Chương 43: Nàng

Bốn đồ đệ xuống núi, Thẩm Thiên Thu không đi theo.

Bởi vì vừa có nhiệm vụ chi nhánh, để các đồ nhi lại đi diệt phân đà của Chúng Thần Điện.

Điều này không quan trọng!

Quan trọng là cuối cùng chim ưng con sẽ phải đối mặt với sóng gió một mình!

Tốt.

Không chỉ có Thẩm Thiên Thu coi Chúng Thần Điện là gói kinh nghiệm, ngay cả hệ thống cũng cho rằng như vậy, nếu không sẽ không đưa ra loại nhiệm vụ này.

"Tố Linh Hoàn."

"Lại có hiệu quả gì đây?"

Trong lúc rảnh rỗi, ngồi dưới Hồ Lô Đằng, quen thuộc click vào Đan Dược Phường.

Tố Linh Hoàn ở sau Tụ Khí Tán đã được mở khóa rất lâu, bởi vì phải bồi dưỡng đồ đệ, rất lâu rồi Thẩm Thiên Thu không xem xét, suýt nữa quên sạch không còn một mống.

Phối phương: Tố Linh Hoàn.

Đẳng cấp: Trung phẩm.

Tác dụng: Củng cố nền tảng, tăng cường luồng khí xoáy.

Khuyết điểm: Sau khi sử dụng mười viên, sẽ không còn tác dụng.

Vật liệu: Hàn Tinh ×3, Thổ Linh Chi ×1.

"Củng cố nền tảng, tăng cường luồng khí xoáy?" Thẩm Thiên Thu sờ cằm, nói: "Chính là ý tăng dung lượng thôi?"

Đạt tới cảnh giới Tụ Khí nhất trọng, đan điền của võ giả sẽ hình thành luồng khí xoáy, số lính khí mà luồng khí xoáy hấp thu là cố định, chỉ có không ngừng đột phá, thậm chí bước vào đệ nhị bộ mới có thể trở nên lớn hơn.

"Hình như cũng không tệ lắm."

Thẩm Thiên Thu nói: "Nhưng dược liệu hơi cao cấp."

Tụ Khí Tán cần Kim Long Thảo cùng Linh Phấn thối đầy đường cái, Tố Linh Hoàn lại cần Hàn Tinh cùng Thổ Linh Chi quý giá, nhất là Hàn Tinh, điều kiện sinh trưởng nhất định phải ở nơi cực lạnh.

"Chắc Bắc Hàn đại lục sẽ có."

Thẩm Thiên Thu cân nhắc một chút, nói: "Đi một chuyến."

"Vèo!"

Hôm nay, một tia lưu quang lướt qua Cổ Hoa Sơn, cứ như đang nối liền trời đất.

"ĐM!" Tôn Nhị Cẩu đang giám sát đệ tử xây nhà ở đỉnh núi đối diện, ngẩng đầu nhìn tia sáng nhàn nhạt lưu lại trên vòm trời, kêu lên: "Thần tiên!"



Nguyệt Linh giới có tất cả sáu mảnh lục địa, bởi vì đại lục ở phía bắc bị băng tuyết bao phủ quanh năm, cho nên được gọi là Bắc Hàn đại lục.

Nam Hoang đại lục lấy tông môn làm chủ.

Đông Ly đại lục lấy quốc gia làm chủ.

Cấu tạo của Bắc Hàn đại lục khá phức tạp, có tông môn cũng có quốc gia.

Có tin đồn, Bắc Hàn đại lục vốn là một đại dương mênh mông, cuồng phong gào thét, mưa to không ngừng, thời tiết cực kỳ tồi tệ, sau đó có một nữ tử đi ngang qua, vung tay đóng băng ngàn vạn dặm, mới có lục địa và sông núi của ngày nay.

Tin đồn biến thành thần thoại.

Nữ tử đóng băng đại dương mênh mông được sinh linh của Bắc Hàn đại lục thờ phụng thành Nữ Thần Băng Tuyết.

Vì vậy, dù là tông môn hay quốc gia, đều coi nó là tín ngưỡng, toàn dân tu luyện võ học Băng hệ, chính là minh chứng tốt nhất.

Thẩm Thiên Thu từng đến Bắc Hàn đại lục lịch luyện, vì vậy bay cả một đường hạ xuống một vùng đất lớn trắng bát ngát, lập tức khơi gợi ký ức giấu trong đáy lòng.

"150 năm."

"Có lẽ nàng đã bước vào đệ tứ bộ."

Nàng này, là ai chứ?



Gió bắc rền vang, bông tuyết tung bay.

Mỗi một bước của Thẩm Thiên Thu để lại một dấu chân bước đi trên khoảng đất vắng vẻ.

Chẳng mấy chốc, đi đến thành trì có quy mô tạm được, tiến vào một khách sạn cũng được coi là ấm áp.

Thực khách ngồi trong đại sảnh uống rượu mạnh, tâm tình trời cao biển rộng.

Thẩm Thiên Thu ngồi ở nơi hẻo lánh, gọi một đĩa thịt trâu, một bầu rượu lâu năm, không có việc gì nhìn tuyết bay ngoài cửa sổ.

"Mấy ca."

Có người nói: "Các ngươi có nghe nói, qua mấy ngày nữa Băng Tuyết Thánh Cung sẽ tổ chức đại điển truyền vị hay không."

"Chuyện lớn như vậy, đương nhiên đã nghe nói!"

"Đại điển truyền vị? Có lẽ Băng Tuyết Thánh Cung sắp thay đổi triều đại?"

"Vừa nhìn đã biết ngươi là người bên ngoài, ra ngoài hỏi thăm một chút, có ai ở Bắc Hàn đại lục không biết, lão cung chủ của Băng Tuyết Thánh Cung đã sớm có ý định thoái vị từ trăm năm trước, nhưng Đại đệ tử lại chậm chạp không chịu tiếp nhận."

"Đại đệ tử, ai thế?"

Vừa nói ra lời này, mọi người rối rít ném ánh mắt khinh thường sang.

"Ây…" Tên võ giả kia gãi đầu, lúng túng nói: "Mới đến, không hiểu nhiều về Bắc Hàn đại lục."

"Chẳng trách."

Một võ giả địa phương uống một hớp rượu, nói nhỏ: "Ngươi biết đệ nhất mỹ nữ Nguyệt Linh giới không?"

"Từng nghe!"

"Đại đệ tử của Băng Tuyết Thánh Cung, chính là đệ nhất mỹ nữ Nguyệt Linh giới."

"Ồ?"

Người bên ngoài lập tức mở to hai mắt nhìn.

Má ơi, có danh xưng đệ nhất mỹ nữ Nguyệt Linh giới, còn là Đại đệ tử của Băng Tuyết Thánh Cung, đây tuyệt đối là thiên chi kiêu nữ!

"Nghe nói Đại đệ tử suy nghĩ thông suốt, vì vậy chuẩn bị tiếp nhận vị trí cung chủ."

"Chậc chậc, đây chính là việc lớn, đến lúc đó chắc chắn sẽ có cường giả khắp nơi đến chúc mừng."

"Chắc chắn, ta nghe nói Ngự Kiếm Thánh Tông của Nam Hoang đại lục đã phái người đến đây, mấy đế quốc si mê chiến tranh ở Đông Ly đại lục cũng điều động sứ giả."

"Không hổ là tông môn nhất phẩm, rất có năng lực!"

"Hả?"

Lúc này, đám thực khách nói chuyện vui vẻ với nhau đột nhiên phát hiện nam tử tóc trắng ngồi ở trong góc đã biến mất, chỉ đặt mấy lượng bạc ở trên bàn, thế là rối rít ngạc nhiên nói: "Người đâu? Gặp quỷ?"



Vùng đất lạnh giá mênh mông.

Thẩm Thiên Thu đi thẳng về hướng bắc.

Bởi vì không vận công, trên thân đầy tuyết dày.

"Nàng sắp tiếp nhận vị trí cung chủ, nên đưa hạ lễ mới được."

Bóng dáng mơ hồ, không ngừng đến gần Băng Tuyết Thánh Cung, nhưng lúc sắp đến đích, lại dừng bước, ánh mắt hiện ra một tia áy náy: "Nếu ta đến đó, e rằng không về được."

Thôi.

Tìm người đưa tới.



Ngay lúc Thẩm Thiên Thu đang lưỡng lự, ống kính chuyển sang võ quán Thôi gia ở Lăng Nhạn thành, ba người Thiết Đại Trụ đứng trên diễn võ trường, cầm binh khí ở trong tay đối mặt với mấy trăm tên môn đồ Chúng Thần Điện thực lực cảnh giới Tụ Khí tam tứ trọng.

"Gϊếŧ!"

Đà chủ phân đà gầm thét.

"Soạt soạt soạt!" Vừa dứt lời, Lãnh Tinh Tuyền đã vung Long Ngâm Kiếm trước tiên, dưới từng tiếng long ngâm, kiếm ý Lôi Thiểm bắn mạnh ra.

Máu tươi bắn tung toé, đầu người bay loạn!

Tống Ngưng Nhi ôm Hỏa Long Thương đứng bên ngoài võ quán, đôi mắt nhìn chằm chằm giao lộ, từ đầu đến cuối bên tai luôn quanh quẩn lời dặn dò của Nhị sư huynh trước khi đi vào: "Dù vang lên tiếng động gì, cũng không được quay lại nhìn."

Đáng chết.

Tên sát thủ này không đủ lạnh lùng!



Bắc Hàn đại lục.

Một chiếc xe ngựa chậm rãi rời khỏi chỗ Thẩm Thiên Thu.

"Lão đầu tử, chúng ta thật sự đến Băng Tuyết Thánh Cung sao?" Bà lão trong xe lo lắng nói.