Chương 2: Ma quân Thương Huyền

Không biết là người nào lên tiếng trước, chỉ thấy đám tu tiên giả và ma tộc vốn đang say sưa chém gϊếŧ đều ngoảnh đầu nhìn lại. Một tên ma tộc hưng phấn hô to:

"Quân thượng đã đến, chúng ta sẽ làm gỏi đám tu sĩ ở Tiên Sơn này nhanh thôi, ha ha."

Gã vừa dứt lời, hàng ngàn binh lính ma tộc khác cũng đồng loạt hô vang hai chữ "Quân thượng", khí thế vô cùng lớn mạnh.

Trái ngược với bọn họ, giờ phút này, tim của các đệ tử phái Tiên Sơn đã lạnh đi.

Ma quân Thương Huyền, nhân vật truyền kỳ của tam giới. Mười tuổi gia nhập phái Tiên Sơn, trở thành đệ tử dưới trướng của tông chủ Bạch Vân tiên quân. Mười hai tuổi Trúc Cơ, mười lăm tuổi Kết Đan, hai mươi tuổi đã đột phá Nguyên Anh, là kiếm tu trẻ tuổi nhất đạt cấp bậc này trong suốt một vạn năm qua.

Có được thiên tài đỉnh cấp như vậy, đáng lẽ phái Tiên Sơn sẽ như hổ mọc thêm cánh. Ai ngờ vận mệnh trêu ngươi, người năm đó là niềm kiêu ngạo và hi vọng của toàn bộ tông môn, giờ lại trở thành cơn ác mộng khiến bao người sợ hãi.

Vì sao lại như vậy?

Nguyên nhân rất đơn giản. Bởi vì hắn mang trong mình một nửa huyết mạch của Ma tộc, còn là huyết mạch thuần khiết của Ma quân.

Hai mươi tuổi năm đó, hắn đột phá Nguyên Anh, đồng thời cũng để lộ ra ma khí đã bị phụ thân mình phong ấn lúc trước. Sau cùng bị trục xuất khỏi môn phái, bị vô số người đuổi gϊếŧ.

Một đoạn thời gian dài sau đó, không ai biết người này đã trải qua những chuyện gì. Chỉ biết mười năm trước, hắn thống nhất Ma giới, trở thành Ma quân đời tiếp theo. Đồng thời quay trở lại báo thù giới tu sĩ chính đạo.

Mà mục tiêu đầu tiên chính là phái Tiên Sơn.

Bạch Vân nhìn nam nhân dẫn đầu Ma tộc ở đối diện. Ngày hôm nay hắn mặc một bộ y phục màu đen viền vàng, vạt áo dài được thêu những họa tiết xen kẽ phức tạp, đai lưng dát vàng nạm ngọc, vài sợi tua dài rũ xuống bên hông. Khuôn mặt càng là trong vạn người có một, tuấn mỹ kinh người.

Y khó nén tiếng thở dài, nói: "Ngươi cuối cùng cũng đến."

Nam nhân cách một khoảng không đối diện với Bạch Vân. Hắn nhếch môi cười, lên tiếng chào hỏi:

"Sư tôn... à không, Bạch Vân tiên quân, đã lâu không gặp."

Bạch Vân nhìn nam nhân cao lớn thành thục trước mặt, tâm trạng phức tạp đáp lời:

"Thương Huyền, năm xưa là ta đã trục xuất ngươi khỏi phái Tiên Sơn, hiện tại ngươi muốn trả thù cứ trực tiếp tính lên đầu ta là được, đâu cần phải làm đến mức này."

"Ngươi dẫn binh tàn sát người vô tội, khiến sinh linh đồ thán. Không những Ma tộc bị tổn thất, còn gây thù chuốc oán với chính đạo. Ngươi được lợi gì chứ?"

Thương Huyền nhăn mày, nở nụ cười lạnh, hắn cất giọng u ám trào phúng:

"Được lợi gì sao?"

"Nó khiến cho ta thoải mái, như vậy có tính là ích lợi không?"

"Một mình ngài sao mà đủ được. Ngài là đầu sỏ, còn đám tu sĩ ngoài kia là đồng loã. Tất cả các ngươi đều phải trả giá cho hành động của mình. Đã hiểu chưa?"

Bạch Vân nhắm mắt, nơi nào đó bên trong thân thể đau xót như bị ai cấu xé. Sau một lúc, y chợt mở mắt, mang theo một tia quyết tuyệt nói với Thương Huyền:

"Nếu đã như thế, vậy thì hôm nay chúng ta giải quyết ân oán luôn đi."