Chương 44: Lễ Vật (1)

Bắc Hàn đại lục có rất nhiều tông môn.

Nổi tiếng nhất không ai sánh được là Băng Tuyết Thánh Cung, dù sao đã đạt đến nhất phẩm.

Từ trước đến nay tông môn này chỉ tuyển phái nữ, dù nhân yêu cũng không được, vì vậy tuy truyền thừa đã lâu, nhưng từ đầu đến cuối số đệ tử gắn bó chỉ khoảng ngàn người.

Tông chủ đương nhiệm tên là Âu Dương Tuệ Na, thực lực đã đạt đến cảnh giới Nguyên Thần đỉnh phong, cũng có thể xếp hàng trên ở thời nay.

Nhắc tới Cung chủ Băng Tuyết Thánh Cung, từ đầu đến cuối không thể thoát khỏi một người, đó là Đại đệ tử Mộc Oanh Ca được khen là đệ nhất mỹ nữ Nguyệt Linh giới.

Thời nay có vô số thiên tài.

Nhưng người có thể đánh đồng với nàng chỉ lác đác không có mấy.

Thiên phú dị bẩm, tu luyện thần tốc, vẻ ngoài như tiên, là tiêu chí mà thế nhân cho Mộc Oanh Ca, lại vì quanh năm sống ở Băng Tuyết Thánh Cung, rất ít xuất hiện trên giang hồ, vì vậy còn phủ thêm một lớp vỏ bọc thần bí.

Vài ngày sau.

Băng Tuyết Thánh Cung tổ chức đại điển truyền vị, nàng sẽ tiếp nhận vị trí cung chủ.

Một khi chuyện này truyền ra, chắc chắn sẽ quang vinh đứng đầu bảng chủ đề nóng của Nguyệt Linh giới, dù sao cũng rất có tính chủ đề.



"Giá!"

Trên cầu băng, xe ngựa lao nhanh.

Cuối đường chính là Băng Tuyết Thánh Cung như pháo đài băng.

Không hổ là tông môn nhất phẩm, thật sự quá xa hoa, nhìn từ xa như tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc.

"Dừng lại!"

Lúc này, mấy tên đệ tử như hoa như ngọc chặn chiếc xe ngựa, tiến lên hỏi: "Người đến là ai!"

Nếu là lúc trước, xe lạ chắc chắn sẽ bị cấm đi qua, nhưng sắp tổ chức đại điện truyền vị, lần lượt có lão đại các phương đến chúc mừng, vì vậy tạm thời cho phép.

Lão giả đánh xe lấy ra một thứ, nói: "Lão nhân nhận ủy thác của người, đưa một phần hạ lễ cho Mộc cô nương sắp tiếp nhận vị trí cung chủ."

Mấy đệ tử nhíu mày.

Vừa rồi vẫn tỏ ra rất khách sáo, suy đoán có lẽ người trong xe là đại nhân vật, đến khi xác định là hai lão nhân không có tu vi, trong lòng lập tức thấy hơi bất mãn.

"Băng Tuyết Thánh Cung không phải nơi người bình thường có thể tùy tiện tới."

"Lão nhân biết, thế nhưng nhận ủy thác của người, hết lòng làm việc cho người, chắc chắn phải đưa đồ đến."

"Ai tặng?"

"Lão nhân không biết tên."

"…"

Trên mặt mấy đệ tử lộ rõ vẻ không vui.

Ngay cả tên cũng không biết, dám đến tặng đồ, coi Băng Tuyết Thánh Cung là chợ bán thức ăn hả?

Một tên đệ tử xua tay, không nhịn được nói: "Đồ không rõ lai lịch, Băng Tuyết Thánh Cung của ta không nhận, ngươi nhanh quay về đi."

"Điều này…"

Lão giả thật sự khó xử.

"Cạch!" Lão dứt khoát để đồ dưới đất, nói: "Dù sao ta đã đưa đồ đến, các ngươi có ném đi cũng không liên quan đến lão nhân."

Nói xong, lên xe quay đầu.

"Lão gia hỏa!" Một đệ tử tính tình nóng nảy trách mắng: "Ta thấy là ngươi cố ý gây chuyện!"

Bà lão ngồi ở trong xe thấy thế, trực tiếp đưa tay nắm chặt lỗ tai lão đầu, mắng: "Cho lão già họm hẹm nhà ngươi xen vào việc của người khác này, nhìn đi, bây giờ chọc phải rắc rối rồi!"

"Không phải chỉ đưa đồ sao, cũng không làm chuyện xấu, chẳng lẽ đường đường là Băng Tuyết Thánh Cung nhất phẩm, lại vì chút việc, gϊếŧ hai người già chúng ta hả?" Lão giả la hét.

Mấy đệ tử càng nổi giận hơn.

Thế nhưng, lão đầu nói rất đúng.

Là danh môn chính phái, sao có thể gϊếŧ người vì chút chuyện nhỏ.

"Đi đi, nhanh đi!"

Nếu không gϊếŧ, chỉ có thể đuổi người.

"Lão nhân cáo từ!" Lão giả lái xe rời đi, trước khi đi không quên kêu lên: "Dù sao người ta cũng tặng lễ vật, ngu sao mà không cần!"

"…"

Mấy nữ đệ tử kiềm chế cơn giận, ánh mắt nhìn sang gói đồ, không biết nên xử lý như thế nào.

"Vứt đi?"

"Sư muội, ngươi vứt đi."

"Hả, tại sao là ta?"

Mấy người đều từ chối.

Đúng lúc này, một nữ tử mặc quần áo đậm màu hơn đi tới, thấy sư muội không canh gác cho tốt, túm tụm lại châu đầu ghé tai, liền quát lớn: "Các ngươi chơi cái gì đấy?"

Mấy người vội vàng xoay người.

"Lý sư tỷ!" Một tên đệ tử chỉ vào gói đồ dưới chân, nói: "Vừa rồi có một lão đầu để lại thứ này, nói là nhận ủy thác của người ta, đưa hạ lễ cho Mộc sư tỷ."

"Nhận của ai?"

"Lão không biết."

"…"

Lý sư tỷ đi tới, cầm gói đồ lên, thản nhiên nói: "Đồ không rõ ràng, sao Băng Tuyết Thánh Cung của ta có thể nhận được.”

Đi đến bên cầu, tiện tay vứt xuống.

"Còn thất thần cái gì, nhanh canh gác."

Mấy tên đệ tử đứng yên không nhúc nhích.

"Điếc?" Lý sư tỷ cau mày, thấy đồng môn cùng chỉ xuống dưới chân mình, vội cúi đầu nhìn xuống, phát hiện gói đồ kia vẫn bình yên vô sự nằm nguyên tại chỗ, thế là ngạc nhiên nói: "Không phải ta đã ném xuống sao?"

Soạt!

Cầm lấy, lại ném.

Lần này nàng ta nhìn chằm chằm cả quá trình, lại thấy gói đồ kia như mọc cánh, lúc sắp rơi xuống dưới cầu, lại “vèo” một cái bay lên, sau đó vững vàng hạ xuống trước chân.

"Có gì đó quái lạ!"

"Không phải là yêu thú lớn lên giống gói đồ chứ?" Một sư muội ngây thơ nói.

"Sao có thể!"

Lý sư tỷ cẩn thận nhìn chằm chằm gói đồ, sau đó thả ra linh niệm, dự định nhìn trộm xem bên trong rốt cuộc là thứ gì, kết quả vừa chạm đến, linh hồn như chịu một kích thật nặng, lùi lại mấy bước, suýt nữa không kiềm chế được máu trong người phun ra ngoài.

Linh lực phong ấn thật mạnh!

"Nhanh!"

Sắc mặt nàng ta thay đổi: "Thông báo với trưởng lão!"