Chương 47

Edit: Michellevn

Sau khi kết thúc

một

lần ân ái, Chu Lăng

thật

sự

có cảm giác cơ thể bị đào rỗng, Hướng Nghị dọn dẹp xong "

hiện

trường gây án", xỏ cái quần ra ngoài rót nước cho

cô, trước sau

không

mất quá mấy phút, lúc trở lại



đã

ngủ luôn rồi.

So sánh với lúc bình thường hai người động

một

tí là lại làm tù tì hai ba giờ liền, đây chỉ có thể xem là

một

lần

yêu

yêu

hơi vui vẻ, căn bản

không

đáng giá được nhắc tới. Hướng Nghị khí huyết tràn trề, hưng phấn cả người vẫn chưa tan, tinh lực hẵng còn rất nhiều

không

có chỗ sử dụng, ôm



sờ sờ chỗ này bóp bóp chỗ kia, chẳng mấy chốc lại rục rịch ngóc đầu dậy.

Trong lúc Chu Lăng nửa ngủ nửa thức cơ thể cũng

đã

có phản ứng, tiếng thở dốc mềm mại và tiếng rêи ɾỉ du dương càng lúc càng quyến rũ, Hướng Nghị liền

không

nhịn được nữa, tách hai chân



ra, lại chen vào lần nữa.

"Ưm!" Chu Lăng thoáng cái bị làm cho tỉnh ngủ, sau khi phản ứng lại được, lập tức có phần tức giận mắng cho

một

tiếng:" Hướng Nghị!"

Người đàn ông cúi người đặt môi hôn lên mắt

cô, mượn cơ hội tiến vào càng sâu, giọng

nói

trầm thấp dịu dàng vô tận:"

anh

đây!"

nói

xong, chậm rãi hoạt động trong cơ thể

cô.

"..........." Chu Lăng nện

anh

một

cái, sau đó ôm cổ

anh, mở rộng cơ thể đón nhận

anh.

" Khụ........."

Đột nhiên

một

tiếng ho đằng hắng từ bên kia tường truyền đến. Đêm khuya vắng người,

thật

không

dễ gì mới yên tĩnh lại sau nửa tiếng giằng co,

không

bao lâu sau lại bắt đầu tiếng động bất nhã làm cho con cẩu độc thân nào đó ngủ cũng

không

yên, cuối cùng

không

thể nhịn được nữa đánh tiếng nhắc nhở.

Rốt cuộc hai người dừng lại

một

chút, Chu Lăng theo bản năng kẹp chặt lấy Hướng Nghị, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại kịp,



đã

quên mất chỗ nhà Hướng Nghị này hiệu ứng cách

âm

bằng

không.

(*)Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu



xảy ra khá chậm.

" Kêu

nhỏ

một

chút." Hướng Nghị

nói

Chu Lăng thậm chí có thể cảm nhận được ý cười

ẩn

giấu trong giọng

nói

của

anh, vừa nhớ đến tiếng rêи ɾỉ vừa rồi của mình có khả năng bị hai người cách vách nghe được,

trên

mặt liền thẹn hết sức. Nhấc chân hung hăng đạp

một

phát lên đùi Hướng Nghị, rồi như thấy chưa hết giận, há miệng cắn lên cần cổ

anh.

một

ngoạm kia

thật

sự



không

khách sáo chút nào, Hướng Nghị đau đến sít

một

tiếng, đợi cuối cùngcô hả dạ nhả ra, lập tức giơ tay lên che kín miệng

cô, hung hăng thúc vào chỗ sâu nhất bên trong

cô.

Tiếng kêu thốt ra bị đâm thành từng mảnh

nhỏ, tiếp theo bị bàn tay người đàn ông chặn lại, trong căn phòng

nhỏ

tiếng rêи ɾỉ ưm ư a ah vang lên đứt quãng, còn quyến rũ người ta hơn cả bóng đêm.

một

hồi lăn lộn này, chút sức lực của Chu Lăng

đã

hoàn toàn mất hết, được Hướng Nghị đỡ dậy đút cho mấy ngụm nước ấm mới

đi

rót lại, nằm trong lòng

anh, thỏa mãn nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.

Tiêu hao quá lớn, sáng hôm sau liền

không

thể dậy nổi, lúc mở mắt ra ánh mặt trời

đã

sáng rực rỡ.

Mười giờ rưỡi rồi, Hướng Nghị

đã

không

còn bên cạnh, Chu Lăng ở

trên

giường vươn vai mấy cái, xoa xoa thắt lưng nhức mỏi, tự mình mặc quần áo rời giường. Bà cụ

đang

ngồi bóc lạc trong phòng khách,

nhỏ

giọng chỉ huy Tiền Gia Tô quét nhà.

Cửa phòng bên này vừa mở ra, hai người đồng loạt dừng lại, quay đầu nhìn qua.

Bà cụ cười tủm tỉm, Tiền Gia Tô lại

không

biết

đang

chột dạ cái gì, vừa đối diện mắt Chu Lăng, lập tức tránh mặt sang chỗ khác, cầm chổi quét xoèn xoẹt liên tục, vành tai hơi đỏ.

hiện

trường tối qua nhảy từ trong đầu ra, Tiền Gia Tô có thể nghe được

thì

lỗ tai nhạy bén của bà cụ ngủ ít hẳn nhiên cũng

đã

nghe được rồi, nhất thời Chu Lăng cảm thấy mặt nóng lên, mỉm cười xấu hổ, quay đầu

đi

về phía toilet.

Lúc

đi

ra, bà cụ vẫn mỉm cười như vậy nhìn

cô, Chu Lăng cũng

đã

ngượng lắm rồi, ra vẻ trấn tĩnh ngồi xuống bên cạnh bà, hỏi:" Hướng Nghị đâu rồi ạ?"

"

đi

cửa tiệm rồi," Tiền Gia Tô

đang

quét nhà đưa lưng lại với hai người, vậy mà trả lời đến là nhanh," Xe của Trần Hỷ bị hư, mới sáng ra

đã

kêu

anh

họ

đi

rồi, lúc này chắc là sắp về đấy ạ."

Chu Lăng gục gặc đầu:" Vậy cháu

đi

tìm

anh

ấy đây ạ, đúng lúc ra ngoài

một

chút."

" Ăn chút gì rồi hẵng

đi." Bà cụ đặt lạc xuống,

đi

phòng bếp hâm cháo cho

cô," Bữa sáng

không

thể

không

ăn."

Hai ngày

không

sửa soạn ăn mặc, Chu Lăng cảm thấy mình có chút lôi thôi. Gã trai thẳng Hướng Nghị kia,

đã

về biệt thự lấy cho



hai va ly to đồ dùng, toàn là quần áo, chỉ lấy có hai đôi giày, đều là boot lót nhung, nhìn ra là hai đôi dày nhất

trên

toàn bộ kệ giày của



; đồ trang điểm

thì

khỏi

nói, chả hề có lọ nào cả.

Có điều trong cửa tiệm có để

một

bộ, Chu Lăng thay quần áo xong, tự giác mặc áo lông

thật

dày vào, quấn đến kín kẽ rồi ra cửa

đi

tìm Hướng công công của

cô.

Con phố này



đến

đã

thường xuyên, đều

đã

quen thuộc với nhiều

anh

chị đại,

trên

đường chào hỏi qua lại, em

gái

nhỏ

ở tiệm ăn sáng đầu phố kia còn nhét cho



một

quả trứng luộc nước trà.

Loại cảm giác này khá tốt, hàng xóm quen thuộc hỗ trợ lẫn nhau, nhiệt tình và thân thiết đúng lúc.

Chu Lăng mang theo

một

quả trứng

đi

đến cửa tiệm sửa xe, chưa

đi

đến cửa,

đã

nghe thấy tiếng cười vang.

- ---Có phụ nữ.



xác định

đã

nắm được giọng

nói

tương đối mềm mại của người phụ nữ từ tiếng cười cởi mở của người đàn ông,

nhẹ

nhàng nhướn mày lên và bước qua cánh cửa.

"Chị dâu!" Có người bước vào là Trần Hỉ chú ý tới trước, nhe răng ra gọi lên thân thiết.

Hướng Nghị ngồi

trên

ghế

nhỏ

đưa lưng lại với cửa, dựa người ra sau, chân vắt chéo, dáng vẻ nhàn nhã, giữa các ngón tay buông xuống còn kẹp

một

điếu thuốc chưa châm.

Mà bên tay trái

anh, Tống Phỉ hai tay chống

trên

đầu gối, cơ thể đổ về phía trước, hơi hơi nghiêng về phía

anh.

trên

mặt vốn còn

đang

cười, giương mắt lên nhìn thấy Chu Lăng, lập tức thu lại

không

còn

một

mảnh.

Hướng Nghị quay đầu, thả chân

đang

bắt chéo xuống.

" Hi." Chu Lăng mỉm cười với Trần Hỷ,

đi

đến bên cạnh Hướng Nghị, vươn

một

tay tới, lòng bàn tay ngửa ra.

Tầm mắt Hướng Nghị dừng ở bàn tay trắng mịn

nhỏ

xinh mà chỉ mới đêm qua thôi

anh

đã

đặt lên đó những cái hôn liên tiếp, dừng dừng lại, đổi điếu thuốc sang tay trái, nâng tay phải lên kéo



lại.

khôngnghĩ tới Chu Lăng lại né tránh, bàn tay hơi hơi hướng xuống dưới, ngoắc ngoắc đầu ngón tay. Hướng Nghị liếc nhìn

cô, yên lặng giao nộp điếu thuốc vốn

không

dám châm chỉ cầm trong tay cho qua cơn ghiền.

Thuốc

không

tệ nha. Chu Lăng cầm trong tay ngắm ngắm nhìn nhìn, nâng tay lên, ngậm điếu thuốc trong miệng bằng tư thế thành thạo.

Còn chưa ngậm chắc,

thì

bị Hướng Nghị đột nhiên đứng dậy vươn tay đoạt lấy, cũng

không

quan tâm chủ nhân điếu thuốc còn ở đó, nâng tay ném luôn vào thùng rác bên tường. Sau đó nhìn Chu Lăng, ánh mắt

ẩn

ẩn

mang theo vài phần xin khoan dung.

Lúc này Chu Lăng mới buông tha cho

anh, đưa quả trứng luộc nước trà trong tay qua, ngồi xuống cái ghế của

anh.

Trần Hỷ hết sức tinh mắt

đã

vừa cầm

một

chiếc ghế nữa đến, Hướng Nghị ngồi xuống bên cạnh Chu Lăng, cúi đầu bóc trứng gà.

Trong im lặng lại lộ ra

sự

thân mật

không

coi ai ra gì,

sự

tương tác này rơi vào trong mắt Tống Phỉ, chói mắt vô cùng.

Lúc này Trần Hỷ như cố tình khen có chút nịnh nọt:" Chị dâu

không

trang điểm mà sao vẫn xinh đẹp thế."

Lời còn chưa dứt, bị Tống Phỉ trừng mắt

một

cách đáng ghét.

" Cảm ơn." Chu Lăng mỉm cười, sau đoa xoay qua Tống Phỉ," Cuối năm

không

phải là nên bận rộn lắm sao, sao



không

đi

làm?"

Tống Phỉ

không

muốn

nói

chuyện với

cô, Trần Hỷ liền trả lời thay



ta:" Hôm nay nghỉ phép."

Chu Lăng liền hỏi cậu ta:" Cậu

đang

chơi cổ phiếu hả?"

" Đúng ạ, sao chị dâu biết?" Trần Hỉ hơi có vẻ kinh ngạc.

" Mọi người

không

phải vừa mới thảo luận sao." Trước khi vào nghe được họ

nói

gì mà thiên tài thị trường chứng khoán, rồi nên mua cái nào. Chu Lăng nhận lấy quả trứng Hướng Nghị

đã

bóc xong, cắn

một

miếng." Lỗ nhiều lắm rồi hả?"

Trần Hỷ có chút ngượng ngùng vò vò đầu:" Vận may của em

không

tốt lắm."

Chơi cổ phiếu sao có thể xem vận may. Trứng luộc trứng gà quá mặn, Chu Lăng

không

muốn ăn nữa, quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt chớp chớp. Hướng Nghị rất tự nhiên mà nhận lấy, hai ba miếng ăn hết luôn.

Ở bên cạnh gương mặt Tống Phỉ ngày càng trở nên khó coi, Chu Lăng lại

không

hề để mắt qua, xoa xoa tay,

nói

với Trần Hỷ:" Nếu vẫn còn tiền, có thể mua cổ phiếu A của Đại Nguyên,

không

bất ngờ đâu, trước cuối tuần có thể tăng lên năm điểm.

5 điểm? Bộ não Trần Hỷ xoay vòng vòng, cười hỏi:" Em xem tin tức rồi, chị dâu

thật

sự

là chủ tịch à?"

Chu Lăng nhướng nhướng mi:" Tạm thời

thì

đúng vậy."

Xe của Trần Hỷ

đã

sửa xong, tán gẫu

một

hồi

thì

đến giờ cơm trưa, ai về nhà nấy.

thật

ra về nhà là tiện đường thôi, nhưng Hướng Nghị vẫn khóa cửa lại, cứ thế mà đưa Chu Lăng

đi, cũng chẳng cần quan tâm đến hai người còn lại.

Thời gian này thái độ của Tống Phỉ đối với Trần Hỷ

đã

dịu lại, vệ sĩ trung thành đương nhiên

sẽ

đưa nữ thần về nhà. Tống Phỉ và cậu ta

đi

phía sau, cố ý

đi

giữ

một

khoảng cách, nhìn hai người xa xa phía trước, mới xoay sang Trần Hỷ, nghiêm mặt hỏi:" Vừa nãy

anh

nói,

gái

kia là chủ tịch hả?"

Tầm mắt của Trần Hỉ cũng hướng về hai bóng dáng kia:" Tập đoàn Đại Nguyên, em từng nghe

nói

chứ."

.............

Buổi chiều Tiền Gia Tô thu sếp đến là nhanh gọn lẹ,

đi

đón ông bô bà bô nửa năm mới về

một

lần của cậu. Chu Lăng thay

một

bộ quần áo nền nã hợp thời, rồi kêu Hướng Nghị cùng

đi

cửa hàng đích thân mua quà gặp mặt, sau đó

thì

ở phòng khách trong nhà, vừa hồi hộp chờ đợi vừa xem ti vi.

Hướng Nghị an ủi rất nhiều lần, đều

không

có tác dụng, dứt khóat

không

nói

nhiều nữa, bóc quả hạch cho



ăn, thỉnh hoảng liếc nhìn



buồn cười.

Hơn bốn giờ, có xe tiến vào trong sân, hơn mười giây sau, từ dưới lầu Tiền Gia Tô réo gọi:"

anh

họ, xuống giúp cầm đồ lên nè!"

anh

họ bị réo gọi đứng dậy, Chu Lăng cũng đứng lên theo, nhìn

anh

bằng đôi mắt có chút thấp thỏm.

Hướng Nghị kéo



:" Cùng

đi

nào."

Ba người đứng phía cốp xe,

đang

chuyển đồ từ

trên

xe xuống, Chu Lăng

đi

đằng sau Hướng Nghị, đợi

anh

gọi đến, cũng ngoan ngoãn chào hỏi theo:"

cô, dượng."

Người phụ nữ vóc người

nhỏ

bé mặc áo khoác màu tím đậm đứng thằng người lên, hai tay vén tóc sang hai bên má, ánh mắt sáng rực nhìn qua:" Ây dô, cháu chính là Tiểu Lăng đây sao."

Hướng Nghị

không

nói

quá, quả

thật

bà và Tiền Gia Tô được khắc từ

một

khuôn mẫu, vẻ tươi cười cởi mở đều giống y chang. Đôi mắt quan sát Chu Lăng, còn giậm giậm chân kích động:" A, đẹp lắm đẹp lắm!"

nói

xong đυ.ng ánh mắt

ẩn

ý cười của thằng cháu nhà mình, đập bốp cái lên cánh ta

anh," Ây dô, cháu giỏi

thật

đấy!. "

Hướng Nghị mỉm cười:" Hai người lên trước

đi

ạ." Bàn tay lặng lẽ vô vỗ lên lưng Chu Lăng, trấn an

không

tiếng động.

" Em cầm giúp

một

ít." Chu Lăng

nói

"

không

cần,

không

cần." Bà



thân thiết tiến lên kéo



cười tươi hớn hở lên lầu, vừa hỏi:" Cháu làm tóc ở đâu vậy, uốn bồng này đẹp

thật

đấy."

Chu Lăng đáp:" Cháu tự làm ạ."

"

thật

vậy ư, khéo tay thế!" Bà sờ sờ lên mái tóc uốn cụp của mình," Lúc nào tóc



dài

thật

dài, cháu cũng làm cho



một

chút nhà."

Chu Lăng cười đáp ứng.





là người thoải mái xởi lởi, từ lúc vào nhà đến khi Hướng Nghị và ông dượng chuyển đồ lên hết, làm xong cơm tối, chủ đề diễn ra liên tục mà

không

dừng lại. Bà

không

hề có dáng điệu phụ huynh, quả

thật

Chu Lăng rất hợp với bà ấy, chẳng mấy chốc hai người

đã

hẹn buổi tối cùng

đi

làm móng tay.

" Tay con mà làm móng cái gì hả, để mà nhào vào bột cho người ta ăn trúng độc à." Bà cụ cười

nói

xen vào, bà vẫn luôn vui sướиɠ kể từ đầu buổi sáng, cả ngày nụ cười

trên

môi

không

hề suy giảm.



và dượng

đang

buôn bán ở bên ngoài, rất nhiều ngành nghề đều

đã

làm qua,

không

kiếm được tiền mấy, hai năm này mở

một

cửa hàng bánh bao, tình hình

đã

tốt hơn

một

chút. Tiếng tăm làm ra

khônglớn, vẫn chỉ mang tính cá nhân.

" Sau này



không

làm nữa,

sẽ

mời

một

người, hoặc là để Kiến Thành tự mình làm." Bà



nói

rồi liếc liếc nhìn ông xã mình," Gần đây ta nghĩ kỹ rồi, phụ nữ là số hưởng phúc, đàn ông là số làm việc."

Mấy người

đang

ngồi bên bàn nghe thế chỉ thấy buồn cười, Chu Lăng cũng cong cong khóe môi,

khôngphát biểu ý kiến.

Hướng Nghị múc canh cá cho cả nhà, rồi cầm

một

bát canh

nhỏ, múc cho Chu Lăng, lựa lấy ra đậu hũ



không

thích ăn. Sau đó, bỗng dưng bị bà



điểm danh:" Hướng Nghị, cháu

nói

có đúng

không

hả?"

Mấy cặp mắt đều đồng loạt hướng về phía bên này, động tác Hướng Nghị hơi dừng lại, để bát canh bên chỗ Chu Lăng, nét mặt bình thản.





dùng ánh mắt sâu xa nhìn

anh, tiếp đó vung tay hết sức khí phách:" Được rồi, cháu

không

cần trả lời nữa."