Chương 53: Phụ tử đồng mưu, cùng hồi Lăng Tiêu

Một phen mệt nhọc, hai người ngủ thật sự say, thẳng đến sắc trời lại tối đi xuống, hai người mới một trước một sau tỉnh lại.

Bất quá thật là khổ Cảnh Dực, Cảnh Khinh Trần cùng Cảnh Từ đã tích cốc, không cần ăn cũng không sao, nhưng Cảnh Dực mới 4 tuổi, cứ như vậy ngủ một ngày một đêm, cho dù trong giấc mộng, bụng nhỏ kia cũng đói đến thầm thì kêu.

Nhưng Cảnh Dực bị Cảnh Từ động tay chân, vô pháp tự mình tỉnh lại, chỉ có thể bị đói bị bắt ngủ như vậy.

Cho nên phản ứng đầu tiên khi Cảnh Khinh Trần tỉnh lại, chính là hài tử nên đói lả rồi!

Trên giường, hai người vừa tỉnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà đắp chăn, tình chàng ý thϊếp hảo một phen ôn tồn, hoặc là nói là Cảnh Từ đơn phương ôm mỹ nhân không buông tay càng hợp lý hơn, phiền đến Cảnh Khinh Trần muốn đem Cảnh Từ đá xuống, nhưng hắn bị lăn lộn tàn nhẫn, eo đau chân mỏi, căn bản không có sức lực đá người.

“Cảnh Từ, buông tay, ngươi mau rời giường mang Tiểu Dực đi ăn một chút gì, hắn còn nhỏ, không thể bị đói”

“Đợi chút, lại cho ta ôm một cái ~”

“Cảnh Từ!!!”

“được được được, ta đi, ta đi còn không được sao”

Thấy mỹ nhân thật sự tức giận, Cảnh Từ mới không tình nguyện mà rời khỏi giường, hắn mặc xong quần áo, đem trong phòng hết thảy thu thập gọn gàng, liền hướng trường kỷ đi đến, nhưng mới vừa đi hai bước mỹ nhân lại gọi hắn lại ……

“Từ từ, cho ta đem quần áo mặc vào, vạn nhất làm Tiểu Dực nhìn đến những dấu vết này, ta vô pháp giải thích”

“Sư tôn cần gì phải như thế, dù sao chờ lát nữa ta còn muốn ôm ngươi ngủ, mang quần áo làm gì”

Cảnh Từ không nghĩ để mỹ nhân mặc quần áo, hắn thích ôm sư tôn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ , cảm thụ nhiệt độ cơ thể của sư tôn.

Nhưng Cảnh Khinh Trần kiên quyết thật sự, hắn không nghĩ để hài tử nhìn đến dấu vết tìиɧ ɖu͙© kịch liệt trên người mình , thế là mềm giọng nói: “Không được, cần thiết phải mang, ít nhất đem áσ ɭóŧ cho ta mặc vào”

“Không cần, ta không thích sư tôn mặc quần áo”

“Tiểu Từ… Cầu ngươi… ít nhất để ta mặc một kiện”

Nhìn ánh mắt Cảnh Từ không vui, Cảnh Khinh Trần không thể không mềm ngữ khí cầu xin, quần áo hắn bị Cảnh Từ thu thập treo ở trên giá, đáng thương là hắn bị thao đến sức lực đứng dậy xuống giường đều không có, cho nên không thể không khuất nhục mà cầu người cho mình mặc quần áo.

Thấy sư tôn nhìn mình, Cảnh Từ câu môi cười,mắt đen thâm thúy mang theo giảo hoạt, ngồi xổm mép giường nói: “Sư tôn muốn mặc quần áo cũng có thể, hôn ta một chút, ta liền cho ngươi mặc”

“……”

Cảnh Khinh Trần nhất thời vô ngữ, tâm than thở chính mình như thế nào gặp được tên đồ đệ đại nghịch bất đạo lại hạ lưu vô sỉ như thế, thật là ý trời trêu người.

Nhưng bất mãn là bất mãn, Cảnh Khinh Trần cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể thò lại gần sườn mặt nam nhân hôn một cái, sau đó mặt ửng đỏ nói: “thế này được rồi đi, nhanh lên”

“Không được, hôn mặt không tính”

“??!”

Cảnh Khinh Trần nhíu mày nhìn nam nhân ở mép giường đầy ý cười trên mặt, nghĩ thầm tiểu súc sinh này bày thật nhiều trò, âm thầm thở dài, hắn không thể không đối với môi mỏng đối phương hôn đi lên, sau đó nhanh chóng tách ra……

Sư tôn chủ động hôn môi như chuồn chuồn lướt nước, cũng đã đủ làm Cảnh Từ vui vẻ, cho nên hắn cũng không hề tiếp tục chơi đùa, cầm áσ ɭóŧ tới cho người mặc vào, động tác ôn nhu lại nhanh nhẹn, rốt cuộc biết Cảnh Dực là hài tử của mình, hắn cũng lo lắng tiểu hài tử đói lả.

Để sư tôn mặc tốt áσ ɭóŧ, sau đó lại đắp chăn đàng hoàng, Cảnh Từ đi tới bên trường kỷ, tay hắn để trên đầu tiểu hài tử, khí tức nhàn nhạt dao động, tiểu hài tử liền mở mắt……

“A! Là ngươi, người xấu, ngươi như thế nào còn ở đây… Sư tôn, sư tôn…”

Vừa mở mắt nhìn đến là Cảnh Từ, tiểu hài tử liền thập phần phòng bị, nhanh chóng xuống trường kỷ chạy nhanh đến mép giường.

Tới bên mép giường, thấy Cảnh Khinh Trần nằm trên giường không dậy nổi, Cảnh Dực lo lắng không thôi, hắn kéo tay Cảnh Khinh Trần đặt ở ngoài chăn khẩn trương nói: “Sư tôn, ngươi xảy ra chuyện gì, có phải cái tên người xấu kia khi dễ ngươi hay không?”

“Ngươi mới là người xấu, ngươi hỏi sư tôn ta là ai!”





Cảnh Khinh Trần còn chưa nói, Cảnh Từ liền tiếp chuyện, hắn dựa nghiêng ở trên trường kỷ, lười biếng đến không kềm chế được, ôn nhu mà nhìn chăm chú vào hai người cách đó không xa.





Thấy “Người xấu” chen ngang mình và sư tôn nói chuyện, tiểu hài tử không vui mà quay đầu lại trừng mắt nhìn Cảnh Từ một cái, nãi thanh nãi khí nói: “Hừ, không cần cùng ngươi nói chuyện, ngươi muốn gϊếŧ sư tôn, ngươi chính là người xấu! Không để ngươi khi dễ sư tôn!”

Nguyên lai Cảnh Dực vẫn luôn chưa quên lời Cảnh Từ nói trước đó, hắn nhớ rõ “Người xấu” uy hϊếp chính mình không nghe lời liền phải gϊếŧ sư tôn, cho nên vừa tỉnh tới, thấy sư tôn đều không rời được giường, hắn đương nhiên liền nghĩ sư tôn bị người xấu khi dễ.

Cảnh Dực còn nhỏ, hắn cũng không biết, sư tôn hắn xác thật là bị khi dễ, nhưng là chính là phương thức không quá giống với hắn tưởng.





Thấy tiểu hài tử thở phì phì bộ dáng đáng yêu, Cảnh Từ đi đến mép giường xoa xoa đầu tiểu hài tử, ôn nhu nói: “Vật nhỏ, còn biết bảo vệ dư tôn, không tồi”





“A a a! Người xấu, chớ có sờ ta!”





Bị “Người xấu” xoa đầu, tiểu hài tử vung cánh tay liền phải đánh người, rốt cuộc đối mặt người xấu“Khi dễ” sư tôn, hắn chính là sẽ không khách khí!





Nhưng cánh tay tiểu hài tử quá ngắn, lại bị Cảnh Từ đè đầu lại , cho nên tùy ý tiểu hài tử hoa lăng cánh tay như thế nào , đều không đυ.ng được quần áo Cảnh Từ, càng miễn bàn đánh người……





Nhìn này trường hợp buồn cười, Cảnh Khinh Trần bị chọc đến cười khẽ hai tiếng, hắn giơ tay lôi kéo ống tay áo Cảnh Từ, bất đắc dĩ nói: “Mau buông Tiểu Dực ra, ngươi lớn như vậy rồi, còn cùng tiểu hài tử so đo, mau buông tay”





“Không, là hắn muốn đánh ta, sư tôn ngươi bảo hắn dừng tay trước!”





Cảnh Từ đúng lý hợp tình mà nói, hắn chính là cảm thấy tiểu hài tử rất thú vị, muốn đùa một chút, hơn nữa vẫn là hài tử sư tôn sinh cho mình, hắn càng có hứng thú trêu đùa.

Thấy Cảnh Từ cũng bộ dáng tính trẻ con như vậy , Cảnh Khinh Trần liền cảm thấy mình giấu thân thế hài tử là đúng, rốt cuộc Cảnh Từ như vậy, có nào giống phụ thân đứng đắn……