Chương 5" Sư tôn, người có còn thức hay không?"
Tịch Hiểu Nhược ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt vẫn nhắm chặt lại mở ra. Y nhận ra giọng nói bên ngoài cửa là của ai, lại không lên tiếng cũng không cử động. Ngọc Lam Thiên ngoài mỗi năm năm khi kết giới núi Tề Linh xuất hiện, đôi lúc sẽ có một hai đệ tử mới đến muốn bái y làm sư phụ sẽ ở lại, thế nhưng chẳng mấy ai thật sự sẽ chịu đựng được đến lúc bái sư đã rời đi. Chính vì vậy có người ở trước cửa phòng y gọi sư tôn như vậy, cảm giác không có bao nhiêu thật.
" Sư tôn, người ngủ rồi?"
" Vẫn chưa." Tịch Hiểu Nhược giật mình vì bản thân chủ động trả lời mà không suy nghĩ, y nghe hỏi "người ngủ rồi?" còn lo lắng đứa nhỏ bên ngoài sẽ đi mất mới vô ý lên tiếng như vậy.
" Thật may vì người vẫn chưa ngủ." Giọng nói bên ngoài cửa tựa như có thêm phần khí lực nói: " Sư tôn, đệ tử là Thiệu Nghiêm."
" Ta biết." Tịch Hiểu Nhược lại nói: " Ngươi đêm khuya không ngủ, chạy đến trước cửa phòng ta làm gì?"
Thiệu Nghiêm nói: " Đệ tử có chuyện muốn thưa với người, sư tôn có thể mở cửa được không ạ?"
" Ngươi không tự mình mở được sao?" Cửa này xung quanh có kết giới, nhưng trên người Thiệu Nghiêm còn có nhẫn Lôi Âm, sẽ tự nhiên có thể mở cửa.
" Xin lỗi sư tôn." Giọng nói bên ngoài lại như bất đắc dĩ nói: " Đệ tử bây giờ không mở được cửa."
Tích Hiểu Nhược lần này lại không lập tức trả lời ngay, y thở ra một hơi mới đứng lên, ra ngoài mở cửa phòng. Lúc này vừa nhìn thấy Thiệu Nghiêm, y liền biết nó vì sao không thể mở cửa.
Thiệu Nghiêm hai tay bưng một cái khay gỗ, trên đó còn có một tô cơm trắng, hai đĩa rau xanh và một chén thịt kho cùng một bát canh. Y ngạc nhiên đứng nguyên ở cửa nhìn đó, mái tóc xõa xuống cùng ánh nến trong phòng hắc ra ngoài in một cái bóng lớn không nhìn rõ mặt đến quỷ dị, nếu lúc này có người đi ngang sợ rằng vừa nhìn thấy đã bị Tịch Hiểu Nhược dọa cho ngất đi.
Thiệu Nghiêm một hài tử chỉ mới mười tuổi thế nhưng chẳng có vẻ gì là sợ hãi khi bị bóng đen của y đè trên người, nó ngước đầu nhìn gương mặt bị mái tóc che gần hết của Tịch Hiểu Nhược nói: " Hôm nay sư tôn không có đến Lạc An Phong dùng cơm, đệ tử cũng nhìn qua phòng bếp, hình như đã rất lâu không có ai sử dụng."
" Lạc An Phong không cho phép ngươi tự ý mang đồ đi." Tịch Hiểu Nhược nói: " Ngươi phạm lỗi?"
" Không phải." Thiệu Nghiêm không nóng vội giải thích: " Ban đầu đệ tử cũng định sẽ mang chút đồ ăn trở về, nhưng họ đều nói là không thể. Là đệ tử tự ý dùng nhà bếp của Ngọc Lam Thiên, xin sư tôn trách phạt."
" Nhà bếp không có quy định đệ tử không được phép sử dụng." Tịch Hiểu Nhược nói xong lời này lại im lặng, y chính là trong lòng vừa ngạc nhiên vừa kinh hỷ. Tuy rằng bản thân không nhất thiết phải ăn đồ mới sống được, nhưng đột nhiên lại có người chú ý đến chuyện này, còn vì y vào bếp nấu cơm, đứa nhỏ này trong lòng Tịch Hiểu Nhược lại có thêm mấy phần hảo cảm với nó.
Tịch Hiểu Nhược vẫn đứng ở đó không biết nên cho nó vào phòng hay là không, phòng của y vô cùng bừa bộn, lại có vô số pháp bảo hư hỏng bị ném khắp. Y bây giờ cũng đã làm sư tôn của người ta, nếu để đứa nhỏ này nhìn thấy phòng mình như vậy thật sự quá mất mặt.
Lúc này bên ngoài trời lại đột nhiên nổi gió to, tán cây lớn trong màn đêm u tối reo lên một tràng tiếng động như kêu gào giữa đêm khuya. Cơn gió bất ngờ quét qua đây làm thổi tung lên mái tóc đen dài của Tích Hiểu Nhước.
Thiệu Nghiêm từ trước vẫn luôn nhìn y lại vô tình trông thấy một máu đỏ tươi nhờ vào ánh nến bên trong phòng. Nó ngạc nhiên ra tiếng: " Sư tôn, mặt của người..."
Đôi mắt xanh nhạt như vô hồn lại chợt nhìn ra một tia hoảng sợ, Tịch Hiểu Nhược vội đưa tay vuốt xuống tóc của mình, giữ nó che khuất đi vết bớt trên thái dương: " Không có gì."
" Ừm..." Thiệu Nghiêm hiểu chuyện liền làm như không hề nhìn thấy gì cả, nó lại lên tiếng: " Sư tôn, đệ tử là lần đầu tiên nấu cơm, có thể sẽ không ngon."
Tịch Hiểu Nhược vẫn không lên tiếng, Thiệu Nghiêm cho rằng y không muốn ăn mới giọng thất vọng nói: " Đệ tử không làm phiền người nghỉ ngơi nữa."
" Đợi đã." Tịch Hiểu Nhược vội nói, y có người quan tâm mình cũng đã vô cùng vui vẻ, làm gì có chuyện muốn từ chối ý tốt của đệ tử. Tịch Hiểu Nhược tránh sang một bên, chưa ra một lối đi vào cửa: " Ngươi vào đi."
Vừa nghe nói thì đối mắt cũng như sáng lên, Thiệu Nghiêm bưng khay gỗ trên tay vội vàng bước qua cửa vào trong phòng. Nó không tỏ vẻ ngạc nhiên gì khi nhìn thấy khắp nơi bề bộn, trên đất vứt đồ đạc ngang dọc chẳng có lối đi. Thiệu Nghiêm chú ý bước chân dài ngắn để không giẫm hư phải đồ gì của sư tôn, nó trên tay còn bận rộn nên tư thế bước đi cũng khó khăn.
Tịch Hiểu Nhược nhìn cảnh này trong lòng thấy hổ thẹn vô cùng, ngoài mặt thế nhưng một chút cũng không đỏ tựa chẳng quan tâm kẻ khác nhìn y ra sao. Tịch Hiểu Nhược đi lại chủ động nhận lấy khay gỗ trên tay Thiệu Nghiêm, nói: " Để ta."
" Đa tạ sư tôn." Thiệu Nghiêm môi cười rất nhẹ nói, nó bây giờ xem như rãnh tay, cứ như vậy cúi người nhặt mấy vật dụng để sang một bên tạo đường trống trải cho Tịch Hiểu Nhược. Nó sau đó cũng tới bên bàn dọn đi đồ vật bề bộn trên đó, xếp gọn ở một góc mới nói: " Người bây giờ có chỗ để ngồi rồi."
Tích Hiểu Nhược ngạc nhiên vì độ thích nghi với hoàn cảnh của Thiệu Nghiêm quá nhanh, nó còn chẳng thèm để ý đến căn phòng bừa bộn ra sao, trước vẫn cứ dọn dẹp chỗ trống để họ có thể ngồi xuống. Tịch Hiểu Nhược hiện tại thật cảm ơn màu mắt này của mình, trong như lúc nào cũng bình tĩnh không có cảm xúc, không khiến tiểu đệ tử của y biết được trong lòng bây giờ có bao nhiêu hỗ thẹn: " Ừm."
Tịch Hiểu Nhược nhẹ bước chân đi đến đặt khay gỗ lên bàn, y cũng như vậy ngồi xuống ghế mà chưa biết nên làm sao. Thiệu Nghiêm lại vô cùng tự nhiên, nó cầm đũa đưa đến trước mặt khiến Tịch Hiễu Nhược cũng không có cách mà gật đầu cầm lấy.
Thiệu Nghiêm ngồi bên cạnh không nói gì mà chỉ nhìn Tịch Hiểu Nhược, chờ y ăn thử mấy món ăn mình vừa học làm từ chỗ mấy sư huynh đệ nấu bếp ở Lạc An Phong. Sau khi thấy Tích Hiểu Nhược ăn thử rau xào trên đĩa, nó lúc này mới nóng vội hỏi: " Sư tôn, người thấy thế nào, có ngon hay không?"
" Qúa mặn."
Thiệu Nghiêm: "..."
Không ngăn được miệng mình nói ra ngay kết quả sau khi nếm thử rau xào của Thiệu Nghiêm, nhìn vẻ mặt nó lại ẩn hiện vẻ thất vọng làm y hối hận không thôi. Không thể khiến ý tốt của đồ đệ trở thành công cốc, Tịch Hiểu Nhược lại đưa đũa gắp một lần rau cho vào miệng nhai nuốt. Y lại nói: " Muối không đều, lần sau làm lại là được."
" Sư tôn?" Gương mặt rầu rĩ vừa rồi của Thiệu Nghiêm lập tức như sáng lên, nó lại đẩy chén thịt đến trước mặt Tích Hiểu Nhược: " Người cũng ăn cái này thử xem, đây là thịt thỏ đệ tử hôm nay cắt cỏ vô tình bắt được."
" Thỏ?" Tịch Hiểu Nhược hơi nhíu chân mày, thế nhưng đều bị bóng đen dưới mái tóc che khuất. Y không phải không ăn thịt thỏ, nhưng suốt thời gian dài không còn nhớ rõ bao lâu, ở nơi này Tịch Hiểu Nhược cũng chỉ có thể xem động vật sinh sống xung quanh như bằng hữu mà thôi. Y nói: " Từ nay về sau, không cho phép gϊếŧ hại động vật ở Ngọc Lam Thiên."
Thiệu Nghiêm hai mắt ngạc nhiên xong lại lập tức trả lời: " Vâng thưa sư tôn."
Tịch Hiểu Nhược mắt nhìn chén thịt kho còn có nhiều chỗ bị cháy đen, y cho dù không muốn phụ lòng tốt của đệ tử cũng không đành lòng ăn thịt thú rừng được bắt ở Ngọc Lam Thiên. Tịch Hiểu Nhược nghĩ đến đây lại hình như nhớ ra điều gì đó, y nghiêng đầu nhìn Thiệu Nghiêm hỏi: " Ngươi nói cắt cỏ?"
" Dạ phải." Thiệu Nghiêm thành thật nói: " Đệ tử lúc đến Lạc An Phong ăn cơm cũng đã nghĩ cây cỏ ở Ngọc Lam Thiên quá dày, trở về có thời gian liền muốn cắt bỏ đi."
" Vậy còn thời gian tịnh tu của ngươi thì sao?" Tịch Hiểu Nhược buổi chiều đã dạy Thiệu Nghiêm cùng Tần Hạ Ly làm sao có thể tích tụ linh khí, nhưng Thiệu Nghiêm bắt thỏ xong còn phải tốn thời gian học hỏi nấu cơm, vậy nó lúc nào thì chịu ngồi im một chỗ tu luyện?
Thiệu Nghiêm sợ Tịch Hiểu Nhược hiểu lầm nó lười biếng, thế nên mới vội muốn giải thích: " Đệ tử là vào thời gian nghỉ ngơi buổi trưa mới tiện tay cắt được một gốc mấy bụi cỏ, chiều nay đệ tử cũng không có lười biếng, nấu ăn này là sau khi theo lời sư tôn tịnh tâm một hồi kết được linh khí mới đi làm."
" Ngươi nói cái gì?"
Giọng Tịch Hiểu Nhược bất chợt trở nên gay gắt hơn, Thiệu Nghiêm cho rằng nó đã làm sai ở đâu rồi mới nhanh miệng nói: " Xin lỗi sư tôn, là đệ tử sai rồi."
" Vi sư không nói ngươi đã làm sai." Tịch Hiểu Nhược không giải thích nhiều, y bỏ đũa trên tay xuống bàn lại hướng Thiệu Nghiêm nói: " Không được động đậy."
" Vâng sư tôn." Thiệu Nghiêm ngồi im không cử động, nó nhìn thấy sư tôn đưa tay qua, hai ngón tay thon dài cùng khớp xương xinh đẹp luôn khiến nó muốn nhìn mãi đặt ở vị trí giữa ngực nó. Thiệu Nghiêm lúc này có thể cảm giác được Tịch Hiểu Nhược đang dò xét trong cơ thể mình, cảm giác nơi giữa l*иg ngực tăng lên một cổ khí kỳ lạ tụ lại ở vị trí ngay đầu ngón tay của y.
Thiệu Nghiêm nghe lời không hề động, thế nhưng nó vẫn có thể nói: " Sư tôn, đệ tử đã làm đúng như lời người không sai sót. Lúc đó ở ngực có thể cảm giác được một luồng khí màu trắng tích tụ lại một chỗ, là ở giữa ngực cảm thấy nóng lên một chút còn phát sáng.
" Ngươi nhìn thấy?" Tịch Hiểu Nhược giọng hoài nghi hỏi.
" Vâng sư tôn." Thiệu Nghiêm bình tĩnh đáp: " Cũng không biết có phải thật sự là nhìn thấy hay không, chỉ là sau đó cơ thể đều như cảm thấy nhẹ hơn rất nhiều."
Tịch Hiểu Nhược nghiêm mặt không nói, mới đầu nghe Thiệu Nghiêm bảo đã kết được linh khí thì y vẫn chưa hoàn toàn tin vào lời nói của nó, Thiệu Nghiêm chưa từng trải qua tu luyện nên nhầm lẫn cũng không lạ.
Tịch Hiểu Nhược chính là không ngờ đệ tử của mình không hề nhầm lẫn, Thiệu Nghiêm lại cùng thời gian chỉ một hai canh giờ đã có thể kết được linh khí, việc mà tất cả đệ tử trước khi gia nhập Dạ Tín Phong ít nhất phải dùng trên hai mươi năm mới có thể làm được, đây là yêu cầu tối thiểu để vượt qua kết giới núi Tề Linh.
" Sư Tôn?" Thiệu Nghiêm ngần ngại hỏi: " Có phải đệ tử có chỗ nào không ổn hay không?"
Tịch Hiểu Nhược nghe gọi mới chú ý đến vẻ mặt có chút lo lắng của Thiệu Nghiêm, y rút lại tay mình mới nghiêm giọng: " Ngươi chỉ trong thời gian ngắn đã kết tụ được linh khí, căn cơ không tồi."
" Nói vậy là sư tôn đang khen đệ tử làm rất tốt sao?" Thiệu Nghiêm câu hỏi này chẳng khác gì tiểu hài tử đòi được phụ thân khen thưởng, thế nhưng ứng trên vẻ mặt nghiêm túc của nó lúc này lại chẳng một chút thích hợp.
Tích Hiểu Nhược vì vẻ mặt này của Thiệu Nghiêm mà gật đầu hay lắc đầu cũng cảm thấy không đúng, thật sự là khen đồ đệ của mình vài câu xem như động lực cũng không sai, nhưng nhìn nó như vậy chỉ sợ y gật đầu sẽ khiến nó sớm ỷ lại vào bản thân tốt hơn kẻ khác, về sau còn có khả năng không chuyên tâm tu luyện, uổng phí một nhân tài hiếm có.
Tịch Hiểu Nhược quyết định không gật cũng không lắc đầu, y cầm đũa lên gắp một miếng thịt thỏ xem như khích lệ mặt khác của nó vậy. Đắn đo một hồi mới cho miếng thịt vào miệng, quả nhiên là tiểu hài tử lần đầu tiên xuống bếp, vừa ngọt vừa đắng này thật nhanh đã in trên đầu lưỡi.
Thiệu Nghiêm thế nhưng thấy Tịch Hiểu Nhược chịu ăn thịt liền quên câu hỏi vừa rồi của mình, nó lại quen miệng nói: " Sư tôn thấy thế nào, cái này ăn vẫn được chứ?"
" Ngọt quá." Tịch Hiểu Nhược lại lỡ miệng nói thẳng ra, y sợ sẽ lại nhìn thấy bộ dạng thất vọng của nó nên nói thêm: " Ngươi cho quá nhiều đường, còn để bị cháy, lần sau..."
" Lần sau đệ tử làm lại là được rồi." Thiệu Nghiêm chắc chắn nói: " Lần sau sẽ lại làm phiền đến sư tôn chỉ bảo."
Tịch Hiểu Nhược ngạc nhiên một chút, tiểu hài tử này giống như đã có được kinh nghiệm cũng không thất vọng nữa, lập tức đã có thể tiếp nhận sự thật còn như kiên định sẽ làm tốt hơn. Đứa nhỏ như vậy, thật sự rất tốt.
Trời đã rất khuya nên sư đồ hai người cũng không cần thời gian nói thêm cái gì, Tịch Hiểu Nhược tuy rằng chê bai đồ ăn của Thiệu Nghiêm đủ mặt cũng sẽ ăn khá nhiều, đây là y không muốn phụ lòng tốt của nó. Sau khi ăn xong cũng uống một ly nước do Thiệu Nghiêm đưa tới, Tịch Hiểu Nhược lại nói: " Ngươi trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai ngươi ở Hàn Thạch Thủy ngâm mình so với Tần Hạ Ly nhiều hơn một canh giờ."
" Vâng thưa sư tôn." Thiệu Nghiêm thế nhưng không có chút bất bình hay thắc mắc gì đối với yêu cầu vô lý của Tịch Hiểu Nhược, nó mang theo khay gỗ để chén đũa cùng một ít đồ ăn thừa còn lại ra khỏi phòng, trước khi đi cũng không quên hướng Tịch Hiểu Nhược kính trọng cúi người.
Tịch Hiểu Nhược mắt vẫn nhìn theo Thiệu Nghiêm rời khỏi rồi biến mất trong bóng đêm u tối, hài tử chỉ mới mười tuổi như nó, cả ngày nay nếu không theo yêu cầu của y thì còn có thể sắp xếp thời gian thu dọn xung quanh Ngọc Lam Thiên, lăn thân mình trong bếp. Tịch Hiểu Nhược chú ý từ lúc Thiệu Nghiêm đến, y phục cùng đầu tóc của nó vô cùng chỉnh chu sạch sẽ không sai sót, so ra còn trưởng thành hơn cả một trưởng bối là y.
Nhưng điều khiến Tịch Hiểu Nhược cảm thấy kỳ lạ lúc này lại chính là khả năng tu luyện của Thiệu Nghiêm, đệ tử có căn cơ tốt cũng là nhân tài ở Dạ Tín Phong không chỉ có một hai, từ trước đến nay những người như vậy vượt qua được kết giới Tề Linh đều sẽ nhập môn dưới thất phải tại Giang Địa Minh Lang. Tính cả những tiền bối đã cởi bỏ xác phàm phi thăng thiên giới, cũng chưa từng có bất cứ ai dùng chính khả năng của bản thân để vượt kết giới Tề Linh khi chưa đến hai mươi tuổi.
Tịch Hiểu Nhược nhẹ giọng: " Ta cứu được đứa trẻ này tại ma giới, thật sự chỉ là tình cờ thôi sao?"