Chương 44

Edit: Michellevn



Lúc Hướng Nghị từ trong hội sở

đi

ra,

đã

là mười

một

giờ đêm, cả

một

ngày bị hai

anh

em Thiệu Gia quẩn chân, muốn gọi

một

cuộc điện thoại hỏi xem họp báo tiến triển thế nào, mà vẫn

không

tìm được cơ hội.

May thay trong nhà lão đại Thiệu Thành có bà vợ

đang

mang thai,

một

đám người

không

dám quậy đến quá muộn.

Ngày hôm nay qua lại mấy vòng, Hướng Nghị bị chuốc

không

ít rượu, lúc

đi

ra

đã

có vài phần men say. Thiệu Thành sắp xếp người đưa

anh

về, Hướng Nghị

nói

lời cảm ơn, tiếp theo quay qua Thiệu Triển đứng kế bên, lại

nói

nữa:" Lần này

thật

là phiền cậu rồi."

" Đều là người

một

nhà, khách khí gì chứ." Thiệu Triển khoác vai

anh

thân thiết," Trái lại là chúng tôi dùng ân tình này lừa cậu đấy, xấu hổ

thật

mà. Chủ yếu là tình hình lúc này của

anh

tôi, cậu cũng biết rồi đấy, chị dâu tôi năm sau sinh rồi, quả

thật



không

đi

được."

Hướng Nghị

không

nói

gì, chỉ nâng cánh tay lên vỗ vỗ lưng

anh

ta.

Giữa huynh đệ

không

cần nhiều lời, Thiệu Triển cười cười, đưa cho

anh

một

điếu thuốc. Hướng Nghị

không

nhận, nhàn nhàn cười đáp lại:" Cai rồi."

Thiệu Triển

đã

hiểu, lấy thuốc lại, cười

nói

:" Lần tới đưa chị dâu tới cùng ăn bữa cơm, cũng là để cho chúng tôi diện kiến."

Hướng Nghị đáp được, lên xe, lấy ra điện thoại

một

ngày

không

động đến: Bảy cuộc gọi nhỡ, hơn mười tin nhắn chưa đọc.

Lướt qua

một

lần, tầm mắt dừng ở

trên

tin nhắn cuối cùng Chu Lăng gửi cách đây hai giờ, dừng dừng lại. Hướng Nghị gọi lại, vậy mà lại

không

có người nhận,

âm

thanh tút tút vang lên đến lúc tự động ngắt.

Gọi hai cuộc liên tiếp đều là như vậy, mi tâm

anh

nhíu chặt, gọi cho Tiền Gia Tô hỏi tình hình.

Buổi họp báo

đã

đạt hiệu quả, dư luận

trên

mạng

đã

chuyển thành hướng gió có lợi, giá cổ phiếu của tập đoàn Đại Nguyên cũng

đã

tăng trở lại. Còn về phần Chu Lăng, Tiền Gia Tô cũng

không

liên lạc được, nhắn tin

không

trả lời, điện thoại

không

nhận.

đã

nói

sau khi kết thúc

thì

đi

tìm cậu, vậy mà đợi mãi chẳng thấy tin tức đâu.

Giọng

nói

của cậu nghe ra còn lo lắng hơn cả

anh, dè dặt hỏi:" Chị Lăng có thể xảy ra chuyện gì

khôngđây? Em

không

phải miệng quạ đen, chỉ là những tài khoản bị truy tố kia kìa, lỡ đâu bất chấp tất cả mà trả đũa

thì

phải làm sao?"

" Mày xem phim nhiều quá rồi đấy." Hướng Nghị nhéo nhéo mi tâm, " Mày đừng lo nữa,đi

ngủ trước

đi."

nói

xong cũng

không

đợi cậu đáp lại, ngắt luôn điện thoại.

Hướng Nghị kêu tài xế chạy xe đến phòng làm việc, chiếc xe kia của Chu Lăng an tĩnh đậu ở cửa, cửa lớn lại khóa trái. Hướng Nghị lấy chìa khóa ra mở cửa, nhìn thấy ánh sáng ấm áp từ khe hở tấm rèm, mới cảm thấy

nhẹ

nhõm.

Sải bước vào phòng trong, mở cửa ra, thấy ngay

trên

giường

một

cái ụ phồng lên trong chiếc chăn màu đỏ thẫm.

anh

mở cửa động tĩnh cũng

không

nhẹ, thế nhưng người

trên

giường lại ngủ đến là sâu.

Tay Hướng Nghị đặt

trên

tay mắm cửa, đứng đó nhìn

một

lát,

nhẹ

nhàng đóng cửa lại,

đi

đến bên giường, ngồi xuống.

trên

giường, quần áo phụ nữ xếp thành

một

tòa núi

nhỏ, cả người Chu Lăng vùi trong chăn, chỉ ló ra cái đầu với mái tóc đen xõa tung

trên

mặt gối đỏ thẫm. Men say chưa tiêu, trong lòng khơi dậy thêm mấy phần mềm mại, Hướng Nghị kéo chăn xuống

một

chút, lộ ra non nửa khuôn mặt

cô.

Chỉ là

trên

trán



lấm tấm

một

tầng mồ hôi mỏng, lông mày nhíu chặt lại, tóc con rối bời dính vào hai bên má.

Gương mặt đỏ lên có vẻ cũng

không

bình thường lắm. Hướng Nghị lập tực đưa tay lên sờ trán

cô, nóng hầm hập; Phủ người xuống dùng đôi môi hơi lạnh của mình chạm chạm vào, nóng rực luôn.

anh

gọi vài tiếng, mí mắt Chu Lăng giật giật, có phần mê man mở mắt ra.

"

anh

về rồi hả?" Bởi vì

không

có sức mà giọng

nói

vô cùng mềm yếu, mang theo

một

chút xíu khàn khàn.

Hướng Nghị nằm phủ lên người

cô, sờ sờ gương mặt

cô, khẽ

nói

:" Em sốt rồi."

Thế nhưng Chu Lăng lại giống như

không

nghe thấy, chỉ vươn cánh tay trần ra khỏi chăn, vòng lên cổ

anh," Em chờ

anh

lâu lắm rồi........"

Phần da bên trong cánh tay cọ vào mặt

anh, nóng kinh người, Hướng Nghị nhét cánh tay



về lại trong chăn:"

anh

đưa em

đi

bệnh viện."

" Nhớ

anh

............" Chu Lăng

không

hề cùng

một

tần số với

anh, cố chấp vươn tay ra, giọng

nói

mềm mại làm nũng với

anh," Ôm em

một

chút.........."

Hướng Nghị có chút bất đắc dĩ, ôm cả người và chăn vào trong lòng, cúi đầu đặt môi hôn lên đôi mắt gần như

không

mở ra nổi của

cô. Lúc này Chu Lăng mới vừa lòng, yên tâm mà khép mí mắt lại.

Hướng Nghị dướn người xuống phía chân giường kéo quần áo lại, mặc cho

cô, mắt



nhắm chặt, nhưng duỗi tay nhấc chân đều rất phối hợp.

Áo quần

trên

người



hôm nay quá mỏng manh, Hướng Nghị cởϊ áσ khoác của mình, rồi quấn thêm

một

lớp cho

cô, còn dùng khăn quàng cổ quấn mấy vòng, bao bọc đến là kín kẽ.

Thu xếp xong ôm



ra cửa, bị gió lạnh đêm đông thổi qua, Chu Lăng vẫn cứ rùng mình lại, rốt cuộc cũng

đã

mở mắt.

"

đi

đâu thế?" Cảm giác đau đầu ngày càng



rệt,



tựa vào vai Hướng Nghị, hỏi bằng giọng vô lực.

" Chúng ta

đi

bệnh viện."

Hướng Nghị ôm



đến bên cạnh xe,

đang

định đặt lên

trên

xe, Chu Lăng lại ôm chặt cổ

anh, vùi mặt vòng trong lòng

anh

dụi dụi,"

không

muốn

đi."

" Em sốt rồi." Hướng Nghị

nói,"

đi

bệnh viện để bác sĩ khám trước

đã

nhé, nghe lời nào."

Chu Lăng vẫn cứ lắc đầu, dán sát vào vùng ngực

anh, giọng

nói

nhẹ

vô cùng "

“ Về nhà

đi, Hướng Nghị....."

Về nhà ư?

Hướng Nghị rủ mắt, nhìn nhìn sườn mặt ửng hồng của

cô, ôm chặt người lại, móc chân đóng cửa xe lại, xoay người

đi

về hướng nhà. Gió đêm lạnh lẽo,

trên

người

anh

chỉ có

một

chiếc áo len, gió len lỏi qua khe hở của áo, nhưng

anh

lại

không

hề thấy lạnh.

Về đến nhà, phải mất thêm chút sức lực mở cửa.

Lúc bình thường

một

tay ôm



hoàn toàn

không

có vấn đề gì, nhưng hôm nay quấn quá dầy,

một

tay dường như

không

ôm được,

thật

vất vả mở được cửa mang người vào nhà, bà cụ

đã

bị đánh thức, khoác áo ngủ bằng nhung san hô dày

thật

dày từ trong phòng ngủ

đi

ra, trông thấy

anh

đang

loay hoay, ngẩn người:" Gì thế hả, đây là?"

"



ấy phát sốt." Hướng Nghị ôm người mệt mỏi muốn ngủ đến phòng mình, đặt ở

trên

giường, cởϊ áσ khoác ngoài lấy chăn đắp lên.

Nhưng Chu Lăng lại nhíu chặt mi, dường như

không

thoải mái, động đậy cơ thể trong chăn, bắt đầu kéo quần áo

trên

người xuống.

Hướng Nghị nhìn ra bên ngoài, bà cụ

đang

tìm thuốc hạ sốt, Tiền Gia Tô nghe thấy tiếng động cũng

đãđi

ra, thò đầu vào bên trong." Sao mà phát sốt thế hả? Bao nhiêu độ? Có phải

đi

bệnh viện

không

?"

Hướng Nghị liền

đi

thẳng tới đóng ngay cửa lại, sau đó cầm lấy tay Chu Lăng vẫn

đang

kéo tới kéo lui

trên

người, cởi hết quần áo của



ra, nhét



trần trụi vào trong chăn. Lúc này



mới hài lòng, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ nặng nề.

" Nước nóng, mát mát

một

chút

thì

cho con bé uống nhé." Bà cụ tìm được thuốc, rót

một

ly nước ấm mang vào. Tiền Gia Tô mới thò chân vào, bị ánh mắt Hướng Nghị quét qua, lại vội vàng rụt trở lại, vịn ở cửa, nét mặt lo lắng nhìn vào.

Bà cụ cầm tới cây nhiệt kế,

đang

định xốc chăn lên đo nhiệt độ cơ thể người bệnh,

đã

bị Hướng Nghị cản lại. Tự

anh

nhận lấy, đưa bày tay vào, kẹp xong cây nhiệt kế. Sau đó nhớ ra cái gì, đột nhiên hỏi bà nội:" Cháo buổi tối còn

không

ạ?



ấy bị viêm dạ dày,

không

thể uống thuốc này khi bụng rỗng."

" Có, ta

đi

hâm nóng."

Bà cụ xoay người

đi

ra ngoài, Hướng Nghị lại gọi bà lại, kêu bà cứ

đi

nghỉ trước, để tự mình

đi

hâm cháo. Bà cụ

không

chịu, lấy

một

chiếc khăn mặt lại lau mồ hôi cho Chu Lăng.

Đợi qua mấy phút, bà cụ lau thấy tay nóng hổi, xốc chăn lên lấy cây nhiệt kế ra, nào ngờ trông thấy

mộtvùng da trắng bóng, cả người sững lại.

..............Hèn gì vừa rồi

không

cho bà đặt vào.

Mắt bà cụ

đã

không

tỏ nữa,

không

nhìn



cây nhiệt kế, cầm tới đưa cho Tiền Gia Tô:" Cháu nhìn xem thế nào."

"Ba mươi chín độ hai. " Tiền Gia Tô đọc xong con số, mắt cũng trợn trừng lên, " Má ơi, sao mà sốt đến thế này cơ chứ?"

Bà cụ cũng

không

nghĩ sốt cao như vậy, vội vàng kêu Tiền Gia Tô

đi

lấy túi chườm nước đá trong tủ lạnh.

Chu Lăng ngủ mê man, mí mắt dưới lại động đậy, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt lại, trong cổ họng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ khó chịu. Bà cụ

nhẹ

giọng dỗ dành, lòng bàn tay thô ráp xoa nhè

nhẹlên tóc mái của

cô, đồng thời chặn lại túi chườm đá để

trên

trán

không

bị trượt xuống.

Chu Lăng giật giật, gương mặt dán vào lòng bàn tay của bà, cái mũi nhăn lại, trong miệng bắt đầu lầm bầm gì đó, hàm hồ hỗn độn,

không

hề nghe ra cái gì, chỉ nghe thấy trong tiếng khóc nghẹn ngào là tiếng gọi:" Mẹ ơi........"

Bà cụ

không

khỏi nhớ lại



từng

nói

mình là



nhi, nhất thời đau lòng

không

chịu được, lại ngồi xuống trước mặt, vỗ vỗ lên cái chăn trấn an," Bé ngoan, ngủ

đi

nào."

Tiền Gia Tô ở cửa nghe càng

không



hơn, vươn cổ tới hỏi:" Chị ấy

nói

gì đấy ạ?"

" Nhớ mẹ rồi." Bà cụ thở dài.

Trong lòng Tiền Gia Tô cũng hơi co rút, thương chị Lăng của cậu vô cùng, túm túm tóc, chạy tới phòng bếp

nói

:"

anh

họ, chị Lăng đáng thương quá à, nhớ mẹ chị ấy rồi........"

Tay cầm thìa của Hướng Nghị dừng lại

một

chút, cũng

không

nói

gì, tắt bếp, múc cháo vào trong bát.

Hướng Nghị bưng cháo vào trong phòng, ôm cả cái bọc cuốn Chu Lăng lên, tựa vào trong lòng mình, thấp giọng dụ dỗ



há miệng. Thế nhưng



lái nhíu mày nghiêng đầu tránh

đi,

không

phối hợp.

thật

ra Chu Lăng có thể nghe thấy tiếng

nói

chuyện của người bên cạnh, cố gắng muốn mở mí mắt ra, mới vừa mở ra được

một

khe hở lại khống chế

không

được nhắm tịt lại. Quá đau đầu, chỉ muốn được ngủ nhanh

một

chút, giảm bớt được phần nào đau đớn.

Dịu dàng dụ dỗ cả nửa ngày, kiểu gì cũng phải uống được mấy ngụm. Nước

đã

ấm vừa phải, Hướng Nghị cho



uống thuốc, lại đặt người trở lại, đắp chăn lên.

Bà cụ và Tiền Gia Tô lo lắng quan sát trong chốc lát, bị Hướng Nghị giục về nghỉ ngơi.

Giày vò này cả nửa ngày,

trên

người Hướng Nghị

đã

đổ

một

tầng mồ hôi, cộng với cả ngày ngâm mình trong mùi rượu, chính mình cũng có phần chịu

không

nổi.

anh

đi

tắm qua, quay về chui vào trong chăn, còn chưa nằm xong, người phụ nữ trơn bóng nóng hầm hập liền tự giác ủn người tới, như muốn đem nhiệt lượng quá độ sang cho

anh, dán sát vào cơ thể vừa tắm rửa mang hơi lạnh mát mẻ của

anh.

Hướng Nghị cứng rắn kéo người từ

trên

người mình xuống, để



nằm thẳng,

một

lần nữa cầm túi chườm đá bị rơi xuống đặt lên trán

cô.

Uống nhiều rượu như vậy, kỳ

thật

anh

cũng

không

thoải mái lắm, ôm Chu Lăng nhắm mắt lại, thần kinh căng thẳng mới hơi buông lỏng

một

chút. Chỉ là vẫn

không

dám lơ là, giữa khuya thi thoảng lại thức dậy, kiểm tra túi chườm đá có bị rơi

không, sau đó cầm nhiệt kế đo lại cho

cô.

Thời điểm rạng sáng bốn, năm giờ, cuối cùng nhiệt độ cơ thể cũng

đã

hạ.

Chu Lăng nằm nghiêng,

một

chân gác lên đùi

anh, đầu

thì

gối lên hõm vai

anh, túi chườm đá

không

biết

đã

chạy

đi

đâu từ lúc nào. Hướng Nghị liền

không

xen vào nữa, cầm cánh tay bên ngoài của



để lại vào trong chăn, dém dém chăn.