Chương 4: Bị quỷ quấn thân

Thời gian giữa lúc Vương Tiểu Bàn ngã xuống mặt đất đến lúc hắn ngất xỉu chẳng qua là một phút, tuy mọi người vô cùng kinh ngạc nhưng không có người nào phát ra âm thanh, chỉ thấy trong đội ngũ truy điệu, một tu sĩ Kết Đan cung kính dò hỏi thanh niên kia: “Hàn Dương trưởng lão, cần trách phạt người này hay không?”

Thanh niên nâng kiếm Huyền Băng như suy tư gì đó, nhìn Vương Tiểu Bàn hôn mê trên mặt đất, sau đó quay đầu lại liếc mắt nhìn phía sau mình một cái, hành động này của hắn khiến những tu sĩ Kết Đan đó cũng đều nhìn về phía sau hắn, nhưng trống rỗng không có một vật, cái gì cũng không có.

Khóe miệng Hàn Dương không khỏi hơi giương lên, y một lần nữa nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Không cần, hôm nay là lễ truy điệu tưởng niệm sư huynh, không thích hợp để tức giận, tìm người đưa đứa nhỏ này trở về nghỉ ngơi đi!”

“Vâng!” Tu sĩ Kết Đan kia liếc mắt nhìn hai bên đội ngũ một cái, sau đó tầm mắt dừng ở trên người Hàn Phương.

Tuy rằng Hàn Phương là đệ tử nội môn, nhưng hắn là tư chất Tứ Linh Căn thấp kém, bởi vì rõ ràng ở mặt tu vi rất khó lại tiến thêm một bước nữa, cho nên so với cực khổ tu luyện càng thích quản lý tông môn, cho nên xem như người quản lý thứ nhất trong ngoại môn.

Hàn Phương cung kính chắp tay thi lễ với tu sĩ Kết Đan kia, sau đó từ trong đội ngũ đi ra, đi về phía Vương Tiểu Bàn đang hôn mê dưới mặt đất.

Tay thanh niên nâng kiếm Huyền Băng tiếp tục dẫn các vị tu sĩ chậm rãi tiến lên Linh Sơn, chờ đội ngũ đã đi xa, Hàn Phương mới cau mày nói với Điền Tử Hiên: “Ngươi đưa hắn trở về đi, ta còn phải ở lại chỗ này duy trì trật tự.”

“Vâng, Hàn Phương sư thúc!” Điền Tử Hiên bình thản lên tiếng, thân mình ngồi xổm xuống ôm Vương Tiểu Bàn nặng nề vào trong lòng lòng, dưới cái nhìn chăm chú của mấy ngàn đệ tử ngoại môn ôm Vương Tiểu Bàn đi.

Hàn Phương nhìn hai người dần dần đi xa kia, lặng lẽ thở dài, Vương Tiểu Bàn kia tiến vào tông môn đã nửa tháng, lại vẫn chưa hề bắt đầu tu luyện, rõ ràng là tư chất Dị Linh Căn tốt như vậy, lại không biết quý trọng.

Nhưng thật ra, Điền Tử Hiên kia là người khổ cực tu luyện, tuy rằng tư chất kém một chút so với Vương Tiểu Bàn, nhưng có lẽ càng đáng bồi dưỡng hơn.

Hàn Phương trầm tư, quay lại trong đội ngũ.

……

Vương Tiểu Bàn từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra bèn nhìn thấy bóng người mơ hồ bay ở đầu giường, y dụi dụi mắt, lại nhìn kỹ một cái, đó đâu phải là bóng người, rõ ràng là quỷ ảnh!

“Ngươi tỉnh rồi!” Quỷ ảnh kia cúi đầu u ám nói với Vương Tiểu Bàn, nhưng mà một ngụm máu tươi đặc sệt bèn từ trong miệng của hắn tràn ra ngoài, tất cả rơi xuống trên mặt Vương Tiểu Bàn.

“A… A…” Vương Tiểu Bàn bị dọa sợ đến mức không phát ra được âm thanh, chỉ có thể run rẩy khẽ kêu hai tiếng, đồng tử co rụt lại nhìn chằm chằm quỷ ảnh kia một lát, mũi dường như còn ngửi thấy được mùi máu tươi nồng đậm, vì thế hai mắt nhắm lại, lại hôn mê bất tỉnh.

……

Vương Tiểu Bàn tỉnh rồi.

Con quỷ không kêu một tiếng đứng ở đầu giường âm u nhìn y, hình dáng mơ hồ, bộ mặt khủng bố.

Vương Tiểu Bàn hôn mê rồi.

……

Vương Tiểu Bàn lại tỉnh rồi, giống như bị đói tỉnh, nhưng mà lần này y không dám mở mắt, mà là nằm ở trên giường không dám thở mạnh.

Quỷ kia… Còn ở đây sao?

Vương Tiểu Bàn không dám nhìn, y giả vờ vẫn đang trong giấc ngủ say, tự cho là kỹ thuật diễn rất tốt, thực ra động tác trở mình lại cực kỳ khoa trương, lấy chăn che đầu lại.

Phù —

Vương Tiểu Bàn trốn ở trong ổ chăn, cuối cùng cũng dám mở mắt, nhưng trên trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh, thân thể cũng đang run bần bật, cả người vô cùng hoảng sợ.

“Tỉnh rồi?”

Cơ thể trốn ở trong ổ chăn của Vương Tiểu Bàn run run kịch liệt một cái, nhưng mà rất nhanh bèn nghe ra giọng nói này là sư huynh Điền Tử Hiên của y, vì thế trong lòng rất vui mừng, vén chăn ở trên đầu lên.

“Sư huynh!” Vương Tiểu Bàn vui vẻ gọi to Điền Tử Hiên, chỉ thấy Điền Tử Hiên bình tĩnh ngồi ở bên cạnh bàn, trên bàn đốt đèn dầu, còn đặt một đĩa màn thầu và hai quả trứng gà.

Vương Tiểu Bàn sớm đã đói gần chết rồi, lập tức giống như quả cầu từ trên giường nhảy xuống dưới, thế mà cơ thể béo lùn rất linh hoạt bổ nhào vào bên cạnh cái bàn, cầm lấy một cái màn thầu lạnh bèn nhét vào trong miệng.

Điền Tử Hiên thấy Vương Tiểu Bàn ăn vội, vì thế rót cho hắn một chén nước giếng lạnh băng, Vương Tiểu Bàn nhai màn thầu lạnh cười ngây ngốc với Điền Tử Hiên, nhận lấy chén nước giếng kia bèn đổ vào trong miệng.

Chỉ trong thời gian một lát, Vương Tiểu Bàn đã ăn xong một cái màn thầu, có một cái màn thầu lót dạ, tốc độ ăn cái màn thầu thứ hai của Vương Tiểu Bàn chậm lại không ít.

“Cảm ơn sư huynh!” Vương Tiểu Bàn nhai màn thầu nói từng câu cảm tạ không rõ với Điền Tử Hiên.

“Đừng khách khí!” Điền Tử Hiên mang cơm từ nhà ăn về cho Vương Tiểu Bàn chẳng qua là xem ở phần hắn còn nhỏ, mà không hề có ý đặc biệt chăm sóc hắn, vì thế từ trên ghế đứng dậy, định về phòng tu luyện.

Vương Tiểu Bàn thấy Điền Tử Hiên phải đi, lập tức hoảng sợ: “Sư huynh! Đừng đi!”

Điền Tử Hiên quay đầu lại, mắt nhàn nhạt liếc Vương Tiểu Bàn một cái, Vương Tiểu Bàn nghĩ đến cảnh ngộ gặp phải quỷ hôm nay, khuôn mặt nhỏ trắng trẻo mập mạp nhăn thành một đoàn, còn kinh hãi chưa bình tĩnh được nói: “Hôm nay ta gặp phải quỷ! Ban nãy còn nhìn thấy lệ quỷ kia tại trong phòng này đấy!”

Vương Tiểu Bàn một mặt nói một mặt thần hồn nát thần tính đánh giá phòng mình, không nhìn còn tốt, vừa nhìn bèn phát hiện bóng người mơ hồ đứng ở trong góc phòng gần giường, cả người Vương Tiểu Bàn không khỏi chấn động, bị dọa rơi cả màn thầu đang cầm trong tay.

“Ở đó! Ở đó!” Khuôn mặt xanh trắng của Vương Tiểu Bàn bổ nhào vào trên người Điền Tử Hiên, hai tay ôm eo hắn gắt gao, đại khái là do quá sợ hãi, thế mà ôm Điền Tử Hiên đến mức phát đau.

Mày Điền Tử Hiên nhíu lại, quay đầu nhìn về phía cái góc kia, bởi vì hiện tại đã vào đêm, ánh sáng đèn dầu cũng có hạn, cho nên góc phòng rất tối, nhưng nếu có người đứng ở đó, chắc chắn y có thể nhìn được.

Điền Tử Hiên nhìn chằm chằm cái góc tối đen kia nhìn một lúc, sau đó chần chừ nói: “Cái gì ta cũng không thấy!”

“Thật sự có! Đứng ở ngay đó!” Vương Tiểu Bàn run run rẩy rẩy ôm eo nhỏ của Điền Tử Hiên, chỉ dám lộ ra nửa con mắt ra nhìn lệ quỷ kia, chỉ thấy quanh người lệ quỷ kia tỏa ra sương trắng dày đặc, lại như là khí lạnh, mà người hắn mặc quần áo màu trắng vô cùng tả tơi, bởi vì quần áo bị rách quá nhiều cho nên lộ ra một mảng ngực lớn, khác thường chính là lệ quỷ này rõ ràng có dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, lại có một đầu tóc bạc dài đến mông, nếu không phải người hắn đầy máu bẩn, lại là nam tử, ngược lại giống nữ nhân tuyết đầu bạc áo trắng trong sách quỷ thần mà Vương Tiểu Bàn nhìn thấy trước kia, cho người ta một loại cảm giác sẽ khống chế được gió tuyết.

“Có lẽ quỷ kia và ngươi có duyên, chỉ ngươi mới có thể nhìn thấy được đó!” Điền Tử Hiên nhàn nhạt nói, đẩy tay Vương Tiểu Bàn đang vòng ở bên hông y ra, xoay người ra khỏi phòng.

Y nên bắt đầu tu luyện rồi!

“Sư huynh!” Vương Tiểu Bàn cực kỳ hoảng sợ, đang muốn đuổi theo Điền Tử Hiên, lại thấy một đám bóng trắng bay tới trước người y, chặn đường đi của y, Vương Tiểu Bàn bị dọa, lập tức lùi về phía sau, bởi vì lùi quá vội mà lảo đảo bước chân, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

Cửa phòng mở rộng ra, ánh trăng sáng tỏ, nghe thấy động tĩnh, Điền Tử Hiên quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Vương Tiểu Bàn trắng bệch, ngã ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu trợn mắt nhìn hư không, dường như trước người hắn đứng một thứ cực kỳ khủng bố.

Điền Tử Hiên lại nhíu mày.

Dáng vẻ của Vương Tiểu Bàn thật sự có hơi không thích hợp, chẳng lẽ hắn thật sự bị quỷ quấn lấy?

Phải quay lại giúp hắn sao? Điền Tử Hiên do dự, trong đầu đột nhiên hồi tưởng lại việc y đã từng bởi vì thương hại một tỳ nữ đánh đổ nước trà, bị chủ tử của y cởi hết quần áo quất roi đánh.

Bỏ đi, nếu khiến Vương Tiểu Bàn sợ hãi thật sự là quỷ, với tu vi Luyện Khí tầng năm của y cũng không làm được chuyện gì, vẫn là đừng xen vào việc của người khác!

Điền Tử Hiên thử nghĩ, duỗi tay tháo mặt dây trên cổ mình xuống, đó là một cái ngọc Bồ Tát toàn thân trong sáng, màu xanh đậm bên ngoài lay động trong hơi ẩm trơn bóng, ở dưới ánh trăng sáng lên lấp lánh, hiển nhiên có giá trị không nhỏ, mà nếu dùng mắt thông linh nhìn mặt dây này, sẽ phát hiện ngọc Bồ Tát tản ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, đó là…

Linh khí Phật tu, ý nghĩa của ngọc trụy này là linh vật trừ tà từng được khai sáng thật sự.

“Tử Hiên, đưa cho ngươi thứ tốt!” Người nọ tự tay đeo ngọc Bồ Tát này lên cổ y: “Là pháp sư Tuệ Không của chùa Vạn Sơn tặng cho ta, nghe nói là người tu tiên, ngươi chưa bao giờ gặp người tu tiên nhỉ? Bữa tiệc tối nay, ta dẫn ngươi đi xem thử!”

Hồi tưởng lại đã từng, khuôn mặt tuấn tú của Điền Tử Hiên lộ ra một ý cười lạnh.

Nếu không phải sau khi tiến vào giới Tu Tiên, phát hiện mặt ngọc này thật sự là thứ tốt, y đã sớm ném mặt ngọc này đi rồi.

“Ngươi, ngươi đừng tới đây!”

Ngẩng đầu, Vương Tiểu Bàn ngồi ở trên mặt đất trong phòng hắn, một mặt hoảng sợ kêu to một mặt lùi về phía sau, Điền Tử Hiên không hề do dự, ném ngọc Bồ Tát trên tay về phía Vương Tiểu Bàn, nhưng mà một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua, xen lẫn tuyết mịn “rầm” một tiếng đóng cửa phòng Vương Tiểu Bàn lại thật mạnh, tốc độ đóng cửa thế mà còn nhanh hơn cả mặt ngọc bay.

Ngọc Bồ Tát ném lên trên cửa, lại rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh, nhưng cũng không hề vỡ ra, mà lúc sáng lúc tối tản ra ánh sáng vàng trên mặt đất.

Điền Tử Hiên chợt thấy sau lưng hơi lạnh, y ngẩng đầu nhìn trăng, phát hiện gió lạnh yếu dần xuống, bầu trời căn bản cũng không có tuyết bay, vừa rồi trận gió lạ xen lẫn tuyết mịn kia càng có vẻ kỳ lạ hơn.

Điền Tử Hiên ở trong đình viện lạnh lẽo lùi về phía sau một bước, sau đó xoay người vội vàng bước chân về phòng.