Chương 20: Naaru bị thương
Cái loại thực vật này người tiền sử không biết, nhưng Tôn Chí Tân biết, đúng là thứ lừng lẫy đại danh, đến hiện đại vẫn còn sử dụng phổ biến: Cây đay !
Cây đay là loài cây ngắn ngày thân cỏ, thân và rễ chứa sợi đay. Nó không chỉ là nguyên liệu dùng để làm quần áo sớm nhất của loài người, đến hôm nay còn đang tiếp tục sử dụng, thứ này thông khí, thấm nước, không dễ dính bụi, phòng tĩnh điện, rất được những người thích tự nhiên thoải mái yêu thích, riêng phương thức vận dụng vào quần áo đồ dùng thường ngày đã xâm nhập đủ các mặt. Tìm được thứ như vậy, bảo Tôn Chí Tân sao có thể không vui sướиɠ phát cuồng?
Phát hiện được đay, có nghĩa là từ nay về sau có thể mặc quần áo, quả thực là một phát hiện làm cho người ta kích động đến phát run!
biện pháp xử lý cao cấp Tôn Chí Tân không biết, nhưng phương pháp nguyên thủy đơn giản nhất hắn lại biết, vừa lúc vận dụng vào thời không lạc hậu trước mắt này.
Nhờ phúc của cái tính không có việc gì là lại thích đi đây đi đó khắp nơi của hắn ban tặng, hai năm trước Tôn Chí Tân từng đi qua Vân Nam. Mà Vân Nam Bố phụ nữ Lãng tộc hiện tại vẫn còn giữ lại loại công nghệ canh cửi dệt vải nguyên thủy nhất. Lúc ấy Tôn Chí Tân đúng là bởi vì tò mò, hướng đến phía cái loại tài nghệ cổ xưa mà lịch sử lâu đời này. Thử nghĩ, hắn một cái sinh viên khoa lịch sử, lại bẩm sinh có tính thích chạy lung tung, nghe được có một thứ lịch sử lâu đời như thế, sao có thể không cảm thấy hứng thú? Cho nên hắn không chỉ vui tươi hớn hở lên đường mà còn ở lại địa phương khảo tra một tuần, thậm chí còn tự tay dùng con quay cổ xưa nhất kéo ra một đống sợi đay, rồi lại tự tay dùng khung cửi cổ xưa dệt vải từ sợi đay.
Đương nhiên, chỉ dệt được một tấc Tôn Chí Tân đã thiếu điều vì cái tốc độ và hiệu suất thấp đến đáng sợ kia mà nổi điên, thanh niên chân chính có tính nhẫn nại không được bao nhiêu, Tôn Chí Tân lúc ấy cũng vừa mới qua hai mươi tuổi, cho nên dệt chưa đến một tấc liền suy sụp từ bỏ. Hắn vốn định tự tay dệt một cái khăn tặng cô bạn gái mới quen…… Vừa dệt ra không đến một tấc, hắn liền quyết đoán từ bỏ, còn không bằng đi vào cửa hàng mua một sản phẩm hoàn thiện.
tự tay thao tác qua thực tiễn nên Tôn Chí Tân không chỉ có biết se sợi, còn có thể canh cửi, lại vừa đúng loại công nghệ cổ xưa nhất, hết thảy thuần túy thủ công, công cụ đơn giản đến cực điểm, không cần đến thiết bị kỹ thuật cao cấp gì. Quả thực tựa như chơi mạt chược vậy: Nghe được bài sớm không bằng nghe được bài xảo. Ta bên này vừa nghe được, ngươi đã lập tức đánh pháo bài ra. Hết thảy đều vừa đúng!
Tôn Chí Tân điên cuồng nhổ đay đem về làm mẫu, thần hồn điên đảo phiêu phiêu, suýt nữa quên cả l*иg nhái. Hoàn hảo hắn đi được mấy bước mới nhớ tới là có quà cho Buku , mới lại quay trở về lấy, dẫn một sự kiện khác.
Trở lại doanh địa hắn đã đem cây đay ngâm vào trong nước, bởi vì cũng không có điều kiện khác, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp này đi trừ tạp chất, từ đó chế ra sợi đay.
Đồng hành trở về mọi người nhìn hắn ôm một bó cỏ dại như bảo bối, trên mặt sướиɠ muốn chết, chỉ có đồng tử tối như mực thì sáng lóe lên như có châm hai cây đuốc bên trong, phun hào quang ra ngoài, làm cho ai nhìn đến cũng đều thấy mà lòng phát khí lạnh. May mà bọn họ không biết đến bệnh thần kinh, cũng không biết có cái từ này, đồng thời cũng không có bệnh viện thần kinh, nếu không tôn đồng học khẳng định lập tức sẽ bị mọi người trói lên đưa đến nơi nào đấy an dưỡng.
Như thể tâm không ở yên, lúc làm cơm chiều tự nhiên rớt tiêu chuẩn, ánh mắt vẫn hướng về phía bờ sông đang ngâm đay, nước cạn cũng không để ý, thiếu chút nữa là cháy hết thức ăn. May mà cuối cùng cũng không cháy, bất quá hương vị khẳng định là không ra gì.
đang định đem tinh thần kiềm chế trở về bổ cứu, Đám thợ săn đã trở lại, còn nâng trở về một người bị thương, là Naaru.
Có 1 nữ nhân vẻ mặt kinh hoảng vọt vào lều, thất kinh gọi:“Zimmer ! duẩn…… Duẩn tử tâm, Lommar của ngươi bị thương !”
Tôn Chí Tân tinh thần phiêu du ngàn dặm còn chưa thu hồi, mờ mịt hỏi:“Duẩn tử tâm là cái gì ? Lommar của ai?” Lập tức nhanh chóng phản ứng lại, duẩn tử tâm cũng không chính là chính mình sao, bị kêu chệch đi mới biến thành như vậy. Mà Lommar của mình, chính là Naaru !
nữ nhân kia lại nói:“Tộc trưởng bị thương, được người nâng trở về.”
Tôn Chí Tân kinh hãi, chạy ào ra ngoài lều. Trước không cần nói Naaru là phiếu cơm ba bữa trường kỳ của hắn, càng đừng nói mấy ngày nay ở chung, trong lòng nổi lên cảm giác khó nói. Ẩn ẩn đã muốn có chút muốn đem hắn đối đãi như bằng hữu, thân nhân. Nghe nữ nhân kia nói như vậy vừa, chỉ cả kinh trong lòng thất linh bát lạc, chạy đi mới thấy chân đã mềm nhũn.
Rất nhanh chạy qua chỗ đám người, liền nhìn thấy một đám người vây quanh trung tâm doanh địa chật như nêm cối.
“Tránh ra !” Dưới tình thế cấp bách rống lên tiếng Trung. Không có ai nghe hiểu, ý tứ thì đoán được, đám người từ trong tách ra một thông lộ.
Tôn Chí Tân tay chân như nhũn ra đi qua, chỉ nhìn thấy Naaru nằm trên mặt đất, trên đùi phải thượng đều là máu. Không chỉ có như vậy, trên thân, cánh tay, trên mặt cũng có vết máu. Bàn tay bởi vì đang bịt miệng vết thương nên đầy máu! mặc dù không phải huyết nhục mơ hồ nhưng cũng là máu tươi lâm ly, thoạt nhìn càng khiến người ta bất an.
Tôn Chí Tân đi qua, run giọng kêu lên:“Naaru ?”
Naaru có chút suy yếu mở mắt ra, đáp trả ánh mắt thân thiết của Tôn Chí Tân, hô hấp hơi dừng lại, cười một cái an ủi:“Không sao cả, còn sống không chết.”
chỉ như vậy trong nháy mắt, Tôn Chí Tân không biết chính mình trong lòng dâng lên cảm xúc gì, vừa tức giận, vừa phát cuồng, muốn đem hắn hành hung một trận, lại muốn có được sức mạnh của thần tiên, một đạo phép có thể khiến hắn khỏe mạnh cường tráng đứng dậy.
vết thương của Trên đùi Narru phải bọc một phiến lá, mà trùng hợp chính là lá khoai sọ hôm nay phát hiện. Bên ngoài buộc nhánh cỏ, máu chảy ra rất nhiều, từng luồng máu không ngừng theo phiến lá xuất hiện, nhìn nhìn thấy ghê người.
Tôn Chí Tân cởi bỏ phiến lá, lập tức liền nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn. Người bên cạnh đi theo hít vào một hơi, Đám thợ săn áy náy bất an nhìn Naaru, lại nhìn về phía Tôn Chí Tân. Auge thúc thủ đứng ở một bên, sắc mặt cả kinh tái nhợt, hết thảy thân thiết nhìn cha, hận bị thương không phải là chính mình. Buku sớm đã lên tiếng khóc lớn, âm thanh vẫn kêu ba ba, lại bị gắt gao bắt lấy không cho tới gần.
Tôn Chí Tân dùng sức hít một hơi thật sâu, tự làm cho tâm tình bị chấn động bốc lên không ngớt trầm tĩnh xuống, trầm giọng hỏi:“Thầy thuốc đâu ? ân, y sư, y giả, vu y, trị liệu sư, đều được, trong tộc có sao ?”
Trí giả Esuike tiến lại, trên mặt sớm không còn cái loại biểu tình thâm trầm, mà mang bối rối, lại kiên cường áp chế không muốn làm cho người ta nhận ra. Tộc trưởng bị thương, đối với toàn bộ bộ tộc mà nói là sự kiện phi thường nghiêm trọng! toàn bộ bộ tộc vô luận là ai bị thương, liền ý nghĩa toàn bộ bộ tộc đều đã bị đả kích, tộc trưởng bị thương mang đến đả kích càng sâu. Esuike thấy nhiều, từ tiểu thương biến thành đại thương, không trừng trị mà chết ví dụ nhiều đếm không xuể, miệng vết thương trên đùi Narru không chỉ ra nhiều máu, vô luận thấy thế nào cũng không tốt. Mà thời tiết cực nóng rất dễ dẫn phát sốt cao đột ngột…… Lúc đó thì cứu không nổi .
Esuike cả kinh thanh âm đều trở nên khàn khàn:“Trong tộc không có vu y. Ta sẽ đi hái một ít dược thảo, chỉ sợ không kịp.”
“Đi hái ! lập tức phải đi hái !” Tôn Chí Tân trấn định nói, nghe xong Lời Esuikie biết không có bất luận viện trợ nào, hắn ngược lại trở nên càng thêm trấn định. Có người bình thường làm việc không dùng đầu óc, nhưng khi phát sinh đại sự ngược lại nhanh chóng trấn định, Tôn Chí Tân hiển nhiên chính là cái loại bưu hãn này .
Esuike la lên vài tiếng, khởi động thân thể lớn tuổi dẫn người đi hái thuốc, ngoại trừ hắn, người khác cũng không biết.
Gặp guy cơ, đầu óc Tôn Chí Tân xoay chuyển nhanh trước nay chưa từng có.
“Buku, đi lấy muối ta đã luyện đến. đem nồi rửa, càng sạch sẽ càng tốt, nấu một nồi nước sôi. Hiểu chưa ?”
Buku còn khóc lớn, Tôn Chí Tân lớn tiếng quát:“Khóc cái rắm ! nhanh đi !”
Buku sợ tới mức thu thanh, chỉ khống chế không ngừng nghẹn ngào. Lại nhìn sắc tàn nhẫn Tôn Chí Tân mặt chưa từng thấy, nhanh chóng vận hai chân chạy tới lều ấn Tôn Chí Tân phân phó làm việc.
“Auge, ngươi đi hái cái loại cỏ thường làm người bị thương bên bãi sông, lập tức đi !”
Auge chiến một chút, cúi đầu nhìn Naaru, mím môi hoả tốc nhằm phía bãi sông. Bạn bè hắn cũng không nghỉ, chạy theo hướng bãi sông.
Tôn Chí Tân ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, bình tĩnh hỏi:“Hôm nay bị kiến càngcắn thương là ai ?”
“Ta……” Có một thiếu niên đầu tóc xám trắng đứng ra nói. vừa trả lời vừa theo bản năng vuốt ve chỗ tay bị cắn thũng lên.
“Còn nhớ rõ loại kiến này ở nơi nào chứ ?”
“Nhớ rõ.”
“Tốt lắm. Lugaoren thông minh, ngươi mang theo hắn tìm chỗ đó, tróc chút con kiến trở về. Càng lớn càng tốt, càng nhiều càng tốt, nhất định không được gϊếŧ chết .”
Thiếu niên nghe không hiểu được ý đồ của Tôn Chí Tân, nhưng hiện trường không khí áp nhân, chỉ gật gật đầu, kêu lên Lugaoren phải đi tìm.