Chương 2.2: Không muộn

Bóng dáng vân phong màu trắng chậm rãi đi dọc theo tường thành cho đến khi mây tan mưa tạnh, Hặc Kỳ Hàn mới đặt Thẩm Trác xuống. Trăng sáng trên bầu trời phác họa quai hàm thanh tú của Hạc Kỳ Hàn.

Tiếng nói của nhóm thanh niên không còn vang vọng bên tai nữa.

Hạc Kỳ Hàn hiểu ra những thanh niên đó bản tính đơn thuần, bằng không y không nói tên của tiểu ăn mày này ra, lời hùng biện lừa dối con nít ba tuổi cũng sẽ không làm những người này cảm động đến vậy.

Nhưng dù đơn thuần tới đâu vẫn là giả mạo người của Hàn Y Các, y không thể bỏ mặc.

Phục hồi tinh thần lại, hài tử y vừa buông đã chạy trốn không thấy bóng người.

Trong chớp mắt Hạc Kỳ Hàn sửng sốt, lại nhìn thấy Thẩm Trác vội vã chạy ra con hẻm, trong tay cầm mấy bó thảo dược.

Bản thân hắn yếu đến mức tưởng chừng có thể bị gió thổi đi, lại đem thuốc cho Hạc Kỳ Hàn, thanh âm nghẹn ngào nói: “Thuốc này có thể trị phong hàn, ngươi nếu không chê, chỉ cần đưa cho đại phu bảo hắn nấu, ngày mai sẽ khỏi hẳn.”

“Ừ.”

Đầu ngón tay mảnh khảnh lấy đi thảo dược, để lại trong lòng bàn tay Thẩm Trác một chút ngứa ngáy. Hắn đè nén mất mát trong lòng, nhàn nhạt nói: “Đa tạ…… Sư tôn cứu ta khỏi ma chưởng, ân tình này không có gì báo đáp, chỉ có thể sau này lại báo……”

Hạc Kỳ Hàn biết hắn lo lắng người trong Hàn Y Các nhìn trộm, không quan tâm đến xưng hô.

“Muốn rời đi?” Hặc Kỳ Hàn điểm ra tâm tư của hắn.

Thẩm Trác gục đầu xuống: “Người Hàn Y Các sẽ quay lại, ta không thể liên lụy ngươi.”

Hạc Tê Hàn nhất thời không nói gì.

Những kẻ đó không phải người của Hàn Y Các —— Hạc Kỳ Hàn nói bậy, chuyện này tự nhiên không thể nói cho hắn biết.

Vừa rồi y còn tưởng Thẩm Trác chạy trốn, trong lòng không vui muốn giữ lại hắn —— tự nhiên không thể nói hắn biết.

Y liếc nhìn thân thể Thẩm Trác, đạm thanh nói: “Trên người ngươi có thương tích, đến chỗ ta nghỉ ngơi một đêm rồi cũng không muộn.”

Câu “Cũng không muộn” kia nghe càng rõ ràng, Thẩm Trác mơ mơ màng màng theo Hạc Kỳ Hàn trơ về gian nhà trúc ấm áp.

Hắn từ khi có ký ức liền bắt đầu lưu lạc, trời sinh ma thể không được người khác chào đón, hiện giờ 12 tuổi, không biết đã bao lâu rồi không được hưởng chăn ấm đệm êm.

Đáy lòng băng giá dần dần run động.

Run động này khi hắn nhìn thấy thảo dược, rốt cuộc nhộn nhạo không nổi.

Hắn đưa thảo dược cho Hạc Kỳ Hàn.

Ngoài tác dụng chữa bệnh thương hàn, còn có một số thảo dược quý khi đặt quanh người sẽ có tác dụng chữa bệnh, làm người điều dưỡng hơi thở rồi sau đó dần dần khô héo. Thân thể cần thảo dược trân quý như vậy, nhưng nếu những loại thảo dược này được giữ bên người, chúng vẫn phát triển mạnh mẽ không có dấu hiệu suy bại……

Chỉ có thể nói người nọ bệnh tận xương tủy, không thể cứu chữa bằng thuốc hay kim châm cứu.

Đầu ngón tay Thẩm Trác lạnh ngắt.

Hắn vốn tưởng vị qua đường này chỉ cùng hắn diễn một tuồng kịch, hắn chỉ người nọ loại thuốc tốt để phục hồi cơ thể, bọn họ không nợ nhau bất kỳ thứ gì, từ nay về sau có thể chia tay.

Hiện giờ xem ra, lại là hắn đối người nọ có điều thua thiệt.

Hạc Kỳ Hàn đang tắm thì dừng lại.

Bộ quần áo đơn trắng như tuyết xõa rộng, mái tóc đen của Hạc Kỳ Hàn xõa tung, mệt mỏi nói với Thẩm Trác: “Ta cần ngủ một giấc. Nếu ta dậy muộn, ngươi muốn rời đi thì cứ tự mình rời đi.”

Thẩm Trác nhìn khóe miệng vết máu tươi của y vì chủ nhân mệt mỏi mà chưa lau.

Hắn không kìm chế được gật đầu, lại cúi đầu nhìn Hạc Kỳ Hàn xoay người đi vào phòng ngủ.

Hạc Kỳ Hàn mơ mơ màng màng ngồi trên giường, sai người triệu tập đệ tử của Hàn Y Các, yêu cầu truy tìm xem ai đang giả danh đệ tử của Hàn Y Các để lừa gạt chiêu mộ đệ tử. Việc này lớn hay nhỏ cũng cần thiết tra rõ.

“Sư tôn.” Thẩm Trác ở bên ngoài đột nhiên lên tiếng.