Chương 2

Chương 2

Nhân giới cùng Hạ Thiên giới được liên kết với nhau bởi một kết giới mở, nói là kết giới mở là vì nơi này cho phép người tu luyện tiên pháp có khả năng ra vào, nói cách khác chính là một cánh cổng tiếp nhận người tu tiên. Người phàm ở nhân giới có thể tự mình tu luyện hoặc lập nên đạo quán tu đạo kết linh khí, năm năm một lần đều có thể ở núi Tề Linh thử duyên phận.

Là người có thể nhìn thấy, có thể đi qua kết giới ở núi Tề Linh sẽ đến được Hạ Thiên giới, sau khi chính thức bái môn nhận vào sẽ trở thành tiên nhân, rời khỏi quy luật sinh tử, tiếp tục tu luyện ở môn phái, chờ đến khi vượt kiếp phi thiên giới.

Hạ thiên giới Giang Địa Minh Lang bao gồm tám mươi mốt đỉnh Tu Minh, Dạ Tín Phong môn là một trong thất đỉnh phái lớn mạnh, đỉnh Tri Không Minh.

Đỉnh phái ngoài môn chủ Dạ Thành còn có năm vị trưởng lão trấn môn, đệ tử môn hạ bên dưới mỗi vị không thể ít hơn con số ba ngàn. Nói đến đây nhiều người chợt phải thở dài một câu: " Cũng không phải không có ngoại lệ."

Ngọc Quan trưởng lão được mọi người tôn kính gọi Ngọc Quan Bảo Tiên Tôn, Tịch Hiểu Nhược. Y ở Dạ Tín Phong còn tôn quý hơn bao vị khác có hẳn tám tiểu sơn môn gọi Ngọc Lam Thiên, thế nhưng Ngọc Quan trưởng Lão chưa từng nhận đệ tử, nói lại... là vừa mới nhận hai người đến.

Môn chủ Dạ Thành vừa hay tin, những đệ tử đi vào vết rách kết giới ma tộc sau năm ngày đã trở về, hắn liền cho gọi đại đệ tử môn hạ đến hỏi chuyện.

Tạ Tâm Lang trở về từ ma tộc, hắn không ngại mệt mỏi lập tức đi thay đổi y phục đến Phong Minh Lan, bước vào cửa nhìn thấy người bạch y chỉnh tề, gương mặt tuấn tú lại có mấy phần non nớt điểm trên trán một nốt chu sa. Người trẻ tuổi này không sai chính là môn chủ của Dạ Tín Phong phái, Dạ Thành.

Tạ Tâm Lang nghiêm chỉnh chồng lòng bàn tay lên mu bắn tay, hướng phía trước cúi người. Hắn kính cẩn lên tiếng: " Sư tôn."

" Ừ." Âm giọng từ môn chủ cũng giống như vẻ bề ngoài của hắn, thanh nhỏ nhẹ nhàng. Dạ Thành lại nói: " Lần này vất vả cho ngươi rồi."

" Đệ tử không dám, đều là nhờ vào Ngọc Quan trưởng lão kịp thời đến nơi."

" Nói cũng phải." Dạ Thành gật đầu: " Ta nghe Hiểu Nhược đã trở về, y còn nhận thêm hai tiểu đệ tử đến Ngọc Lam Thiên?"

Biết thế nào môn chủ cũng sẽ hỏi đến vấn đề này, Tạ Tâm Lang xem như đã có chuẩn bị từ trước mà không chần chừ trả lời: " Đúng vậy thưa sư tôn."

" À." Dạ Thành tựa như muốn ho lên một tiếng cũng phải cố nhịn lại. Mang người phàm từ nhân giới đến, lại dễ dàng đưa qua kết giới Tề Linh nhận làm đệ tử, việc như vậy chắc cũng chỉ có Ngọc Quan trưởng lão làm ra được. Con người luôn bị nói là không giống ai này, đương nhiên sẽ luôn làm những việc chẳng ai ngờ tới.

Dạ Thành lại nói: " Được rồi, nếu đã là quyết định của Hiểu Nhược, vậy chúng ta cũng không cần hỏi đến nữa."

" Vâng thưa sư tôn."

" Ngươi cứ trở về trước, đến Ngọc Lam Thiên một chuyến đi. Hiểu Nhược chưa từng nhận đệ tử, sợ rằng chính bản thân cũng không biết sắp xếp ra sao." Dạ Thành vừa nói ra miệng cũng tinh ý nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của đại đệ tử, hắn giả vờ như không biết lại nói: " Căn dặn những người khác cũng không được có lời bàn tán về chuyện này, nếu để y nghe được cũng chẳng phải chuyện tốt gì."

" Đệ tử tuân lệnh." Tạ Tâm Lang trả lời xong rồi lui ra, hắn theo lời Dạ Thành một đường muốn ra khỏi sơn môn Phong Minh Lan.

" Đại sư huynh."

" Đại sư huynh."

Trên đường đi nhiều đệ tử đều là gương mặt sáng sủa, bận phục y trắng thuần nghiêm chỉnh chào hỏi thưa chuyện, một vị sư muội nhìn thấy Tạ Tâm Lang đã vội chạy theo sau hắn cười nói: " Đại sư huynh, huynh trở về rồi sao?"

" Ừ." Tạ Tâm Lang cũng cười đáp trả, hắn không ngừng bước chỉ đi chậm lại lên tiếng: " Tiểu Lan, muội hôm nay không ở linh sơn tu luyện sao?"

" Không có." Tiểu Lan sư muội này gọi là Linh Lan, nàng xem như là nữ đồ đệ có linh pháp cao nhất trong số các nữ đồ ở Phong Minh Lan. Tính tình cũng không phải tệ, chỉ là hay lắm chuyện một chút: " Hôm nay nghe nói đại sư huynh đưa theo đệ tử của Lâm Cốc cùng Phong Minh Lan ta đánh đến ma tộc, ta thật muốn đi theo nhưng không được sư tôn cho phép. Đại sư huynh trở về rồi, ta liền muốn đến nghe thử một lát."

" Muội dù sao cũng là nữ tử, mấy chuyện đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ có gì đáng hay để nghe."

" Đáng, đương nhiên là đáng nghe rồi." Linh Lan không chịu từ bỏ, nàng vẫn cứ đuổi theo sau Tạ Tâm Lang nói mãi: " Đại sư huynh nói một chút thôi, có phải mọi người đã đánh cho yêu ma quỷ quái ở đó đều chết hết, phá luôn ma cung của ma quân hay không?"

Tạ Tâm Lang nhớ lại một màn chết chóc ở Huyết Nghiêm Kỳ, hắn dù sao vẫn là người tu tiên đạo, nghĩ đến mùi máu tanh nồng đó vẫn cảm thấy không sao chịu được nói: " Đánh đến ma cung cũng không sai, nhưng ma giới làm sao dễ bị đánh bại như vậy. Chúng ta chỉ là đánh gϊếŧ một hồi, chủ yếu muốn cứu hết người bị bắt đến ra ngoài. Ma quân là do Ngọc Quan trưởng lão gϊếŧ, hơn nữa ma quân Tiêm Lãm chết đi, sớm muộn cũng sẽ có kẻ lên thay thế hắn mà thôi."

" Huynh nói thật sao?" Linh Lan vừa nghe đã cao hứng vô cùng, nàng nói: " Nếu có lần sau kết giới lại xảy ra vấn đề, huynh nhất định phải đưa cả ta theo, ta cũng muốn nhìn xem ma giới là cảnh tượng như thế nào."

" Muội tu luyện linh khí cũng chưa đủ chịu đựng ở ma giới, hơn nữa kết giới bị rách một lần cũng chẳng phải chuyện có thể nói đùa được, ta khuyên muội từ bỏ ý định đó thì hơn." Tạ Tâm Lang thấy đã sắp ra khỏi sơn môn, hắn ngừng lại nói với Linh Lan: " Tiểu Lan, ta còn chuyện cần phải làm, muội bây giờ quay lại đi."

" Huynh vừa trở về lại muốn đi đâu vậy, mọi người còn nói muốn cùng đại sư huynh đi Lạc An Phong ăn no một bữa."

" Sư tôn bảo ta đến Ngọc Lam Thiên làm chút chuyện, muội muốn đi cùng sao?"

" Đến chỗ của Ngọc Quan trưởng lão?" Linh Lan ban đầu còn nhất định muốn bám theo Tạ Tâm Lang, bây giờ vừa nghe hắn nói muốn đi đâu thì đã có ý từ bỏ: " Sư tôn đột nhiên sao lại muốn huynh đến Ngọc Lam Thiên, huynh đến rồi chỉ sợ muốn đi ra cũng khó, còn kịp đúng giờ dùng cơm sao?"

" Vậy nên muội trở lại đi, cũng nói các sư huynh đệ khác không cần đợi ta nữa, xong chuyện ta tự mình đến Lạc An Phong sau vậy." Tạ Tâm Lang nói rồi dứt khoát đi mất.

Dạ Tín Phong đỉnh môn gồm có sáu sơn môn là chỗ tu luyện của mỗi vị trưởng lão cùng môn chủ, mỗi đệ tử bên dưới đều sẽ trú tại sơn môn của vị mà mình bái làm sư. Ngọc Lam Thiên này nơi ở của Ngọc Quan trường lão, là nơi lớn nhất cùng linh khí dồi dào nhất, thích hợp để để tử tiên môn tu luyện. Ấy vậy mà chẳng có đệ tử Dạ Tín Phong nào muốn tình nguyện đến, có đến cũng chỉ là đang mang nhiệm vụ trên người giống Tạ Tâm Lang lúc này.

Vừa bước qua sơn môn đã nhìn thấy cỏ cây cao qua đầu, từ dưới này đi lên cũng chỉ có một con đường mòn nhỏ với cây cối rậm rạp xung quanh, nhìn vào chẳng khác nào một rừng cây không người ở nhân giới.

Ngọc Lam Thiên này thế nhưng còn được kết thành từ tám tiểu sơn môn, vô cùng rộng lớn. Tạ Tâm Linh thở dài một hơi, nếu không phải Dạ Tín Phong có quy định môn hạ đệ tử không được dùng tiên pháp di chuyển ở sơn môn, hắn có lẽ đã muốn dùng di pháp mà đến.

Tại đỉnh Ngọc Lam Thiên bên ngoài có hai tượng đá hình người cầm cung tiễn canh giữ, bên trong đi vào lại là một dãy nhà trúc kéo dài rộng lớn, trụ tại hồ Thủy Bích xanh thẫm sâu không thấy đáy.

Tạ Tâm Lang đi qua cầu lớn Thiên Giang vào trong sân, nơi này rộng lớn như vậy thế nhưng chỉ là một dãy nhà trúc đơn giản, chẳng có chút tiên quang nào như những điện ngọc sơn môn khác, lại cũng vô cùng bề bộn. Trải dài từ trong ra sân ngoài không là pháp khí hư hỏng, cũng là lá cây khô chồng thành mấy lớp trên nền gạch ố vàng lồi lõm, mọc thêm vài cây cỏ len bên trong chỗ gạch bị bể nức từ lâu.

Phải nói ngoài một cái tên Ngọc Lam Thiên, còn lại chẳng thể nào nhìn ra đây là nơi ở của vị Ngọc Quan Bảo tiên tôn trong lời đồn.

Cũng chẳng thể trách được Ngọc Lam Thiên rộng lớn như vậy, ngoài một trưởng lão cũng chẳng có đệ tử nào ở lại, đương nhiên sẽ không có người dọn dẹp lau chùi kỹ lưỡng mỗi ngày.

Tạ Tâm Lang lại nhìn thấy hai đứa trẻ lúc ở ma giới mình từng gặp qua, cả hai đứa đều ngây ngây ngốc ngốc cầm chổi quét quét lá khô thành đống trước sân. Tạ Tâm Lang bước lại gần lại cúi người nói: " Hai đệ sao lại quét lá ở đây, Ngọc Quan trưởng lão đâu?"

Đứa trẻ tên Thiệu Nghiêm không nói gì, chỉ tay vào một gian phòng đóng kín cửa ý bảo người đang ở bên trong, xong lại tiếp tục cúi đầu quét lá. Tần Hạ Ly trái lại bỏ xuống cây chổi trên tay, nó mặt mày vẫn còn lấm lem nói: " Ca ca, vị tiên gia kia đưa chúng ta đến đây liền không nói gì nữa, vào trong phòng rồi cũng chẳng trở ra."

" Nói vậy từ lúc đến đây hai để vẫn chỉ ở chỗ này đợi trưởng lão ra thôi sao?"

Tần Hạ Ly gật gật đầu, nó lại gương mặt méo mó dùng tay đặt trên bụng mình nói: " Đệ đói bụng lắm."

" Cái này..." Tạ Tâm Lang dùng tay vỗ trán một cái, nếu hắn không đến thật không dám nghĩ tới Ngọc Quan trưởng lão có phải để hai đứa trẻ này đói chết không. Dù sao tụi nó cũng chỉ là xác phàm, khả năng đó là rất lớn.

Tân Hạ Ly nghiên đầu: " Ca ca?"

" Được rồi, các đệ đợi ta một lát." Tạ Tâm Lang đi lại trước cửa phòng đóng kín, cho dù người bên trong không nhìn thấy, hắn vẫn kính cẩn làm động tác cúi người như đứng trước môn chủ nói: " Ngọc Quan trưởng lão."

Bên trong im lặng một lát lại có tiếng vọng ra: " Chuyện gì?"

" Đệ tử Tạ Tâm Lang, theo lời sư tôn đến sắp xếp cho hai vị tiểu sư đệ mới đến Ngọc Lam Thiên."

" Được."

Bên trong chỉ có một tiếng xem như đã đồng ý, Tạ Tâm Lang cũng không nhiều lời thêm, hắn trở lại nói với hai đứa trẻ kia: " Các đệ từ này xem như đã là đệ tử của Ngọc Quan trưởng lão, ở lại Ngọc Lam Thiên này theo trưởng lão tu pháp sớm ngày trở thành tiên nhân."

" Tiên nhân?" Tầng Hạ Ly hai mắt tựa như phát sáng, nó muốn quên luôn cái bụng đói của mình nói: " Vậy có phải ta sẽ giống như ca ca vậy, có thể dùng phép cũng biến tới biến lui được?"

" Cũng gần như vậy thôi." Hạ thiên giới những người có thể đến đều đã có sẵn tiên khí, cùng hiểu biết về chuyện tu pháp thế nào, vậy nên đối với hai tiểu hài tử ngây ngô này, Tạ Tâm Lang cũng không biết nên giải thích ra sao.

Hắn trước tiên cứ đơn giản để tụi nhóc hiểu như vậy, xong lại nói với Thiệu Nghiêm: " Đệ cũng đừng quét lá nữa, thời gian sau ở Ngọc Lam Thiên sẽ không thiếu việc cho đệ làm đâu. Ta bây giờ dẫn hai đệ đến phòng của mình, sáng ngày mai sẽ đưa hai đệ đi gặp Ngọc Quan trưởng lão bái sư, chính thức trở thành đệ tử Dạ Tín Phong ta."

" Vậy ca ca..."

Tạ Tâm Lang nhìn Tần Hạ Ly nói: " Từ nay gọi ta là đại sư huynh."

" Vậy đại sư huynh?" Tần Hạ Ly lập tức sửa miệng gọi.

Tạ Tâm Lang mỉm cười: " Ừ?"

" Ngày mai... sau khi bái sư rồi có phải đệ sẽ được ăn cơm không?"

" Cái này thì không cần đợi đến ngày mai đâu." Tạ Tâm Lang cười nói: " Trở về tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục gọn gàng chỉnh tề, ta dẫn hai đệ đến Lạc An Phong dùng cơm."

" Vậy thì tốt qúa." Tần Hạ Ly reo lên rồi lại xoa cái bụng đang biểu tình của mình: " Đệ thật sự là cảm thấy đói lắm rồi."

" Đệ là Thiệu Nghiêm đúng không, đệ cũng theo ta đi." Tạ Tâm Lang nhìn đứa trẻ tính tình trầm lặng kia nói.

Thiệu Nghiêm đôi mắt nhìn vào cánh cửa phòng đóng kín một hồi, cảm giác ấm áp từ bàn tay người nọ nắm tay nó ở Huyết Nghiêm Kỳ đến tận lúc về tới Ngọc Lam Thiên vẫn còn đó. Thiệu Nghiêm im lặng một hồi rồi ngoan ngoãn nghe lời đi theo Tạ Tâm Lang, nó đi vài bước cũng nhìn lại một lần rồi dứt khoát không nhìn nữa bước đi.

Ngay khi bọn họ vừa rời khỏi sân trước lại có tiếng thở dài sau cánh cửa vẫn luôn đóng kín kia, Tịch Hiểu Nhược đứng ngay bên cửa lắng nghe từ lúc Tạ Tâm Lang thưa chuyện với mình. Y vừa rồi thế nhưng lại quên mất bản thân mang về hai cái hài tử, lúc nghe Tạ Tâm Lang nói mới nhớ ra mà cảm thấy chột dạ.

Tịch Hiểu Nhược từ trước đến nay lúc nào cũng chỉ có một mình, y trở về liền vào phòng chuyên tâm vẽ hình dạng mấy loại pháp khí mà quên mất hai hài tử kia cũng không lạ. Vừa rồi nghe thấy tiếng hài tử bên ngoài than đói bụng nên trong lòng y cũng khó chịu, Tịch Hiểu Nhược suy nghĩ về sau muốn tốt với tụi nó một chút xem như chuộc lỗi vậy.

Ngọc Quan trưởng lão đức cao vọng trọng chưa có nhận đệ tử, phải nói không phải tại y không muốn thu nhận, mà vốn dĩ là chẳng có ai muốn bái y làm sư. Tịch Hiểu Nhược tự biết lý do vì sao không ai muốn ở chỗ y bái sư, nên cho dù bản thân thật muốn có một vài đệ tử cũng chẳng thể bắt ép.

Tình cờ ở Huyết Nghiêm Kỳ nghe thấy hai đứa trẻ mình cứu được không còn cha mẹ, Tịch Hiểu Nhược cứ như vậy mà thu nhận để thỏa lòng thôi, dù sao cũng chẳng ít người nói y không giống ai, làm thêm vài chuyện kỳ lạ cũng là bình thường.

" Đệ tử sao?" Tịch Hiểu Nhược nói rồi lại cảm thấy trong lòng cao hứng hơn bình thường rất nhiều, nghĩ tới đây y liền nhớ ra vì Ngọc Lam Thiên không có đệ tử mà y phục của môn đồ chắc là không thể lập tức mang đến, còn là theo kích cỡ của hai hài tử chín, mười tuổi lại càng không có. Tịch Hiều Nhược cứ như vậy bắt tay vào việc chế y phục, còn phải thêm vài cái công dụng khác lên trên đó mới an tâm.