Chương 54: Phụ tử đồng mưu, cùng hồi Lăng Tiêu (tt)

Mà tiểu hài tử vừa nghe Cảnh Từ cũng kêu Cảnh Khinh Trần là “Sư tôn”, lập tức liền ngừng tay, nhìn về phía Cảnh Khinh Trần với vẻ mặt nghi hoặc……

Thấy tiểu hài tử mặt đầy nghi vấn, Cảnh Khinh Trần đẩy Cảnh Từ ra, nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt tiểu hài tử, ôn nhu giải thích nói: “Tiểu Dực, hắn không phải người xấu, hắn là đại đệ tử của ta, gọi là Cảnh Từ, ngươi kêu hắn là sư huynh biết không”

“Sư huynh? Sư tôn trước đây không nói là ta có sư huynh? hơn nữa tối hôm qua hắn còn nói muốn gϊếŧ sư tôn, hắn thật là sư huynh sao?”

Tiểu hài tử khó có thể tin mà hỏi lại, vô duyên vô cớ lòi ra một sư huynh, còn là phương thức gặp mặt khó coi như vậy, cũng khó trách hắn nghi hoặc.

Nghe được tiểu hài tử hỏi chuyện, Cảnh Từ bị người ghét bỏ đẩy ở một bên ngạo kiều nói: “Vật nhỏ, nghe thấy chưa, sư tôn đã nói ta chính là sư huynh ngươi, về sau phải nghe theo ta, ngày hôm qua là đùa với ngươi thôi”

“Hừ, sư huynh ghê gớm a, lêu lêu lêu!”

Tiểu hài tử rất bất mãn với Cảnh Từ vênh váo tự đắc, đối với Cảnh Từ ngạo kiều mà hừ một tiếng, còn làm quỷ mặt.

Nhìn hai người một lớn một nhỏ bộ dáng ngu ngốc, Cảnh Khinh Trần nghĩ thầm, hai người này không hổ là thân sinh, hai người cũng không có ở chung, nhưng lại có tính cách tương tự nhau .

Thấy tiểu hài tử đối với Cảnh Từ bất mãn, Cảnh Khinh Trần sờ sờ đầu tiểu hài tử, ôn nhu nói: “Tiểu Dực, không thể đối người làm mặt quỷ, phải có lễ phép, kêu sư huynh”

“ ta đã biết, sư tôn”

Tiểu hài tử ngoan ngoãn mà nói, tuy rằng có chút không phục, nhưng vẫn là nghe lời, cũng quay đầu đối Cảnh Từ kêu: “Sư huynh ~”

“Ngoan, sư huynh mang ngươi đi ăn cơm”

Nghe tiểu hài tử mềm mại mà kêu mình, Cảnh Từ rất là cao hứng, nghĩ thầm nếu là kêu cha liền càng tốt.

Một phen cười đùa sau, Cảnh Từ ôm tiểu hài tử ra cửa phòng, đi xuống lầu gọi món đồ ăn, mà Cảnh Khinh Trần một mình nằm ở trên giường xoa eo, trong lòng bách chuyển thiên hồi.

Cảnh Khinh Trần suy nghĩ về vu thật mà Cảnh Từ nói tối hôm qua, một khi Cảnh Từ bị thương, Cảnh Dực liền sẽ chịu gấp đôi thương tổn, hắn thực lo lắng, thầm nghĩ nhất định phải tìm cơ hội thử thật giả……

Nếu là giả, liền đem tiểu súc sinh kia nhốt lại nghiêm hình tra tấn, cẩn thận giáo huấn một phen, nếu là thật sự, kia… Chỉ có thể lại bàn bạc kỹ hơn.

Dưới lầu khách điếm, Cảnh Từ ôn nhu mà nhìn tiểu hài tử ăn cơm, một bên gắp đồ ăn cho tiểu hài tử một bên ôn nhu nói: “Vật nhỏ, ăn chậm một chút, không ai giành với ngươit”

“Oa cơ nói, chính là hảo oa…”

Tiểu hài tử ăn cơm mơ hồ không rõ mà nói, giờ phút này trong lòng hắn không có vật ngoài, trong mắt chỉ có đồ ăn nóng hôi hổi trên bàn.

Thấy tiểu hài tử ăn đến no căng, Cảnh Từ cũng đi theo ăn vài miếng, còn cẩn thận mà nhớ kỹ tiểu hài tử thích ăn cái gì không thích ăn cái gì.

Canh đủ cơm no sau, Cảnh Dực ngồi ở trên ghế nghỉ tạm, hắn nhìn thân ảnh Cảnh Từ đi đến quầy trả tiền, trong lòng có chút nghi hoặc.

Kỳ thật nói đến, Cảnh Dực đối với sư huynh đột nhiên xuất hiện này có cảm giác rất kỳ quái, lúc trước hắn cho rằng sư huynh muốn làm thương tổn sư tôn, cho nên chỉ có lòng phòng bị……

Nhưng hôm nay hiểu lầm cởi bỏ, hắn cảm thấy sư huynh cũng khá tốt, mang chính mình ăn cơm, cho gắp đồ ăn cho mình, càng kỳ quái chính là, hắn cảm thấy sư huynh có loại cảm giác rất thân cận……

Cảnh Dực nào biết đâu rằng, sư huynh này của hắn, kỳ thật là cha ruột.

Khi Cảnh Từ trả tiền trở về, ngồi trở lại tại chỗ, hắn nhìn Cảnh Dực ăn đến bụng nhỏ phình phình, ôn nhu nói: “Vật nhỏ, ăn xong rồi, chúng ta ở chỗ này mấy ngày, ngày mai sư huynh mang ngươi đi ra ngoài chơi”

“được a, sư tôn đâu”

“Ngạch… Sư tôn mấy ngày nay thân thể không khoẻ, đến lượt ta bồi ngươi,để sư tôn nghỉ ngơi tốt một chút”

Cảnh Từ xoa đầu tiểu hài tử, đứng đắn mà trả lời, hắn đã có kế hoạch tốt, mấy ngày nay liền không thể để sư tôn xuống giường, sư tôn lúc trước chạy trốn, còn hoài hài tử chạy, tự nhiên phải trừng phạt một chút.

Nghe Cảnh Từ nói sư tôn thân thể không khoẻ, thêm vừa mới nhìn đến sư tôn nằm trên giường, bộ dáng không dậy nổi, tiểu hài tử cũng không nghĩ chuyện khác, ngoan ngoãn đáp ứng nói: “Hảo đi, ngày mai ta muốn đi ăn đường hồ lô”

“Được, muốn cái gì đều mua cho ngươi”

Cảnh Từ sủng nịch mà đồng ý, tiếp theo hắn liền suy tính, nhìn chung quanh bốn phía một vòng, sau đó tới gần hài tử nói: “Vật nhỏ, chơi một trò với ta được không?”

“Được a, chơi cái cái gì”

Cảnh Dực rốt cuộc còn nhỏ, vừa nghe tới trò chơi liền hứng thú.

Thấy cá đã mắc câu, Cảnh Từ cười giải thích nói: “Trò này ấy, cần ngươi, ta, sư tôn ba người cùng tham gia, thời gian địa điểm đều không quy định, quy tắc chính là sư tôn đánh ta một cái, ngươi phải lập tức che lại đồng vị trí đó rồi nói đau, biểu diễn đến càng thật càng tốt, mỗi lần xong rồi sư huynh đều mua đồ ăn ngon cho ngươi”

“Liền đơn giản như thế?”

“Nghe tới đơn giản, nhưng là muốn ngươi phản ứng nhanh, quan sát đến cẩn thận, được chưa a vật nhỏ”

“Hừ, này có cái gì khó, ngươi chờ xem, đừng quên mỗi lần cho ta mua đồ ăn là được”

Tiểu hài tử không rõ nội tình mà ứng thừa, còn thập phần ghét bỏ sư huynh cùng mình chơi một trò đơn giản như thế .

Thấy tiểu hài tử đáp ứng, Cảnh Từ lại bồi thêm một câu: “Đúng rồi, còn có quy tắc quan trọng nhất, chính là trò chơi này không thể nhắc tới với bất kì ai, sư tôn cũng không được, nếu là ngươi nói ra, phá hủy quy tắc, sư tôn sẽ không cao hứng”

“Đã biết đã biết, ta không nói là được, yên tâm đi”

Cảnh Từ vừa lừa lại gạt mà làm tiểu hài tử mơ màng hồ đồ trở thành đồng lõa của mình, hắn là vì sau này tính toán, muốn lưu lại bên người sư tôn, hiện giờ cách tốt nhất, chính là Cảnh Dực.