Chương 1: Xuyên qua
Một mảnh tối đen, dường như có chút ánh sáng xuất hiện từ xa, muốn mở to mắt nhìn chung quanh nhưng mắt không tài nào mở ra được. Cố gắng như vậy một hồi, cuối cùng mắt cũng mở ra được.
Hả, đây là đâu? Căn phòng bụi bặm, quần áo cũ nát, chăn đắp trên người cũng có lỗ thủng cộng thêm vài chỗ chắp vá, còn bốc mùi kì lạ. Không thể nào, mặc dù đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết xuyên không, Đỗ Vĩ Minh bi thảm phát hiện, hắn đã trùng sinh.
Đỗ Vĩ Minh còn nhớ một khắc trước, hắn đang cùng bạn bè leo núi, nhưng vì tính tình nóng vội nên hắn luôn đi đầu đội ngũ. Sau đó phát hiện ra một cái sơn động, Đỗ Vĩ Minh liền đi vào thăm dò, không chú ý liền đạp phải khoảng không, khi rơi xuống, Đỗ Vĩ Minh đã nghĩ lần này mình chết chắc rồi, không ngờ hắn lại xuyên đến đây.
Khẽ cử động, Đỗ Vĩ Minh phát hiện thân thể hiện tại của hắn rất yếu ớt, chỉ có da bọc xương, có lẽ chủ nhân ban đầu của thân thể này bị đói chết. Nằm trên giường nửa ngày, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy thân thể tốt hơn một chút, liền muốn xuống giường quan sát chung quanh nhưng cái bụng vẫn tiếp tục phát ra tiếng kháng nghị. Được rồi, ăn cơm là lớn nhất, trước uy no cái bụng rồi tính tiếp. Đỗ Vĩ Minh rời giường, tính toán sau khi ăn no thì đi xem hoàn cảnh chung quanh một chút.
Ra khỏi gian phòng vừa nằm là một gian phòng khác không lớn lắm, đồ đạc cũng không nhiều, chỉ có một cái bàn vuông, mấy cái ghế, đi tiếp là phòng bếp, phòng bếp rất sạch sẽ, có lẽ trước kia thường xuyên sử dụng. Trên kệ bếp có vài cái hũ nhỏ, là gia vị, muối, tiêu, dấm ăn vân vân, thứ có nhiều nhất phỏng chừng là dầu ăn, quét một ít xem thử, có lẽ là mỡ động vật. Trong nồi có hai củ khoai lang đã luộc chín, nhưng giờ đã nguội lạnh. Đỗ Vĩ Minh tìm củi lửa, mất nửa ngày mới dùng được đá lửa trong truyền thuyết. Đỗ Vĩ Minh lang thôn hổ yết ăn hai củ khoai lang vào bụng. Cuối cùng cũng hơi có khí lực, Đỗ Vĩ Minh cảm thấy nên đi xem xét hoàn cảnh chung quanh.
Từ những gì thấy được trong phòng, Đỗ Vĩ Minh nhận định đây không phải là ở nông thôn, mình chắc đã xuyên về cổ đại. Sờ sờ bản thân, khối thân thể này khoảng chừng mười tuổi, bởi vì rất gầy nên không thể tính tuổi chính xác. Có lẽ là sống một mình, vì từ khi hắn tỉnh đến giờ, cũng chưa thấy ai khác, đồ dùng trong nhà cũ nát, càng chứng minh phỏng đoán của hắn. Ai, không biết bây giờ chị thế nào, có lẽ không chịu nổi khi nghe tin tức của mình. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có hai chị em sống nương tựa vào nhau, thật may chị bây giờ đã có một gia đình riêng, cũng vừa có con không bao lâu, bằng không khó có thể vượt qua đả kích này.