“Huyền Nguyệt Tiên Tôn của Tuyết Vân Phong sắp độ Đại Thừa kiếp, Tiên Tôn không phải chỉ mới 6000 tuổi thôi à?”
"Huyền Nguyệt Tiên Tôn thu nhiều đồ đệ như vậy, mỗi một người đều tài năng xuất chúng là con cưng của trời, sao có mỗi tiểu đồ đệ tư chất là tầm thường thôi vậy?"
"Đừng nói bậy, tu vi của Tạ sư thúc có thấp đến vậy đâu, dựa theo bối phận thì chúng ta cũng nên gọi hắn một tiếng sư thúc."
"Chậc, tu vi của Sư thúc chỉ mới Trúc Cơ kỳ thôi."
Tạ Dung nghe thấy mấy lời bàn tán mang theo mỉa mai không khỏi cảm thấy đau lòng.
Đừng tưởng rằng hắn không biết nhé, mấy ten loạn khua môi múa mép này trong lòng lại đang hâʍ ɦộ hắn chết đi được.
Ai bảo vận khí của hắn tốt như vậy được Huyền Nguyệt Tiên Tôn thu làm đồ đệ, đồng thời lại còn là đệ tử nhỏ tuổi nhất.
Một thân tu vi Trúc Cơ của hắn không phải do hắn chăm chỉ tu luyện mà là mỗi ngày ăn chơi vui vẻ tự mình đột phá.
Tạ Dung ngước mắt nhìn lên bầu trời, lôi vân hội tụ trên không trung chậm rãi hướng về phía Tuyết Vân phong, trong lòng ít nhiều vì sư tôn tiện nghi của mình mà toát mồ hôi.
Hắn nghe nói xác suất đột phá thành công của Đại Thừa kiếp chỉ có một phần mười vạn.
Mười vạn tu sĩ đột phá cảnh giới Đại Thừa, chỉ có một người có thể thành công, một dãy số lạnh lùng như vậy là có thể nhìn thấy độ hung hiểm của việc đột phá Đại Thừa cảnh.
Khi lôi kiếp khủng bố thứ nhất giáng xuống, trái tim Tạ Dung thắt lại, nội tâm sợ hãi khiến hắn trước tiên nhắm mắt lại.
Hắn sinh ra không phải là người trong giới tu tiên, mới một giây trước hắn ta đang tan sở chờ xe buýt, giây tiếp theo trợn mắt đã đến giới tu tiên, và còn trở thành Tạ Dung.
Hắn phải mất thời gian thật lâu mới tiếp thu được sự thật này, hắn tiếc nuối không lời từ biệt với người thân ở hiện đại, lại kích động mừng như điên thế giới này có thể tu tiên.
Trải qua vài năm, hắn mới hiểu được phân nửa văn tự của thế giới này.
Cảnh giới gần giống với việc tán công trùng tu, thời gian mười năm có thể đột phá đến trúc cơ, tất cả đều gần như đều do linh quả linh thảo mà ngày thường hắn hay ăn.
Trong lòng Tạ Dung vô cùng cảm kích Huyền Nguyệt Tiên Tôn, nếu không phải Huyền Nguyệt Tiên Tôn thu nguyên thân làm đồ đệ thì hắn cũng không có tiện nghi này, mỗi ngày ăn uống là có thể tích góp linh lực.
Nếu thân phận của hắn là đệ tử bình thường ở tông môn, có lẽ hiện tại hắn còn đang vì một ngày ba bữa cơm mà phát sầu.
Tạ Dung nâng tay ngồi ở hành lang trầm tư, sư tôn độ kiếp cũng đã ba tháng, lôi kiếp hung mãnh nhất cũng đã đánh xuống, kiếp vân trên không trung cũng bắt đầu thoáng hiện màu sắc thánh khiết.
Tia sáng đầu tiên đánh xuống, tất cả người trong tông môn chú ý đến trận độ kiếp này trong lòng đều rõ ràng.
Từ nay về sau, tông môn rốt cuộc có thêm một vị thiên tài sáu ngàn năm tuổi đã đột phá đến Đại Thừa kiếp.
Tạ Dung thấy đại cục đã định, đứng dậy vỗ vỗ tro bụi không tồn tại trên người, nghĩ đến linh quả sư thúc trồng trọt chắc đã chín, xoay người đi về phía sau núi.
Thật ra người trong tông môn nói không sai, tư chất tu luyện của hắn đúng là thường thường, ngộ tính cũng không có gì khác biệt.
Mỗi lần người khác chỉ điểm hắn tu luyện đều dùng loại ánh mắt "Sao ngươi ngu thế" nhìn hắn, đệ tử đồng môn đều nhìn hắn với ánh mắt đầy sự thương hại.
Tạ Dung ngầm nghe người khác nói, hắn có nỗ lực tu luyện cũng không thể đột phá đến Nguyên Anh kì.
Ai muốn đột phá Nguyên Anh chính phải xem ngộ tính chứ không phải tích luỹ linh lực như thế nào.
Nhưng những chuyện đó cũng không quan trọng, hiện tại tu vi của hắn là Trúc Cơ sơ kỳ, dựa trên cơ sở tuổi thọ hiện đã tăng thêm 300 năm tuổi thọ, hắn đã rất hài lòng.
Trong cung điện xa hoa nhất của Tuyết Vân phong, Huyền Nguyệt hứng chịu đạo thiên lôi mạnh nhất trong lôi kiếp Đại Thừa, tình huống trong cơ thể cũng không thoải mái như mặt ngoài biểu hiện.
Sau khi năng lượng lôi kiếp thô bạo lại khổng lồ tiến vào kinh mạch, lập tức tràn vào trong cốt tủy đan điền, kí©h thí©ɧ vô số ma cốt vô cùng sâu kín của hắn ra.
Vốn dĩ đã hao hết tinh lực áp chế lôi kiếp cường hãn, hiện tại còn phải phân ra một nửa tâm tư để áp chế ma khí trong cơ thể, khiến tâm trí của hắn có thể bị tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào.
Mồ hôi lạnh từ thái dương Huyền Nguyệt chảy xuống từng giọt, cuối cùng hắn phong ấn năng lượng lôi kiếp cuồng bạo trong cơ thể mình, sau lại thuấn di đến Băng Nguyệt hồ sau núi.
Hồ Băng Nguyệt là linh hồ do hắn mất hàng ngàn năm tìm đủ loại thiên tài bảo địa khắp giới tu tiên luyện chế ra.
Hồ nước tính hàn nhưng dùng để rèn luyện thân thể, không chỉ là tài liệu dùng để luyện đan luyện khí cực tốt, mà còn có thể trợ giúp tu sĩ ổn định tinh thần.
Tạ Dung tới sau núi mới phát hiện mình đã muộn một bước, linh quả đã chín từ một giờ trước, mà còn bị linh điểu trên cây bên cạnh hái ăn.
Tạ Dung đứng ở dưới tàng cây hơi ngẩng đầu lên, nhìn những linh quả còn chưa thành thục trên cây, bĩu môi. Nếu hắn hái linh quả chín rồi ăn, cho dù sư huynh sư tỷ biết cũng sẽ không nói gì.
Nếu hắn dám làm hại mớ linh quả còn chưa chín thì con linh điểu trên cây bên cạnh kia sẽ đi cáo trạng.
Lúc Tạ Dung đi về chỗ mình ở thì như có suy nghĩ gì đó quay đầu lại nhìn thoáng qua phía hồ Băng Nguyệt, nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu:
"Trước đó không lâu nghe đại sư huynh nói, sư tôn từ bên ngoài đem một gốc linh quả kỳ dị trở về, cũng không biết có còn sống hay không."
Dù sao thì hiện tại cũng không có chuyện gì phải làm, không bằng đi xem gốc linh quả kỳ dị kia đi.
Tạ Dung lòng hiếu kỳ dâng lên, dưới chân chuyển hướng đi về phía hồ Băng Nguyệt.
Thời điểm Tạ Dung đi vào sau núi thì Huyền Nguyệt đã nhận ra, lúc ấy hắn nhíu nhíu mày. Hiện tại bởi vì áp chế phong ấn nên hắn không thể nhúc nhích, rất dễ bị người khác đánh lén.
Tạ Dung lại còn đi về phía hồ Băng Nguyệt, chẳng lẽ không biết đây là cấm địa của Tuyết Vân phong, không có mệnh lệnh của hắn thì không ai được phép tới gần hồ này.
Ấn tượng của Huyền Nguyệt đối với Tạ Dung cũng không sâu, bởi vì sau khi đệ tử Tuyết Vân phong suy tàn, ba ngày sau tông chủ đã tìm hắn thương lượng chuyện thu đồ đệ.
Hôm đó hắn chán nản nên chỉ tùy tiện thu một người có dung mạo không tầm thường làm đồ đệ.
Trước khi Tạ Dung bái sư, Huyền Nguyệt đã biết tư chất của hắn thường thường, gần như là ngoại trừ một khuôn mặt ra thì không có ưu điểm gì.
Mấy năm gần đây, Tạ Dung càng giống như thú nhỏ bị dọa sợ, vẫn luôn núp ở trong động phủ không ra khỏi cửa, ngẫu nhiên ra khỏi cửa cũng chỉ là tới sau núi hái linh quả.
Huyền Nguyệt nhìn Tạ Dung đi đến bên cạnh hồ Băng Nguyệt, ánh mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm cái gì đó, mãi cho đến khi đi tới trước mặt cây linh thảo kỳ dị hắn mang từ bên ngoài về.
Huyền Nguyệt cũng không biết đồ vật hắn mang về là cái gì, chỉ biết là một gốc linh thảo kỳ dị, ngay cả khi hắn dùng tiên khí bản mệnh cũng không thể cắt được.
Vốn định dành thời gian một chút rồi nghiên cứu nó, không ngờ lôi kiếp Đại Thừa lôi kiếp đến bất ngờ, gốc linh thảo này liền bị hắn bỏ qua một bên.
Tạ Dung đi vào hồ Băng Nguyệt hồ thì nghe thấy một giọng nói, bắt đầu tò mò nhìn xung quanh.
Đừng nhìn nữa, ngươi đi lên trước đi, ta ở trước mặt ngươi.
Tạ Dung nghe vậy đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Hắn thoạt nhìn rất là giống đồ ngốc lắm sao? Một giọng nói lai lịch không rõ nói với hắn, bảo hắn đi lên thì hắn đi lên, xui xẻo phía trước là bẫy rập hãm hại thì sao?
Lỡ như âm thanh này là tàn hồn thì phải làm sao? Lỡ như âm thanh này là yêu thú hoặc là ma tu thì sao?
Sao ngươi còn đứng im vậy, nơi này của ta có một cơ duyên rất lớn đây. Ngay cả cơ hội nghịch thiên chuyển mệnh như thế cũng không nắm chắc được, đáng đời ngươi bây giờ vẫn còn ở trúc cơ kỳ.
Tạ Dung nghe vậy rất bình tĩnh, thậm chí trong lòng không có một chút gợn sóng nào.
Chút khích tướng đơn giản như vậy mà muốn lừa gạt ta, về tự học hỏi thêm đi.
Tạ Dung không có ý định tiếp tục đi về phía trước nữa, thậm chí còn chuẩn bị trở về.
Hôm nay ra ngoài không xem lịch, vẫn là đợi hôm nào gọi đại sư huynh đến đi cùng.
Huyền Nguyệt tiên tôn ở đáy hồ Băng Nguyệt hơi cau mày lại khi nghe linh thảo ở bên ngoài nói chuyện.
Ở tu tiên giới trẻ con 6 tuổi đều biết, linh thảo sinh trưởng cần phải trải qua vạn năm vượt qua lôi kiếp mới có thể hóa hình có khả năng truyền âm bằng thần thức.
Hắn đem cây linh thảo đó từ bên ngoài về, tự phán định thời gian sinh trưởng không vượt qua ba ngàn năm, nhưng nó lại có thể truyền âm bằng thần thức.
Bản lãnh ngụy trang giỏi lắm, dám lừa hắn.
Cây linh thảo nhìn thấy Tạ Dung muốn đi, trong lòng lập tức trở nên nóng nảy.
Nó vất vả lắm mới có được cơ hội, nếu chờ Huyền Nguyệt ở đáy hồ khôi phục tu vi thì nó sẽ không còn cơ hội tìm ra đường sống nữa.
Tạ Dung vừa đi ra ngoài được trăm mét, đột nhiên từ lòng bàn chân mọc lên một cây mây, trong nháy mắt đã quấn quanh nửa người hắn kéo về phía bên hồ.
Trong lòng Tạ Dung nôn nóng hoảng loạn, vẫn mạnh mẽ giữ bình tĩnh mở miệng:
"Ngươi cũng biết sư tôn của ta là ai, hắn là chủ nhân của Tuyết Vân phong, là tu sĩ Đại Thừa. Nếu ngươi dám đoạt xá ta, sư tôn của ta nhất định sẽ phát hiện sau đó gϊếŧ ngươi."
Lúc đầu hắn đứng trước mặt Huyền Nguyệt còn thận trọng, chỉ sợ Huyền Nguyệt phát hiện hắn không phải nguyên thân.
Sau đó hắn phát hiện, Huyền Nguyệt giống như căn bản là không thèm để ý đến hắn.
Tạ Dung nhanh chóng bị kéo tới trước mặt một gốc linh thảo giống như kim loại, mà hắn liếc mắt một cái đã nhận ra gốc linh thảo này, đúng là gốc linh thảo mà mấy người đại sư huynh đã nhắc tới.
Tạ Dung phát hiện cây linh thảo quấn quanh hắn lực đạo không lớn, mặc dù nó kéo hắn một đường, nhưng trên người hắn không có một vết xước nào, chỉ có quần áo hơi hỗn loạn.
Tạ Dung cứ như vậy nằm trên mặt đất, nhìn gốc linh thảo hỏi:
"Đến cùng ngươi là thứ gì, lại có thể truyền âm bằng thần thức nữa?"
Nếu tu sĩ loài người muốn học được truyền âm bằng thần thức, tu vi cảnh giới ít phải đột phá đến Nguyên Anh kì.
Gốc linh thảo ban đầu chỉ là nghi hoặc, khi rễ cây chạm vào Tạ Dung, nó liền biết cảm giác của mình đã đúng, trên người Tạ Dung có khí tức của thánh khí.
"Ta tên là Đồng Tâm, chính là một gốc tiên thảo, bị đồng tộc ám toán, ngoài ý muốn bị sư tôn của ngươi nhặt về tu tiên giới, bất đắc dĩ phải giả trang thành linh thảo bình thường để chạy trốn."
"Ngươi có nguyện ký kết khế ước bản mệnh với ta hay không, xong việc, ta nguyện ý nói cho ngươi vị trí động phủ ở bên ngoài. Nếu ngươi đi ra bên ngoài, có thể dựa vào tài nguyên ta để lại thuận lợi đột phá đến Đại Thừa."
Tạ Dung nghe vậy không cảm thấy động lòng chút nào, thậm chí còn có một chút muốn cười.
Hắn ngay cả hi vọng đột phá Kim Đan cũng không thấy, sao lại dám vọng tưởng đột phá Đại Thừa.
Tạ Dung âm thầm dùng sức giãy giụa một chút, phát hiện lấy cảnh giới tu vi của hắn thì gốc linh thảo này không có biện pháp nào, nhưng cây linh thảo này không làm tổn thương hắn, có thể là cố kỵ sư tôn của hắn.
Giọng nói của Tạ Dung rất khách khí:
"Vị linh thảo tiền bối này, tư chất tu luyện của ta bình thường ngay cả hi vọng đột phá Kim Đan cũng không có, ngài muốn chọn một người ký kết khế ước, không bằng chờ người khác."
"Các đồng môn sư huynh của ta, thiên phú tu luyện của bọn hắn ngay cả sư tôn cũng khen ngợi."
Lúc này, hắn cũng không lo lắng có thể làm hại sư huynh hay không, chỉ biết kéo dài thời gian là quan trọng nhất.
Gốc linh thảo hít sâu một hơi: "Ta không đợi được người khác tới, chỉ có thể chọn ngươi."
Nó và người bình thường căn bản không thể ký kết khế ước, thậm chí còn có thể bị tinh luyện ra thần hồn dùng để luyện chế tiên đan.
Trên người Tạ Dung có khí tức Thánh Khí, tuy không biết quan hệ giữa Tạ Dung và Thánh Khí là gì, nhưng hắn nguyện ý đánh cược một phen.
Nếu Thánh Khí trên người Tạ Dung nguyện ý bảo vệ Tạ Dung, nhất định sẽ ra tay phụ trợ hắn hoàn thành khế ước ký kết.
Hắn đã không còn cơ hội tiếp theo, một khi Huyền Nguyệt ở đáy hồ khôi phục tu vi thì hắn sẽ bị bắt giam tra hỏi, nếu nặng thì bị ép đến thần hồn tiêu tan.
Tạ Dung cho rằng linh thực bên ngoài không có thời gian chờ đợi, tròng mắt hơi đổi tính toán thời gian kéo dài.
"Tiền bối, sư tôn ta thuận lợi đột phá Đại Thừa cảnh, sắp tới sẽ có rất nhiều người tới đây ăn mừng. Ngài xem ngài có thể thu nhỏ bản thể hay không, ta sẽ mang ngài đi ra ngoài chọn lựa người thích hợp."
Cơ duyên nghịch thiên nào có dễ dàng lấy như vậy, khinh thường hắn chưa từng xem tiểu thuyết, phim truyền hình à.
Cho dù là nhân vật chính gặp được cơ duyên nghịch thiên, không chết thì cũng phải lột da.
Hơn nữa hắn còn không phải là nhân vật chính, chỉ là một con tép riu bé nhỏ không đáng kể mà thôi.
Huyền Nguyệt ở đáy hồ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Tạ Dung và linh thảo bên ngoài, lần đầu tiên liếc mắt nhìn Tạ Dung một cái.
Tuy tư chất đồ đệ của hắn bình thường, ngộ tính bất quá chỉ nhỉnh hơn lợn một chút, nhưng tâm tính này lại thắng qua vô số người, đối mặt với cơ duyên nghịch thiên lại có thể bảo trì lý trí.
Không những vậy gốc linh thảo kia lúc truyền âm còn tản ra một hương vị mê hoặc lòng người.
Phàm là trong lòng Tạ Dung có một tia khát vọng đối với cơ duyên nghịch thiên, vậy thì hương vị kia có thể phóng đại tia khát vọng này lên gấp trăm lần, thậm chí là hơn một ngàn lần.
Từ đầu đến cuối Tạ Dung không có một chút biến hóa nào, chỉ có thể chứng tỏ hắn không hề có chút ham muốn nào đối với cơ duyên mà cây linh thảo đề cập đến, một chút khát vọng cũng không có.
Đồng Tâm thấy không thể dẫn Tạ Dung dễ dàng chủ động ký kết khế ước bản mệnh với hắn, lại thấy tốc độ hấp thu linh lực của Huyền Nguyệt càng lúc càng nhanh. Nó cắn răng quyết định dùng dây leo đâm vào cổ tay Tạ Dung một cách tàn nhẫn, lấy máu mạnh mẽ ký kết khế ước bản mệnh.