Chương 2: Sao hôm nay sư tôn cứ nhìn mình thế

"Ngươi chớ có trách ta, ta cũng không định ép buộc ngươi ký kết khế ước linh hồn bản mệnh. Tổ tiên ta từng nói nếu cưỡng ép lập khế ước chắc chắn sẽ bị phản phệ, nhưng hiện tại mạng của ta không khác so với chết là mấy, nên cũng không quan tâm có phản phệ hay không.

Máu đỏ tươi ở trong không trung lập tức tạo thành một trận pháp khế ước cực kỳ phức tạp.

Nội tâm Tạ Dung vô cùng lo lắng, thân thể lại bị một cỗ lực lượng áp chế, bất động, hắn chỉ có thể nhìn khế ước chậm rãi thành hình, sau đó nhanh chóng co lại thành một đạo ánh sáng đỏ biến mất giữa hai đầu lông mày.

Trong khoảnh khắc ánh sáng đỏ chìm vào biển ý thức, Tạ Dung cảm giác như bị ai đó dùng búa nặng đập vào đầu, chưa kịp kêu lên một tiếng đau đớn đã hôn mê. Nên trước khi ngủ say không có nghe thấy lời nói của Đồng Tâm trong biển ý thức.

"Linh hồn thánh khí chuyển thế!"

Ngay khi khế ước linh hồn với Đồng Tâm hình thành, ánh sáng đỏ của khế ước tách ra làm hai, một phần chìm vào lông mày của Tạ Dung, phần còn lại bay thẳng xuống đáy hồ.

Huyền Nguyệt dùng linh lực toàn thân để trấn áp, phong ấn năng lượng lôi kiếp cuồng bạo cùng ma khí trong cơ thể, nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh sáng đỏ của khế ước chìm vào lông mày, tiến vào biển ý thức, biến mất không thấy.

Huyền Nguyệt cau mày, sau khi luyện hóa năng lượng lôi kiếp trong cơ thể, thậm chí không thèm phong ấn hoàn toàn ma khí trong cơ thể, hắn quét đi quét lại mọi ngóc ngách của biển ý thức.

Thần thức nhìn quét quanh thức hải vô số lần nhưng không tìm thấy được ánh sáng đỏ của khế ước kia, nhưng hắn biết đó không phải ảo giác thật sự có một đạo khế ước màu đỏ tiến nhập vào biển ý thức.

Hắn bị một cái thần hồn không rõ lai lịch khế ước.

Huyền Nguyệt từ đáy hồ đứng lên, giây tiếp theo đã xuất hiện bên người Tạ Dung. Thần thức của hắn đem Tạ Dung quét từ trong ra ngoài nhưng không có tìm được gốc linh thảo đã khế ước kia.

Huyền Nguyệt thấy kinh mạch yếu ớt của Tạ Dung vốn đã rơi vào trạng thái nguy kịch sau khi bị gốc linh thảo vừa rồi khế ước, sau khi do dự, hắn lấy ra một hạt sen từ nhẫn không gian, trong lòng lặng lẽ lắc đầu.

"Rốt cuộc bình thường tu luyện thế nào, mà kinh mạch hỗn tạp không khác gì phàm nhân, còn yếu ớt không chịu nổi như vậy. Đồ đệ của Huyền Nguyệt ta sao lại có thể phế vật như thế."

Hạt sen Huyền Nguyệt cho Tạ Dung ăn chính là thiên bảo có tác dụng bổ xương cốt, bảo vật trong tay hắn không có nhiều thứ như vậy.

Hắn tìm không thấy gốc linh thảo khế ước với Tạ Dung, cũng không tìm thấy nguyên nhân Tạ Dung hôn mê, chỉ đành về cung điện củng cố cảnh giới tu vi trước.

Hắn có thần thức mạnh hơn tu sĩ Đại Thừa bình thường, trừ phi ánh sáng đỏ khế ước đó ẩn giấu cả đời, chỉ cần nó xuất hiện trong thức hải trong chốc lát, hắn có thể tìm cơ hội giải trừ.

Tạ Dung nằm ở bên cạnh hồ Băng Nguyệt nửa tháng, sau đó mới từ từ tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh lại cảm giác toàn thân khá thoải mái, thậm chí còn sắp đột phá đến bình cảnh kim đan, nhịn không được lẩm bẩm:

"Quá đỉnh, sau khi ký kết khế ước, giống như được ăn thiên tài địa bảo, kinh mạch trong cơ thể trở nên cứng cáp dẻo dai hơn rồi."

Sau khi Tạ Dung phát hiện mọi thay đổi của bản thân đều theo chiều hướng tốt hơn, hắn thở phào nhẹ nhõm, trong lòng đồng thời gọi tên gốc linh thảo kia.

"Đồng Tâm ngươi có ở đó không?"

"Ta cũng biết thiên hạ không có bữa cơm nào là miễn phí, nhưng là do ngươi không được sự đồng ý của ta mà vẫn ký kết khế ước, ta cũng không đáp ứng ngươi cái gì."

"Ngươi nếu cần báo thù gì, ngàn vạn lần đừng đem hy vọng đặt lên người ta."

...

Tạ Dung nói trong lòng một hồi lâu, cũng không được một câu đáp lại, thậm chí ngay cả khế ước ký kết cũng không cảm ứng được, sau khi rời khỏi hồ Băng Nguyệt trở lại động phủ của mình, cậu nhịn không được nhỏ giọng nghi hoặc.

"Thật sự là có một gốc linh thảo khế ước với mình, không phải gặp ảo giác chứ?"

Nếu ký kết khế ước là do mình ảo tưởng ra, vậy làm sao giải thích được việc kinh mạch trong cơ thể lại trở nên tốt hơn như thế?

Tạ Dung liên tục vài lần thử câu thông với Đồng Tâm, nhưng vẫn không nhận được hồi đáp.

Nếu không phải do kinh mạch của mình tự nhiên mạnh lên như thế, tốc độ hấp thu linh khí của cơ thể cũng nhanh hơn, hắn thật là sẽ nghĩ lần khế ước đó là ảo giác của mình.

Tạ Dung phát hiện chính mình thật sự không thể liên hệ với Đồng Tâm, liền từ từ tập trung vào việc học tập và tu luyện.

Cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục, cậu không muốn làm bản thân khó xử.

Nhiều năm sau, Tuyết Vân Phong tổ chức một đại điển ăn mừng vô cùng long trọng, khách đến đều là những nhân vật số một số hai của các giáo phái lớn, đều đến chúc mừng Huyền Nguyệt thành công đột phá Đại thừa cảnh.

Trước khi buổi lễ bắt đầu, Tạ Dung nhận được phù truyền âm từ sư huynh.

"Sư tôn muốn tất cả đệ tử đều đi về chính điện. Nếu không có việc gì thì mau chóng tới đây."

Tạ Dung nghe xong phù truyền âm liền đứng lên, tùy tiện thi triển pháp quyết làm sạch bụi, trong lòng lại lần nữa cảm khái: "Tu tiên thật thuận tiện, chỉ cần một cái pháp quyết là mọi thứ đều sạch sẽ."

Tạ Dung ngồi tiên hạc đi về chính điện bên kia, thì thấy đại sư huynh Lâm Minh Tư ngoài chính điện, từ xa nhiệt tình vẫy tay chào hắn.

Tu vi của Lâm Minh Tư là kim đan hậu kỳ, đối với người ngoài vô cùng nhẹ nhàng lịch sự, khiến cho người ta cảm thấy như chìm trong gió xuân.

Lâm Minh Tư thấy Tạ Dung nhiệt tình cùng chính mình chào hỏi, khóe miệng thản nhiên nhếch lên một nụ cười nhạt, tiếp đón Tạ Dung mời hắn đứng bên cạnh mình.

Nguyên nhân một phần là do tu vi, nên các sư đệ cũng không phải thật lòng kính trọng đại sư huynh là hắn, chỉ có Tạ Dung là kính trọng hắn từ tận đáy lòng.

Lâm Minh Tư chờ Tạ Dung tới mới nhỏ giọng nói: "Sư tôn đột phá đại thừa cảnh, các đại tông môn đều phái các vị tiền bối đến tặng quà. Lát nữa có thể dặn dò chúng ta chút việc, năm vừa rồi có một đệ tử nhận lễ vật một cách bừa bãi, sau đó gặp họa bị trục xuất khỏi tông môn."

Tạ Dung biết Lâm Tư Minh đang nhắc nhở mình, vì thế thấp giọng trả lời: "Đại sư huynh yên tâm, đệ không phải loại người có thể cầm mấy đồ vật không rõ ràng, đệ biết có vài đồ vật nếu thu nhận có thể nguy hiểm đến tính mạng.

"Thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, hiện tại thu ít hay nhiều lễ vật thì sau này phải trả lại gấp trăm gấp nghìn lần, đệ cũng không ngốc như thế."

Thời điểm Tạ Dung đến Huyền Nguyệt liền mở mắt, nghe thấy lời Tạ Dung nói liền nhướng mày.

Tiểu đồ đệ này của hắn cùng Lâm Minh Tư quan hệ không tồi, cái gì cùng dám nói.

Huyền Nguyệt nghĩ đến Lâm Minh Tư, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đại đồ đệ này của hắn cái gì cũng tốt, nhưng lại theo đuổi sự hoàn mỹ quá mức mà khắt khe với bản thân, tuy thiên phú và ngộ tính đều xuất sắc nhưng vẫn chậm chạp chưa thể đột phá đến Nguyên Anh.

Lâm Minh Tư cùng Tạ Dung đi vào đại điện, các sư huynh đệ khác cũng đã tới rồi.

Tạ Dung ung dung thản nhiên nhìn mọi người, sư tôn thu tổng cộng chín đồ đệ, ít nhiều gì hắn cũng là một đứa phế vật.

Tạ Dung sau khi thấy Huyền Nguyệt liền cung kính hành lễ, nội tâm lại vô cùng vui vẻ.

"Oa, đồ hôm nay sư tôn mặc là màu xanh da trời, mặc như vậy nền da của người trắng như bạch ngọc.

"Sư tôn xứng đáng với danh tu sĩ đại thừa cảnh, độ lôi kiếp hết lần này đến lần khác, từ lâu đã điều chỉnh thân thể này đến trạng thái hoàn mỹ nhất, khuôn mặt này xem bao nhiêu lần cũng không đủ luôn ý."

Huyền Nguyệt nghe thấy thanh âm vui mừng của Tạ Dung, nhịn không được nâng mắt liếc nhìn Tạ Dung một cái, xác định Tạ Dung không có mở miệng nói chuyện cũng không có truyền âm bằng thần thức với ai mới thu hồi ánh mắt.

Hắn vừa rồi trong nháy mắt cảm thấy khế ước trong biển ý thức dao động, hắn có thể nghe thấy tiếng lòng Tạ Dung, có thể cùng khế ước kia có quan hệ.

Tạ Dung bắt gặp Huyền Nguyệt nâng mắt liếc mình một cái, trong lòng vô cùng khẩn trưởng.

"Sư tôn vừa rồi sao lại liếc mình một cái? Chẳng lẽ là bất mãn mình còn ở trúc cơ cảnh, ghét bỏ mình làm người xấu hổ? Nhưng mà do là tu luyện cực khổ lắm, mình lại là linh căn tam phẩm thủy mộc thổ."

....

Huyền Nguyệt nghe Tạ Dung lẩm bẩm trong lòng không ngừng, lạnh giọng nói: "Tu luyện phải từ từ chậm rãi, không phải muốn cầu là được."

Vừa dứt lời , tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn Tạ Dung, trong lòng đều có chút buồn bực.

Tạ Dung đột phá đến bình cảnh kim đan đã hơn ba năm, cảnh giới tu vi vẫn còn dừng lại ở kỳ trúc cơ, giờ còn muốn từ từ tu luyện thế nào?

Tạ Dung nghe vậy theo phản xạ nhìn những người xung quanh, theo bản năng cảm thấy lời này của sư tôn không phải đang nói mình.

Tu vi của hắn đâu có giậm chân tại chỗ đâu ta.

Cũng nhanh mà!

Huyền Nguyệt thu hồi tầm mắt, lạnh giọng dặn dò tất cả.

"Gần đây các đại tông môn đều phái người đến tặng lễ, có một số đồ nhất định sẽ đưa đến trước mặt các ngươi. Lễ gặp mặt của các trưởng bối các ngươi có thể nhận, nhưng nếu nhờ các ngươi làm việc gì đó thì lễ đó không được nhận."

"Đại điển ăn mừng sẽ có một ít tiểu bối muốn luận võ với các ngươi, đừng có làm bản tôn mất mặt"

Tạ Dung nghe thấy lời này liền trợn mắt, trong lòng không ngừng nói.

"Cái gì vậy trời, lại còn phải luận võ cùng với người khác. Ngoại trừ pháp quyết làm sạch bụi, các thuật pháp khác mình đều dốt đặc cán mai. Chẳng lẽ muốn mình lên đài so tài với người khác xem ai dùng pháp quyết làm sạch quần áo giỏi hơn?"

Huyền Nguyệt nghe thấy tiếng lòng Tạ Dung, nhịn không được lại nâng mắt liếc thêm một cái.

Thì ra đây vốn chính là ý nghĩ của Tạ Dung sao, biết rõ bản thân yếu đuối cũng không lo cố gắng tu luyện.

Có lẽ bởi vì đã sớm biết Tạ Dung chỉ là hạng tầm thường, Huyền Nguyệt cũng chấp nhận sự thật đồ đệ của mình là đồ phế thải, lửa giận trong lòng thoáng qua, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Tạ Dung nhìn Huyền Nguyệt, lại bắt đầu lo lắng đề phòng, trong lòng cảm thấy bất an.

"Sư tôn hôm nay nhìn mình mấy lần, chẳng lẽ biết gốc linh thảo biến mất cùng mình có quan hệ?"

"Một lát nữa nếu hỏi mình chuyện linh thảo, mình nên nói như thế nào bây giờ?"

"Chẳng lẽ nói gốc linh thảo kia lấy máu của con ký kết khế ước, sau đó biến mất không thấy à?"

"Nói thái quá như vậy, sư tôn có tin tưởng không trời?"

Huyền Nguyệt nghe thấy tiếng lòng Tạ Dung lo lắng, trong lòng không hiểu sao cảm thấy hơi phiền.

"Bản tôn gần đây phát hiện gốc linh thảo bên kia hồ Băng Nguyệt mất tích, gần chỗ đó còn lưu lại mùi thơm kì lạ. Đó chắc chắn không phải linh thảo thật sự, có lẽ là cái gì đó có thể gây ảo giác mê hoặc, làm rối loạn tâm trí người khác."

"Các ngươi chỉ cần tâm tính trong sáng kiên định, thì tự nhiên sẽ không bị tà vật quấy nhiễu.”

Tạ Dung nghe được lời này sửng sốt một giây, trong lòng bắt đầu hưng phấn hét lên.

"Cái đồ chơi kia, gốc linh thảo đó không phải linh thảo thật sự! Nó khế ước thần hồn của mình cũng là giả, vậy làm sao giải thích kinh mạch của bản thân đang xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chẳng lẽ liên quan đến lần hôn mê ở hồ Băng Nguyệt, nước trong hồ có tác dụng."

"Lúc trước đại sư huynh có nói qua, hồ Băng Nguyệt có tác dụng rèn luyện thân thể, có thể trong lúc mình hôn mê hấp thụ được rất nhiều linh khí của hồ Băng Nguyệt, cho nên kinh mạch mới có thể trở nên cứng cáp dẻo dai như vậy."

May mắn bản thân mình có ý thức chống trả, mới không bị tà vật kia lừa gạt, nếu không khẳng định không chỉ đơn giản là hôn mê thôi, rất có khả năng sẽ bị tà vật đoạt xá."

...

Huyền Nguyệt giơ tay nhu nhu thái dương, tất cả mọi người trong đại điện tập trung nín thở không dám nói lời nào.

Đến bây giờ hắn mới nhận ra Tạ Dung là một kẻ lắm lời, hơn nữa là một kẻ lắm lời ngu ngốc, người khác nói gì cũng tin.

Hắn chỉ thuận miệng nói ra một câu, Tạ Dung không những tin tưởng, mà còn đưa ra nguyên nhân hợp lý khiến kinh mạch trở nên tốt hơn.

Huyền Nguyệt trong lòng lại lắc đầu, tính cách Tạ Dung dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, nếu rời khỏi Tuyết Vân phong, hắn nhất định bị ăn đến ngay cả da xương cũng không còn.

Huyền Nguyệt không nhìn Tạ Dung thêm nữa, hắn sợ không kiềm chế được sự ghét bỏ trong lòng.

Sau khi Tạ Dung rời khỏi đại sảnh, nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của Lâm Minh Tư, Lâm Minh Tư nháy mắt chợt hiểu ra, nhẹ giọng hỏi: "Sư đệ, sư huynh vừa mới học được một món ăn mới, đệ có muốn nếm thử không?"

Hai mắt Tạ Dung sáng lên, vội vàng gật đầu: “Đệ bằng lòng, làm phiền sư huynh.”

Tạ Dung thuần thục lắp phi kiếm của Lâm Minh Tư, Nhị sư huynh Cổ Tinh Thần nhìn thấy thì khẽ cười nói: “Mối quan hệ giữa đại sư huynh và sư đệ càng ngày càng tốt.”

Tam sư tỷ Dao Linh liếc nhìn phương hướng Lâm Minh Tư rời đi, rất là khinh thường khẽ hừ một tiếng, "Đại sư huynh hiện tại không muốn tu luyện, nhưng lại nhớ đến việc nấu cơm cho tiểu sư đệ, thật sự là càng ngày càng..."

Cổ Tinh Thần nghe vậy quay đầu liếc Dao Linh một cái, trên mặt nở một nụ cười nhạt, "Tam sư muội, có một số việc ta không muốn nói tới."