Chương 1

Thiên, Nhân, Ma

Từ xa xưa chia làm ba giới cai trị, Thiên giới, Ma giới cùng Nhân giới được ngăn cách bởi kết giới không gian hoàn mỹ không thể xâm phạm.

Kết giới bảo vệ an bình tam giới thế nhưng lại không thật sự là hoàn mỹ, hoàn toàn dựa vào tiên khí của Ngọc Tề Nghi Thiên Đế của thiên giới để duy trì. Có thể nói, kết giới cùng theo thiên đế tồn vong là trường thịnh hoặc suy tàn. Nói cách khác chỉ cần vẫn còn thiên đế tọa ở đỉnh cao thì kết giới này cũng sẽ không biến mất, nếu có khả năng nhỏ nhất sinh ra dị biến tất chỉ nằm trong hai nguyên do.

Thiên đế vũ hóa cùng trời đất, kết giới cũng biến mất. Lúc này lập tức sẽ có tiên quan được chọn để thay thế vào vị trí này, dùng tiên pháp của mình tái tạo lại kết giới.

Thêm một nguyên do khác, thiên đế cứ ngàn năm sẽ ở trạng thái ngủ say ba năm, hồi phục linh khí để duy trì kết giới. Thời điểm này chính là lúc kết giới suy yếu hơn cả, có khả năng sẽ bị xé rách.

Xé rách kết giới không gian, đương nhiên chỉ có thể do Ma giới gây ra. Đơn giản tiên quan dưới quyền thiên đế, cai trị ở đỉnh cao nắm giữ Thiên Nhân hai giới trong tay, vốn dĩ không cần tự gây thêm phiền.

Nhân giới hầu như không có bao nhiêu người sử dụng được linh pháp, hầu hết nhân sinh đều dựa vào Thiên giới an bình trải một đời kéo dài mấy chục năm, càng không có khả năng làm ra được loại việc này.

Chính vì vậy mà chỉ có Ma giới là mối lo duy nhất mỗi một ngàn năm, vào thời điểm thiên đế ngủ say. Ma giới không giống Nhân giới không có bất cứ năng lực gì, chúng sử dụng ma pháp điều khiển tà khí, dưới sự cai trị của Ma quân các đời lại sẽ gây ra những loại chuyện lớn nhỏ khác nhau.

Cứ như vậy Ma giới không hề muốn cam chịu làm vua một cõi, chỉ cần có cơ hội sẽ liều chết xé rách kết giới đến Thiên giới hoặc Nhân giới, tuyên chiến thiên đế nhằm mục đích làm chủ tam cõi Thiên, Nhân, Ma.

Lần đầu tiên kết giới bị xé rách một không gian ở cả nhân và thiên giới, nhất thế ma quân Kiến Mộ Tri dẫn yêu ma, quái linh đối đầu cùng Ngô Tống thiên đế bấy giờ, chiến kỷ kéo dài không dứt.

Cuối cùng thiên và nhân giới kết hợp, giao tranh ngăn chặn thành công Ma giới thống trị. Trái lại để gϊếŧ chết được ma quân Kiến Mộ Tri, ngay cả thiên đế Ngô Tống cũng dùng đến chút tiên khí cuối cùng, vũ hóa cùng trời đất. Thiên đế đời sau do Ngô Tống chỉ định tức thời thay thế tái lập nên kết giới, đẩy lùi yêu ma trở về giam giữ tại ma giới.

Sáu ngàn năm sau khi thiên đế Phạm Quân ngủ say hồi phục tiên khí, kết giới thế nhưng lại có thể bị xé ra một vết rách nhỏ, để yêu ma lại một lần chạy đến nhân gian. Hạ thiên giới liền cử ra người canh giữ, vượt qua vết rách cứu lại người dân bị yêu ma bắt đến ma giới.

Gọi hạ thiên giới vì họ không phải người trần phàm tục, cũng chưa phải tiên quan thiên giới. Trước gọi là người tu luyện rời khỏi quy luật sinh tử, tiếp tục hành đạo chờ ngày phi thăng thiên giới. Nhiệm vụ của Hạ thiên giới chính là bảo vệ phàm nhân, tiêu diệt yêu tà và canh giữ kết giới.

Huyết Nghiêm Kỳ vực ma tộc của Tiêm Lãm ma quân, tưởng như hùng mạnh hơn rất nhiều khi có khả năng xé ra một vết rách sau sáu ngàn năm. Thế nhưng bấy giờ ma vực lại là một cảnh chết chóc quỷ dị, một màu huyết khí mù mờ cùng tiếng kêu la thảm thiết vang vọng, trong những tiếng kêu la này, đã không còn phân biệt được đâu là ma, đâu là người.

Giữa một màn chém gϊếŧ nhuộm đỏ tựa như mưa tanh thấm đất, người ma điên cuồng say máu bị đánh thức bởi âm vọng thanh khiết bất chợt vang lên. Trên đỉnh Huyết Nghiêm Kỳ một bóng người thẳng tắp ở đó, y quan chỉnh tề màu xanh ngọc bích nhạt không vướng chút bụi, vạt và tay áo bị gió thổi bay lên cùng mái tóc dài buông thả, trông thấy mười phần tiên khí.

Bên dưới không có ít người nhìn thấy mà nhận ra người nọ là ai, có kẻ vẫn còn đang cố gắng đỡ mấy móng vuốt sắc nhọn nhắm vào tim của mình, ấy mà vẫn có thời gian kêu lên: "Đó chẳng phải Ngọc Quan trưởng lão phái Dạ Tín Phong đỉnh Tri Không Minh hay sao?"

"Nghe thấy tiếng chuông vừa rồi không? Ngươi nghe thấy thì chắc là không sai rồi."

Trong số đồng những kẻ hoài nghi hoặc chắc chắn thân phận lam y nhân, đệ tử Dạ Tín Phong môn lại có người lên tiếng: "Sao Ngọc Quan trưởng lão lại tới đây?"

"Ngươi điên cái gì, Ngọc Quan trưởng lão không đến thì ai đến?"

Nghe chính đồng môn của mình mắng, người vừa hỏi lại tự đưa tay gãi đầu cười hề hề nói: "Phải rồi, ta quên mất, không phải Ngọc Quan trưởng lão thì còn ai đến được chứ."

Ngọc Quan trưởng lão thế nhưng không nghe cũng sẽ chẳng để tâm mấy tiếng ồn ào bên dưới, trên tay không nặng không nhẹ mà cầm chuôi bạch kiếm có đính một viên hồng ngọc, lưỡi kiếm sắc bén ánh lên một lớp kim quang bao phủ linh khí bên ngoài. Đôi mắt không nóng không lạnh, tựa như không ưu không suy nhìn xuống bên dưới, giữa sân điện Huyết Nghiêm Kỳ một toán tiên nhân đang vây ba người một chỗ.

Ma quân Tiêm Lãm y phục toàn đen đã bị nhuốm máu ướt đẫm dính vào da thịt, trên mặt hắn kéo dài một vết thương do đao kiếm chạy từ mắt trái đến man tai, con mắt này xem như bị thương do linh khí không thể lập tức phục hồi, cả gương mặt là huyết đỏ đáng sợ. Hắn bây giờ có thể nhìn ra không còn bao nhiêu khả năng chống trả, thế nhưng đám tiên nhân kia lại chẳng có ai lập tức xông đến, nguyên do trong tay ma quân lúc này còn kéo thêm hai đứa trẻ phàm nhân khác làm con tin.

Tiêm Lãm móng tay đen sắc nhọn đang tóm lấy cổ hai đứa bé trai, là một trong số con người bị yêu ma kéo đến khi vết rách kết giới mở ra. Bọn chúng một đứa khóc lớn gọi cứu mạng, một đứa lại giống như bị dọa sợ đến không biết nên khóc hay kêu la, cứ như vậy mà trừng trừng đôi mắt, nhìn gương mặt đầy máu tanh của ma quân đang uy hϊếp tính mạng mình.

Đám người vây quanh đuổi bắt kéo dài không nhịn được nữa, một tiểu tiên nhân lớn tiếng: "Ma quân ngươi đã không còn đường sống, lập tức thả hai đứa trẻ đó ra, nếu không đừng trách chúng ta không nương tay."

"Không nương tay?" Tiêm Lãm nghe nói thì lặp lại tựa như là một chuyện hài, hắn ngẩng đầu cười lớn: "Ha ha ha, nực cười quá là nực cười."

"Ngươi..."

"Đám người các ngươi xông vào ma tộc, hủy đi ma cung của ta, gϊếŧ hại đồng loại của ta. Cái gì mà không nương tay, nếu bây giờ ta thả bọn chúng liệu các ngươi sẽ chịu nương tay, tha mạng cho ma quân ta đây hay sao?"

"Đừng nói chuyện viễn vong nữa." Một người lại nóng giận nói: "Yêu ma làm đủ loại chuyện xấu các ngươi, không phanh thây xẻ thịt, đập tan linh phách vạn kiếp không siêu sinh thì thôi. Còn dám nghĩ đến chính mình sẽ được tha mạng hay sao?"

"Đúng vậy, gϊếŧ chết hắn, gϊếŧ chết ma quân."

"Tốt, nói tốt lắm." Tiêm Lãm rống giận, hắn con mắt phải còn lại hiện lên đầy tơ máu chứa thù hận. Hai tay siết chặt lại, móng tay sắc nhọn cũng bấm vào trong da thịt trên cổ của hai đứa trẻ: "Tiên nhân các ngươi luôn nói lời đạo lý, đến cùng các ngươi vẫn không hề quan tâm tới tính mạng của bọn chúng. Nếu đã không thể thoát, vậy cứ để ta mang theo cả chúng để mai táng cùng đi."

"Ngừng tay."

"Boong... ng..."

Một tiếng chuông vang lên sau đó kéo dài, rồi thêm hai tiếng, ba tiếng từ trên cao vọng xuống, âm thanh vừa trong lại vừa vang xa. Sau tiếng chuông vang, giữa huyết đài tất cả yêu ma lập tức ngã xuống, không thể đứng vững.

"Tại sao...?" Tiêm Lãm đầu phát đau nhức, hai tay hắn run run mở ra từng khớp xương ngón tay đang giữ cổ hai đứa trẻ. Hắn nghiến răng gắt từng tiếng: "Tại sao lại như vậy?"

"Hắn ta làm sao vậy?"

"Là do tiếng chuông vừa rồi, thần binh của Ngọc Quan trưởng lão."

Vừa nghe giải thích tình huống, lúc này lại có cơn gió thổi đến, gió này kỳ lạ khiến mắt người đau rát. Đám đông chừng hơn hai chục người dùng tay che lại trước mặt mình, đến khi bọn họ bỏ tay xuống liền nhìn thấy một thân ảnh lam y phiêu dật thanh thoát phía trước.

Ngọc Quan trưởng lão không biết từ lúc nào đã từ trên đỉnh Huyết Nghiêm Kỳ xuất hiện ở đây, hai đứa trẻ cũng như vậy được an toàn bảo hộ sau lưng. Tiêm Lãm lúc này cả con tin trong tay cũng đã không còn, hắn vậy mà không hề xuất hiện một chút cảm giác lo sợ, kéo lên khóe môi dính máu của mình: "Là ngươi, Ngọc Quan Bảo tiên tôn. Tịch Hiểu Nhược?"

"Tiêm Lãm." Tịch Hiểu Nhược âm giọng không chút thanh sắc, mái tóc đen dài buông thả che đi một phần nào diện mạo từ chân mày, đuôi mắt đến hết gương mặt, kéo xuống qua tận đai lưng. Y lúc này không khiến kẻ khác nhìn ra được, bản thân là tức giận hay thất vọng.

Tịch Hiểu Nhược lại lên tiếng nói: "Năm xưa thả đi ngươi, không ngờ có ngày ngươi sẽ trở thành ma quân một giới, gây hại nhân gian."

" Cái gì?" Phía sau vừa nghe Tịch Hiểu Nhược nói thì xôn xao: "Thì ra Ngọc Quan trưởng lão có quen biết hắn sao?"

"Còn là năm xưa thả hắn đi nữa, chuyện này ta mới là lần đầu nghe thấy."

"Qủa nhiên là mối họa không ngờ tới mà."

"Ha ha..." Trong đám tiên nhân còn có người cười nói, cố ý muốn chế giễu ma quân kia: "Thật là đáng mà, đúng lý được tha mạng thoát chết, cuối cùng trở thành ma quân cũng không thoát khỏi tay Ngọc Quan trưởng lão."

Tiêm Lãm nghe tên kia nói thì nhếch khóe môi, hắn trong lòng thật chán ghét lũ người chỉ biết khua môi mà nhìn Tịch Hiểu Nhược lên tiếng: "Nói hay lắm, ta chắc Ngọc Quan trưởng lão bây giờ cũng đã biết rồi, vậy nếu năm xưa có thể đoán ra ta có ngày trở thành ma quân, mối họa nhân giới, liệu rằng ngươi vẫn sẽ tha cho một cái mạng hay sao?"

Tịch Hiểu Nhược: "Sẽ."

Tiêm Lãm: "..."

Đám tiên nhân: "..."

Mọi người đều vì một tiếng trả lời hiển nhiên của Ngọc Quan trưởng lão mà câm lặng, bọn họ hầu như đều có suy nghĩ: "Người này quả nhiên chẳng giống ai cả."

Thông thường trong tình huống như vậy, cho dù là ai thì hầu hết đều sẽ tỏ ra hối hận cùng thất vọng. Như là lòng từ bi không gϊếŧ của mình đã đặt sai chỗ, để lại tai họa về sau, còn có thề chết cũng phải chính tay trừ đi mối họa do bản thân thả đi này để tạ tội.

Ngọc Quan trưởng lão ấy thế mà xem như không, còn tự nhiên trước mặt bao người xác nhận có trở lại cũng sẽ làm vậy.

Tịch Hiểu Nhược đối diện với Tiêm Lãm ma quân phía trước đã chẳng tỏ ra dáng vẻ quan tâm gì, sắc mặt của đám người phía sau đương nhiên y cũng sẽ chẳng quan tâm. Tịch Hiểu Nhược tay cầm Bạch Nghi kiếm khẽ nâng cao hơn một chút, che chắn đi tầm nhìn của ma quân tới đứa trẻ phía sau mình.

Tiêm Lãm nhìn thấy lưỡi kiếm sắc bén thoát ra luồng linh khí màu vàng nhạt kia, hắn lại lên tiếng: "Ngươi vì sao vẫn không hối hận đã từng tha mạng cho ta?"

Tịch Hiểu Nhược lúc này không lập tức trả lời, khiến kẻ khác cho rằng y đang tìm một lý do. Thật ra không trả lời ngay là vì Tịch Hiểu Nhược nghĩ, khi y làm chuyện gì đó chỉ cần không thẹn với lòng, cho dù là sai trái cũng đã làm rồi, không nhất thiết phải giải thích lý do cho kẻ khác. Nhưng bây giờ Tiêm Lãm vẫn đang nhìn về phía này với vẻ chờ đợi, chờ đợi câu trả lời của y ra sao.

"Ngươi khi đó chỉ là một tiểu yêu vừa hóa hình, chưa từng hại người cũng không phải là ma quân. Ta quay lại thì sao, biết trước sự tình thì sao?" Tịch Hiểu Nhược nói: "Ta cũng sẽ không gϊếŧ một tiểu yêu vô hại là ngươi."

"Ngọc Quan trưởng lão..."

"Ngài ấy nói vậy cũng không sai, nhưng tiểu yêu không phải cũng sẽ gây hại về sau sao? Đã biết như vậy, gϊếŧ trước vẫn hơn."

"Yên lặng đi, giờ không phải lúc nói mấy chuyện đó đâu."

Có người khẽ nói: "Qủa nhiên không giống ai."

Không màn đến đám người kia, Tiêm Lãm nhận được câu trả lời của Tịch Hiểu Nhược xong liền im lặng đứng ở đó, vết thương trên người đều là do tiên khí từ pháp khí của Tiên nhân gây ra. Bây giờ với ma lực cạn kiệt không còn bao nhiêu của hắn... đừng nói chậm, căn bản là không thể hồi phục, chảy máu không ngừng.

Có người la lớn: "Hắn đến kìa."

"Ngọc Quan trường lão, cẩn thận."

Tiêm Lãm bây giờ lại giống như liều chết xông qua, hắn giơ bàn tay với móng tay màu đen sắc nhọn vướng máu muốn nhắm thẳng hai đứa trẻ được cứu ra. Nếu Tiêm Lãm nhắm vào y, Tịch Hiểu Nhược có thể sẽ không ra tay mà phong ấn hắn lại. Tiêm Lãm lại cố ý nhắm đến hai đứa trẻ kia, đâm đầu vào chỗ chết.

Đứa trẻ luôn trừng trừng nhìn ma quân kia vẫn không thay đổi dù chỉ một cái chớp mắt, khi móng tay gần như đã cắm phập vào mặt nó thì lại thấy một màu đỏ bắn lên trán lại chảy xuống mi mắt, bàn tay ma quân ngay trước mặt nó từ từ hạ xuống rồi buông thả.

Thần khí Bạch Nghi kiếm đâm xuyên cơ thể Tiêm Lãng, hoàn toàn rút đi một tia ma lực cùng sinh khí cuối cùng của hắn. Tiên nhân khắp nơi tụ lại một chỗ, nhìn thấy ma quân lúc này cũng đã chết trong tay Ngọc Quan trưởng lão mới cảm thấy an tâm.

Người người bắt đầu tìm kiếm xem còn có ai bị nhốt ở ma cung Huyết Nghiêm Kỳ hay không, họ chia nhau đưa từng người qua vết rách kết giới trở về nhân gian.

Đám môn đệ của Dạ Tín Phong y phục trắng theo từng nhóm xếp hàng tụ lại chỗ Tịch Hiểu Nhược. Một thiếu niên bạch y trong số đó xem ra là đệ tử có cấp bậc lớn nhất ở đây tiến lên trước, hắn cúi người để hai bàn tay chồng lên nhau, lòng bàn tay hướng vào trong đưa lên trước nói: " Ngọc Quan trưởng lão, toàn bộ người dân bị kéo đến ma giới đều đã được an toàn đưa ra ngoài."

"Trở về tự mình bẩm báo với môn chủ." Tịch Hiểu Nhược nhàn nhạt nói.

"Vâng." Tạ Tâm Lang đáp xong lại nhìn đến hai đứa trẻ chừng chín, mười tuổi phía sau Tịch Hiểu Nhược, một đứa mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi. Đứa kia còn có vết máu dính trên mặt chẳng ra biểu tình gì, nó cứ như vậy một bàn tay bám cứng vào tay áo màu xanh nhạt của Tịch Hiều Nhược: "Ngọc Quan trưởng lão, hai đứa trẻ này nên phải làm sao ạ?"

Tịch Hiểu Nhược không nói, Tạ Tâm Lang cũng phần nào hiểu rõ tính của y nên không chờ đợi nữa. Hắn cúi người mỉm cười một chút để tránh khiến hai đứa trẻ hoảng sợ, Tạ Tâm Lang hỏi: "Đừng sợ, để ca ca đưa hai đệ đi tìm cha mẹ có được không?"

"Cha mẹ..." Đứa trẻ vẫn cứ khóc mãi lại khóc lớn hơn, nó lớn tiếng như đang tìm chỗ trút nỗi sợ: "Không còn nữa hu hu hu... gϊếŧ... bị bọn chúng gϊếŧ."

"Được được... ta biết rồi, đừng khóc đừng khóc." Tạ Tâm Lang thấy nó khóc lại bị dọa sợ, dỗ vài tiếng liền xoay sang đứa còn lại: "Vậy còn đệ thì sao?"

Đứa trẻ này cũng giống như lúc bắt đầu đến giờ, vô cùng im lặng lắc đầu. Sau đó nó nghĩ chỉ như vậy kẻ khác sẽ không hiểu, lúc này mới chịu lên tiếng: "Cũng không còn nữa."

"Vậy..."

Tạ Tâm Lang đang không biết nên làm thế nào thì Tịch Hiểu Nhược lại có chút động tĩnh, y nắm lấy bàn tay nhỏ của đứa trẻ kia kéo ra. Tưởng Tịch Hiểu Nhược sẽ từ chối cái dựa dẫm của một đứa nhỏ đang sợ hãi, y thế nhưng vẫn nắm tay nó như vậy lên tiếng hỏi: "Tên là gì?"

Đứa đang khóc cũng cố nói: "Tần... Tần Hạ Ly."

Đứa còn lại đơn giản trả lời: "Thiệu Nghiêm."

Tịch Hiểu Nhược xem như chỉ hỏi cho biết, y lại như không, nói: "Các người theo ta là được rồi."

Tạ Tâm Lang: "..."