Hạc Kỳ Hàn đem Thẩm Trác ngăn ở phía sau.
Thẩm Trác co mình lại như quả bóng, trên người toát ra ma khí. Hắn nắm chặt dù giấy màu sắc như ngọn núi. Dù trời mưa ướt dầm dề hắn cũng không đem ô để che mưa.
Hạc Kỳ Hàn nhận ra chiếc ô đó.
Y vẫn nhớ rõ ô này, là y mấy ngày trước chính tay đưa ra.
Mấy ngày trước, Hạc Kỳ Hàn gặp ác mộng, tâm nản nên không muốn ngủ nhiều, thừa dịp nửa đêm canh ba cầm ô đi trên đường.
Ban ngày phố xá sầm uất rộn ràng náo nhiệt, ban đêm không có một bóng người, chỉ có tiểu ăn mày ven đường, bất an dựa vào chân tường ngủ.
Khi đó Hạc Kỳ Hàn trong lòng đầy phiền muộn, không muốn nhìn thế gian đau khổ, liền nhẹ nhàng cuối người đem ô căng ra vì tiểu ăn mày chắn mưa phùn kéo dài. Thấy tiểu ăn mày ngủ an ổn, y để lại ô nhẹ nhàng trở về, chỉ là ngày ấy mắc mưa, cuối cùng bị phong hàn khiến cho bệnh loãng xương kéo dài mấy ngày.
Hạc Kỳ Hàn ho nhẹ, hô hấp có chút đau.
Y trong lòng hơi bực, khi đó thế nhưng không nhìn thấy trên người tiểu ăn mày kia bao bọc trong một luồng ma khí êm dịu, cực kỳ giống yêu ma chi tử mà Ma Tôn miêu tả.
Mỹ nhân ho nhẹ, liền góc độ nhíu mày cũng khiến người ta xót xa. Mấy thanh niên vô thức nín thở, mềm giọng nói: “Ngươi là sư phụ hắn?”
Tiểu hài tử phía sau cả người cứng đờ, rít lên trong cổ họng, lại phun không ra mấy chữ, chỉ ai ai nói: “Làm ơn…… Cứu ta.”
Như bị y đột nhiên tới gần mà hoảng sợ.
Hạc Kỳ Hàn thầm nghĩ, tiểu hài tử nhanh mồm dẻo miệng lúc này cũng thành người câm.
Y đành phải nói: “Quả nhiên là thật.”
Thanh niên biến sắc, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại: “Chứng minh thế nào?”
Hạc Kỳ Hàn thanh âm réo rắt, từ từ kể ra: “Hắn sinh ra ở một quốc gia nhỏ, trời sinh có chứa ma khí, tộc nhân nói hắn khắc phụ khắc mẫu, đem hắn đuổi khỏi quốc gia. Sau đó hắn lang thang khoảng mười năm rồi hôn mê sau núi. Ta vốn là một ẩn sĩ trong núi, bệnh tật không thể chăm sóc bản thân, không muốn dính líu thế gian thị phi, nhưng không thể không đành lòng nhìn người vô tội chết trước mắt nên đem hắn về nơi của mình từ từ giáo dưỡng. Ta đã sớm cùng hắn tình so kim kiên, tên là thầy trò, tình cảm như phụ tử. Lần này hắn xuống núi mua đồ, bị người cướp bán tới Thanh Châu, ta một đường truy tìm hắn mà đến, cho dù liều mạng cũng muốn hộ hắn chu toàn.”
Y đi làm nhiệm vụ quá lâu nên y dễ dàng bịa ra một câu chuyện lừa gạt.
Nói xong những lời này, lửa trong phổi lại bốc lên, Hạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng khụ, đầu ngón tay đáp ở trên người Thẩm Trác, đem tiểu hài tử bế lên.
Thân mình hiểu hài tử cứng đờ trong chớp mắt, vô lực giãy giụa, Hạc Kỳ Hàn lại nói: “Đừng nhúc nhích, ta cảm phong hàn chịu không nổi người quậy.”
Thẩm Trác vì thế không hề động, giống như một pho tượng cả đồng tử cũng đóng băng.
Hạc Kỳ Hàn dời ánh mắt đi, trong bóng đêm thấp thoáng, ánh mắt lạnh băng như nước: “Ta là hắn sư tôn, các ngươi muốn hắn bái người khác vi sư, hỏi ý kiến ta chưa?”
Đoạt người từ thầy lan rộng truyền ra sẽ bị đồng đạo khinh thường. Làm sao nhóm thanh niên xuất thân danh môn chính phái dám làm như vậy. Nhóm thanh niên hai mặt nhìn nhau, thấy Hạc Kỳ Hàn rời đi cũng không một người dám động.
Trơ mắt nhìn ô giấu dầu, bóng người như gió mây biến mất ở cuối hẻm nhỏ.
Thẩm Trác nghiêng đầu, súc ở trong lòng ngực Hạc Kỳ Hàn, trong lòng cảm thấy một nỗi buồn khó tả.
Hắn làm bẩn quần áo của người này.
Phía sau truyền đến tiếng xì xào của thanh niên đó, mới vừa rồi còn hùng hổ muốn hắn bái sư, bây giờ thấp giọng thở dài, nói chính hắn chưa từng gặp một người sư tôn tốt nào có thể ngàn dặm tìm hắn.
Thẩm Trác rũ mắt xuống, trong nháy mắt hy vọng xa vời, nếu vừa rồi người nọ nói đều thật thì tốt rồi. Đáng tiếc người nọ chỉ là người đi đường, bọn họ sớm sẽ tách ra.