chưởng môn cũng chỉ là sau khi Hách Trạch tiên tôn phi thăng, trực tiếp đem y an bài tại nơi trước kia tiên tôn ở, Ngự Linh Phong. Bây giờ y đã là trưởng lão Huyền Thiên Tông, tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, Diệp Kình đã tự mình trở thành người mạnh nhất đại lục, có thể thấy thực lực khủng bố đến mức nào.

Một không gian rộng mở riêng biệt được mở ra dưới chân núi Côn Chiếu, làm nơi tập trung cho mỗi lần tuyển chọn đệ tử. Nơi này chọn làm trận pháp không gian, có thể chứa vạn người, đám đông ngày càng tăng, chia thành từng nhóm nhỏ, chủ yếu là trẻ nhỏ và thiếu niên không có người lớn.

Đây là những người đến tham gia tuyển chọn đệ tử. Phần lớn đều là con cháu thế gia, còn lại là một số hài tử tán tu được sư môn Huyền Thiên Tông đưa từ các thôn xóm khác nhau trở về, rải rác mặt khác là những người muốn thử sức.

Mộ Hi Chi quần áo đều vá víu, lấm lem bùn đất, xung quanh là một không gian rộng mở, cậu chăm chú nhìn đỉnh núi, đối với xung quanh không hợp nhau.

"Từ đâu ra tên ăn xin, ngươi như vậy cũng không biết xấu hổ dám tới Huyền Thiên Tông cầu đạo? Nhìn bộ dáng của ngươi so với mấy tên nhà quê kia cũng không bằng. " Trần Thừa đã sớm chú ý tới Mộ Hề Chi, hắn không hiểu Huyền Thiên Tông tại cho lại cho kẻ như vậy cơ hội.

Ở đâu có nhiều người, ở đó có phiền phức, Mộ Hề Chi mặc dù không làm gì, an tĩnh không làm phiền đến bất cứ ai, nhưng chính là có những kẻ trời sinh đã không ưa bạn.

"Ý Trần công tử muốn nói, mỗi lần Huyền Thiên Tông mở cửa thu đệ tử, có ta cùng với con cháu thế gia đủ rồi, tội gì lãng phí tài nguyên cho đám dơ bẩn như ngươi. " Vương Văn Phong lập tức tiếp lời Trần Thừa nói, nhà họ Vương cũng chỉ là một gia tộc nhỏ có hơn chục miệng ăn, tuy rằng Trần Thừa không phải là con cháu được Trần gia coi trọng, nhưng hắn đi theo nịnh bợ Vương gia có được không ít chỗ tốt. Trần gia trong tu chân giới là một trong sáu đại gia tộc, thế lực hùng hậu, có không ít đệ tử tu hành trong Huyền Thiên Tông.

Mộ Hề Chi mắt điếc tai ngơ, một cái ánh mắt cũng không cho hai người kia.

Những kẻ tìm phiền phức sợ nhất là màn kịch một vai, Vương Văn Phong ý thức được đây là Trần Thành bị coi thường, lập tức đi tới trước mặt Mộ Hề Chi, “Tiểu tử, Trần thiếu gia của chúng ta nói chuyện ngươi, ngươi bị điếc à? Ngươi biết Trần thiếu gia là ai không? Ngài ấy chính là tứ công tử Trần gia, công tử chúng ta hiện tại đã là tu sĩ luyện khí tầng chín! " Vừa dứt lời liền hung hăng đẩy Mộ Hề Chi.

Mộ Hề Chi lập tức liền té ngã trên mặt đất, lòng bàn tay bị cát cào xước. Mục Hề Chi năm nay 16 tuổi, ở tuổi này trong số các thiếu niên chờ đợi để được bái sư đã bị coi là rất lớn, vừa kẹt trên ngưỡng cửa. Mỗi lần Huyền Thiên Tông mở cửa đều yêu cầu người từ 10 đến không quá 17 tuổi. Nhưng thân hình của cậu giống lại như một đứa nhỏ 12 - 13 tuổi, gầy nhỏ suy nhược.

Nhưng mặc dù vậy, Mộ Hề Chi vẫn không rên một tiếng, thậm chí không thèm nhìn Vương Văn Phong lấy một lần. Chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất, Mộ Hề Chi lại nhìn về phía đỉnh núi.

Điều này hoàn toàn chọc giận Vương Văn Phong, hắn bước tới trước mặt Mộ Hề Chi, nắm lấy cổ áo của cậu "Tiểu tử, ngươi đã đắc tội với chúng ta, ngươi khôn ngoan thì cút ngay. Nếu không... " hắn giơ nắm đấm nói, "Ngươi sẽ phải ăn đau khổ. "

Nhìn thấy người trước mặt vẫn bất động, Vương Văn Phong lập tức đấm một quyền. Ngay lúc nắm đấm của hắn sắp đánh vào mặt Mộ Hề Chi, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Vương Văn Phong.

"Tu sĩ luyện khí tầng năm bắt nạt người thường, vị huynh đài này. Mọi người đều đến đây để bái sư, có thể sau chính là huynh đệ đồng môn, có thể gặp nhau ở đây là duyên phận, để cho Tô Vãn Ý một chút thể diện thì sao? " Dứt lời liền buông lỏng cổ tay Vương Văn Sinh ra.

Chỉ nhìn thấy người này mặc tơ lụa loại tốt nhất, nền trắng thuê hoa văn lá trúc màu xanh đậm, ngọc bội dương chi ngọc đeo trên thắt lưng trâm cài khấu quan ngọc xanh trên đầu phát sáng. Thiếu niên cằm hơi nhếch lên, môi mỉm cười, đôi mắt quả hạnh tràn đầy bình thản, tuy còn nhỏ nhưng đã thấy dung nhan rất mỹ lệ, một quý công tử ôn nhuận. Đây là thiên kiêu của Tô gia con trai độc nhất vô nhị Tô Vãn Ý, năm nay mười bốn tuổi, mười hai tuổi đã lên Trúc Cơ.

Vừa nghe được là Tô Vãn Ý, Vương Văn Phong liền nhìn về phía Trần Thừa vốn đã mỉm cười nói: "Nếu là Vãn Ý công tử đã lên tiếng, ta nào có đạo lý không cho mặt mũi. " Nói xong còn muốn chạy đến bên cạnh Tô Vãn Ý lân la làm quen, nhưng Tô Vãn Ý lại quay người đi về phía gia tộc mình. Trần Thừa nghĩ thầm.

Chỉ là một tên tiểu bạch kiểm có tý nhan sắc, chờ thời điểm ngươi ngã xuống, còn không phải mặc ta xâu xé. "

Trong đám người thoáng thấy chuyện vừa xảy ra đều sôi nổi bàn tán: “Việc nhỏ như vậy không đáng để Vãn Ý công tử ra tay. Trong giới tu chân, kẻ mạnh được tôn trọng, hắn đáng bị bắt nạt bởi vì vô dụng. Không hổ là Vãn Ý công tử, thật lương thiện, nơi nào có công tử đều ổn định tình hình. "

"Đây là Vãn Ý công tử sao? Quả nhiên là thiên tài, chuyện gì cũng có thể giải quyết. "

"Vãn Ý công tử lớn lên thật đẹp. "

"Khi nào ta mới giống như Vãn Ý công tử vừa mạnh lại thông minh, người như vậy chỉ sợ sẽ được Lăng Tiêu lôi tôn nhìn trúng. "



Mặc dù quần áo có chút rách rưới và đầy vết bẩn, nhưng Mộ Hề Chi vẫn sửa lại cổ áo, cố gắng tỏ ra đứng đắn. Sau khi Tô Vãn Ý xuất hiện, cậu không còn nhìn chăm chăm lêи đỉиɦ núi nữa mà thi thoảng lơ đãng quét ánh mắt về phía Tô Vãn Ý.

Bởi vì cậu rõ ràng nghe được Tô Vãn nói chuyện với một hệ thống.

Mặt ngoài Tô Vãn Ý đi về phía hai người Tô gia kia, tiến đến kết giao nho nhã lễ độ, nhưng trên thực tế [ Hệ thống, tục ngữ nói: "Đừng làm điều ác vì việc nhỏ, đừng làm việc tốt vì việc nhỏ ", ngươi có nghe những kẻ này khen ngợi ta không? Chờ sau khi ta vào Huyền Thiên Tông, bọn họ sẽ càng dễ dàng khuynh đảo vì ta bị ta thu phục. Danh tiếng của chúng ta đã tăng lên bao nhiêu trong đợt sóng vừa rồi. ] `

[Thanh gậy của ký chủ, trước mắt bởi vì Trúc Cơ, danh tiếng của ký chủ lập tức lên tới cấp ba, cấp 3 đến cấp 4 yêu cầu chỉ số vẫn tương đối lớn, vừa mới tăng thêm 271, với sự khen ngợi của trưởng lão chấp pháp điện Hình Canh gia tăng thêm 50, tổng cộng 321. Trước mắt 532/ 50000.]

Tô Vãn Ý kinh ngạc, vốn tưởng rằng chỉ có thể đến 40, 50 : "Không tệ, không tệ. Cũng may lúc ban đầu không nghe ngươi, đi theo cái con đường bạch liên hoa. Đây chính là tu chân giới, mọi người đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, nếu ta là một kẻ nhu nhược yếu đuối, đừng nói là danh tiếng giá trị được người sùng bái, chết như thế nào cũng không hay biết. "

Mộ Hề Chi thu hồi ánh mắt khó hiểu khỏi Tô Vãn Ý, thỉnh thoảng nghe Tô Vãn Ý cùng hệ thống trò chuyện phiếm.

Đúng vậy, thân thể này vốn không phải của Mộ Hề Chi, thi thể này kỳ thực chỉ là một kẻ ăn xin bị phơi nắng mưa sốt mà chết, không có họ tên.

Tô Vãn Ý là một linh hồn đến từ một thế giới khác, hắn chỉ là một người bình thường ở một thế giới khác, gặp tai nạn xe cộ bị hệ thống ràng buộc nên mới đến thế giới này. Hắn không cần phải khổ luyện như những người tu luyện bình thường, chỉ cần đủ danh tiếng, danh tiếng tăng lên thì hắn ta cũng sẽ thăng cấp. Hơn nữa, hệ thống còn cung cấp cho hắn một trung tâm mua sắm bên trong cái gì cần đều có, nhưng đổi lại tất cả đều yêu cầu điểm danh tiếng.

Mặt ngoài Tô Vãn Ý là người thích làm việc thiện, thông minh xuất sắc không kiêu ngạo, ngược lại càng thêm tu luyện chăm chỉ hơn, dẫn tới vô số nam nữ vì hắn khom lưng. Nhưng trên thực tế hắn là một kẻ ăn trộm, nếu không có hệ thống, hắn sẽ chỉ là một tên phế vật không biết nỗ lực. Mọi thứ hắn có được đều bằng cách dẫm lên máu thịt của người khác mới đạt được.

Thiên hạ này không có bữa cơm nào là miễn phí, hệ thống nói thật dễ nghe, việc mà Tô Vãn Ý làm chỉ là nhiệm vụ thu thập điểm danh tiếng, kỳ thực mục tiêu quan trọng nhất và cuối cùng chính là Diệp Kình. Nói là thu thập danh tiếng, không bằng nói là công lược Diệp Kình, từ trên người Diệp Kình cướp bóc hết mọi thứ.

Tại sao Mộ Hề Chi lại biết điều này? Cậu không thể nhớ được, cậu gần như không nhớ bất cứ điều gì về mình, nhưng trong đầu cậu lại có một ý nghĩ bảo cậu phải tìm Diệp Kình bảo vệ Diệp Kình. Sau khi trôi dạt một thời gian dài lựa chọn rất nhiều thân thể, cậu nhất định phải lựa chọn một cơ thể đặc thù, cho đến khi cái thi thể của ăn mày này xuất hiện cậu mới tiến vào.

Cậu chỉ biết rằng mình đến đây vì Diệp Kình.

Về nhân quả, chân tướng tất cả sẽ có một ngày lộ ra.

Đong! Đong! Đong!

Ba tiếng chuông từ trên đỉnh núi vang lên, cuộc tuyển chọn đệ tử sắp bắt đầu rồi