Chương 45

Edit: Michellevn



Sớm tinh mơ vừa mở cửa sổ ra ánh nắng vàng rực rỡ chiếu rọi vào, làm nổi bật rau củ thịt thà tươi ngon

đã

được xắt hạt lựu để

trên

thớt. Hướng Nghị cho vào nồi thịt bò và gạo

đã

ngâm từ sớm nấu đến gần chín, cho thêm hạt ngô, cà rốt và bông cải xanh, lại thêm nước, đun với lửa

nhỏ, làm thành

một

nồi cháo rau củ đầy đủ sắc hương.

Nhào bột xong cán đều ra, vẩy dầu oliu lên, hành băm và gia vị, sau khi cuộn lại, cán kín miệng, nướng áp chảo trong vài phút, thế là

đã

có món bánh nướng hành băm thơm ngào ngạt.

Ngoài ra còn có nấm bào ngư xào rau xanh, cùng salad bông cải xanh mộc nhĩ; Hướng Nghị lấy mấy quả lê, sau khi rửa sạch

sẽ

thì

gọt vỏ, cho thêm cẩu kỷ, táo đỏ và đường phèn, chưng trong nồi --- Mùa đông hạ hỏa giải độc, thực phẩm tốt để giải nhiệt và giữ ẩm.

Chưng xong tắt bếp, tiếng bước chân khe khẽ vang lên ở phía sau, ngay sau đó là giọng

nói

vui vẻ khó mà kìm nén của bà cụ ở ngay sau lưng

anh

:" Nghị à!"

Hướng Nghị xoay người, nhìn bà cụ mang theo chút ý cười:" Mới sáng ra mà sao vui vẻ thế ạ?"

" Bà là

nói

cháu đấy!" Bà cụ vui vẻ đến híp hết mắt lại, dán sát lại, bởi vì phấn chấn quá mức mà

nóivới

anh

cũng

không

thể

nhỏ

được," Vừa rồi vợ của cháu

nói

mớ đấy!"

"

nói

cái gì ạ?" Hướng Nghị dùng lấy quả lê nóng hập ra đặt lên cái đĩa, đưa cho bà cụ

một

cái muỗng," Nhân lúc còn nóng

thì

ăn chút

đi

ạ."

Lúc này mà còn quan tâm ăn lê cái gì chứ, bà cụ đón lấy rồi lại tùy tiện để xuống, hắng hắng giọng, quay đầu liếc nhìn ra bên ngoài, quay lại, độ cong của con mắt càng lớn hơn, sau đó học theo giọng

nóimềm mại dịu dàng của con

gái:" Hướng Nghị, em

yêu

anh

..........."

nói

xong, tự mình tức khắc len lén vui cười hi hi, còn làm như rất thẹn thùng, đập

một

cái lên cánh tay Hướng Nghị.

Tay Hướng Nghị run lên, suýt nữa

thì

rớt lại vào trong nồi quả lê vừa cẩn thận lấy ra.

Khóe miệng

không

tực giác vểnh vểnh lên, Hướng Nghị

không

nói

gì, rủ mắt, thận trọng đặt quả lê thứ hai vào

một

chén

nhỏ, để vào

một

chiếc muỗng

nhỏ

. Nhìn

anh

có vẻ bình tĩnh, thế nhưng trái tim

đãnhảy cuống cuồng rồi, tay chân dường như cũng có phần

không

thể khống chế, khẩn cấp muốn xoay người, trở về phòng, nhìn người phụ nữ của

anh

một

chút.

Bà cụ tự mình vui vẻ

một

lát, vẫn

không

đủ, kéo kéo cổ tay Hướng Nghị, túm

anh

đi

ra khỏi phòng bếp,

đi

về phía phòng:" Cháu tự mình nghe

đi

! "

Hướng Nghị để mặc bà cụ kéo ra ngoài, còn nhân tiện bưng luôn cái chén

nhỏ

kia.

Trong phòng, rèm cửa được kéo ra

một

khe hở bằng bàn tay, rọi vào ánh nắng nghiêng nghiêng, rơi xuống

trên

tấm chăn màu lam nhạt mới tinh --- Đó là vào ngày sinh nhật bà cụ, vì Chu Lăng ở lại,

đãđặc biêt đổi chăn mới. Chu Lăng

đã

không

còn sốt nữa, nhưng vẫn chưa thức dậy, chân mày giãn ra, ngủ đến là yên ổn. Ánh sáng rơi

trên

sườn mặt

cô, lông mi cong lên đáng

yêu, tạo thành bóng râm nho

nhỏ

.

Hai người vừa bước vào cũng rất tự giác mà thả

nhẹ

bước chân, bà cụ kéo Hướng Nghị đến trước giường, khom khom lưng, chở đợi người đẹp ngủ

nói

mớ.

Nửa ngày

không

thấy có động tĩnh, bà cụ khom cái lưng già đến là mệt, rón ra rón rén ngồi xuống bên giường.

Hình như Hướng Nghị cũng

không

hề biết hành vi của mình

hiện

giờ có bao nhiêu ngây thơ, đặt bát ở đầu giường, ngồi chồm hổm xuống theo.

Người cuộn mình trong chăn ngủ vô cùng an tĩnh, chẳng hề có ý gì là

nói

mớ cả. Bà cụ cúi người tới gần,

nhẹ

nhàng vỗ vỗ lên cái chăn:" Lặp lại lần nữa nào."

Cuộn chăn bỗng dưng động đậy, lộ ra gương mặt trẻ trung của Chu Lăng, mí mắt hé hé, ánh mắt mờ mịt nhìn hai người phía đầu giường:"...............hả?"

Bà cụ cười tủm tỉm:"

nói

lại lần nữa

đi

."

" Gì ạ?"

trên

người có chút bủn rủn,

không

có sức lực, Chu Lăng vươn tay từ trong chăn ra, vỗ vỗ lên cái trán còn ân

ẩn

đau.

"

không

có gì." Có lẽ Hướng Nghị

không

muốn để



biết, đến mình mà cũng nhàm chán như vậy ngồi đó chờ



nói

mớ, nắm bàn tay nóng hầm hập của

cô, cúi đầu hôn lên chóp mũi

cô.

Lúc

anh

tách ra, mắt Chu Lăng

đã

cong lên, tầm mắt nhìn theo

anh

chăm chú, ánh mắt giao nhau, dấu vết cuối cùng của cơn buồn ngủ và nỗi buồn trong mắt cũng lặng lẽ phân tán.

Bà cụ vừa xấu hồ vừa vui mừng, che miệng lại, đứng dậy bước nhanh ra ngoài, để lại đằng sau

khônggian thân thiết của hai người. Trước khi

đi

đá

một

ánh mắt cổ vũ lại cho Hướng Nghị, còn tri kỷ kéo cánh cửa lại.

Hướng Nghị bật cười, ngồi lên phía đầu giường, bọc Chu Lăng trong chăn ôm cả lên, để tựa ào l*иg ngực mình, lấy bát lê ở đầu giường lại:" Ăn mau nào, chút là lạnh giờ."

Tình cảnh giống như tối hôm qua, dường như Chu Lăng vẫn có chút ấn tượng, ngửa đầu nhìn

anh,

không

nhận lấy:"

anh

không

đút cho em sao?"

Bởi vì sinh bệnh, giọng

nói

có phần suy yếu, so với ngày thường càng thêm mềm mại, thậm chí còn mang theo chút đáng thương. Trái tim đàn ông thô lỗ của Hướng Nghị.

không

có sức chống lại vẻ ngoài

hiện

tại của

cô, rủ mắt nhìn vào mắt

cô, giọng điệu cũng mềm mại theo:" Muốn

anh

đút hả?"

Sắc mặt Chu Lăng có hơi trắng, con mắt lại cong cong, lộ ra vẻ hớn hở:" Em thích

anh

đút."

" Bệnh cái là biết làm nũng ngay." Hướng Nghị cười

nhẹ, múc

một

thìa nước lê, đút cho

cô.

" Bệnh nhân đãi ngộ

thật

tốt mà." Chu Lăng nằm trong lòng

anh, được

anh

đút cho hết

một

quả lê mà



luôn

không

thích ăn, liếʍ liếʍ môi, cảm khái

nói

.

" Vậy cũng

không

cần phải sinh bệnh." Hướng Nghị

nói, bỏ cái bát

không

sang

một

bên, ôm



tựa vào đầu giường.

Chu Lăng nhướng nhướng mi:" Vậy là dù cho em

không

có sinh bệnh,

anh

cũng phải tận tâm tận lực chăm sóc em, biết

không

hả, Hướng công công?"

" Biết ạ, Vương hậu đại nhân." Hướng Nghị cười hôn hôn



sâu sắc,"

anh

không

ngại để em gọi

anh

là Hướng công công, nhưng em có thể thử xóa bỏ chữ cuối cùng

đi."

" Hử?" Chu Lăng nghĩ nghĩ, rồi lập tức cười khánh khách trong lòng

anh, lườm

anh

một

cách

yêu

kiều, " Nghĩ hay quá nhỉ!"

Dính lấy nhau ngọt ngào

một

lát, Hướng công công lại hầu hạ vương hậu đại nhân của

anh

ấy mặc quần áo. Đồ công sở ngày hôm qua quá mỏng, Hướng Nghị tìm áo len to và quần dệt kim của mình mặc cho

cô, áo khoác bên ngoài là bà nội mua cho, cho tới bây giờ



vẫn chưa từng mặc qua đồ ngủ bằng vải nhung san hô. Trong cả người có vẻ cồng kềnh vừa buồn cười.

Bà cụ

đã

xới xong cơm, trông thấy hai người nắm tay từ trong phòng

đi

ra, liền cười hết sức sâu xa.

Tối hôm qua mắc bệnh đến hôn mê, nhưng vẫn mơ hồ biết bà cụ ở bên cạnh chăm sóc



hồi lâu, Chu Lăng sờ sờ hai má, hiếm khi có chút ngại ngùng. Nếu

nói

ra lời cảm tạ

thì

ngược lại thành khách khí,

côđi

tới, ôm ôm lấy bà lão

nhỏ

gầy hơn



rất nhiều.

Bà cụ sờ sờ đầu

cô, cười tủm tỉm:" Bé ngoan, rửa mặt nhanh

đi

rồi ăn cơm."

đi

phòng tắm rửa mặt, mất mấy bước chân, Hướng Nghị cũng muốn đưa người tận nơi, thuận tiện gõ gõ cửa phòng Tiền Gia Tô, gọi

hắn

dậy ăn cơm.

không

ngờ Tiền Gia Tô

đã

thức từ lâu,

âm

thanh tràn đầy sức sống trả lời tức khắc:" Ra ngay ạ!."

Hướng Nghị mở cửa bước vào, cậu

đang

ngồi trước máy tính, thế nhưng lần đầu tiên

không

phải chơi game, giao diện màu đen với các đường màu đỏ và xanh lá cây, cậu chàng này ấy thế mà

đang

xem cổ phiếu.

" Mày xem hiểu

không

hả?" Hướng Nghị buồn cười hỏi.

"

không

hiểu nổi," Tiền Gia Tô trả lời tự nhiên, chỉ vào cái đường cong

đang

tăng nào đó

nói," Có điều em có thể nhìn ra được nó

đang

tăng lên. So với lúc đầu vẫn còn chênh lệch khá nhiều,

không

biết khi nào có thể tăng trở lại."

Đó là giá cổ phiếu của tập đoàn Đại Nguyên, xu hướng cũng

không

tệ lắm, Hướng Nghị nhìn nhìn, giơ tay vỗ vỗ lên đầu cậu:" Ăn cơm."

Chu Lăng từ toilet

đi

ra, ngồi xuống chiếc ghế mà bà cụ đặc biệt chuẩn bị riêng cho thêm

một

tấm đệm mềm mại. Vị trí của



đã

được bày sẵn bát đũa, bát sứ trắng màu lam hoa

nhỏ, trong đó là món cháo rau củ màu sắc cực đẹp.

" Quá ngọt rồi! "

Tiền Gia Tô nét mặt oanh liệt há to miệng tiêu diệt quả lê đưa cậu kia, vội vàng húp hai miếng cháo làm trung hòa." CHị Lăng chị xem đấy, đây cũng là nhờ ánh sáng của chị, trước kia đều là cháo trắng. Có khi nào được uống loại cháo lợi hại này đâu cơ chứ!"

TRong lúc

nói

chuyện còn dùng ánh mắt lên án nhìn

anh

họ của họ.

Hướng Nghị

không

thèm để ý đến cậu, bà cụ quở trách:"

không

làm mà ăn còn xoi mói cái gì hả!"

Chu Lăng cười cười, cũng

nói

theo:" Em muốn uống

không

biết tự mình

đi

nấu sao?"

Dường như Tiền Gia Tô rất kinh ngạc mở to hai mắt, rồi dằn lại ngay lập tức, làm ra vẻ như cuộc sống này

không

có gì là luyến tiếc:" Được thôi, được thôi, mọi người đều thiên vị

anh

họ, cháu

đã

không

có địa vị trong cái nhà này rồi!"

" Là ai cho mày ảo tưởng từng có địa vị hả?" Hướng Nghị bay bổng bổ

một

đao.

Tiền Gia Tô hừ

một

tiếng, sụp soạp húp hết, lại

đi

múc thêm

một

bát.

Vì quán triệt lời bình của bà nội "

không

làm mà ăn", Tiền Gia Tô cơm nước xong xuôi phủi mông

mộtcái liền

đi, nghe

nói

có mấy nhà tổ chức tiệc

nhỏ

mời cậu biểu diễn vào đêm ba mươi, trả thù lao cũng

không

tê lắm, cậu

đang

bận đánh giá xem nhà nào cao hơn.

Dường như bà cụ cũng cố ý để lại

không

gian cho vợ chồng son,

thật

sự

không

cần người khác phải

đicùng,

một

mình tự

đi

xuống lầu tản bộ.

Hướng Nghị rửa bát trong phòng bếp, Chu Lăng ôm lấy lưng

anh

từ phía sau, mặt dán lên tấm tưng dày rộng của

anh.

Hai người đều

không

nói

gì, nhưng

không

có khoảnh khắc nào thoải mái hơn bây giờ.

Rửa bát xong, hai người cùng nhau

đi

ra khỏi phòng bếp, Chu Lăng kéo tay

anh, hỏi:" Hôm qua

anh

điđâu vậy? Nguyên

một

ngày

không

nhận điện thoại của em, cũng

không

trả lời tin nhắn."

" Gặp

một

người bạn." Hướng Nghị

không

muốn

nói

quá nhiều, muốn mập mờ cho qua.

Chu Lăng lại nhạy bén đoán ra:" Có quan hệ với bản ghi chép giao dịch

anh

đưa đến công ty cho em sao?"

Giấu cũng

không

giấu được, Hướng Nghị đành phải gật đầu thừa nhận.

Chu Lăng khẽ nhíu mày lại, nhìn

anh

chăm chú

một

lúc lâu, bỗng dưng buông

một

câu

không

đầu

khôngđuôi:"

anh

sẽ

không

phải vì cái này mà bán thân rồi chứ? Hôm qua hình như

đã

uống rất nhiều rượu, hôi kinh khủng."

"Nghĩ cái gì thế hả." Hướng Nghị cười rộ lên, tay búng lên trán

cô," Mắt còn

không

mở ra nổi, mũi vẫn thính thế nhỉ."

" Nhắm mắt lại em cũng biết là

anh

nhé." Chu Lăng đứng

không

nổi, kéo

anh

về phòng ngồi, tìm tư thế thoải mái dựa vào người

anh.

Hướng Nghị lấy tay mò ra

một

cái điện thoại di động, đưa cho Chu Lăng:" Hôm qua em rơi ở

trên

xe."

Điện thoại di động

không



trên

người

cô, buổi sáng

anh

đặc biệt

đi

lên xe tìm

một

chút, tìm thấy

trênghế ngồi.

Chu Lăng nhận lấy, màn hình tự động sáng lên,

đã

có mấy chục cuộc gọi nhỡ, vô số tin nhắn. Tin tức nhiều như vậy vừa xem liền đau đầu,



lướt lướt qua loa, chọn trả lời mấy cái, cuối cùng gọi điện lại Đinh Y Y.

Hướng Nghị biết ý tránh mặt,

anh

ra khỏi phòng, điện thoại bên này đúng lúc nhận máy, trong điện thoại Đinh Y Y

đã

gào lên:" Bà



ơi, cậu làm tớ sợ muốn chết! Chuyện ngày hôm qua là thế nào hả, tớ xem tin tức mới biết chuyện

trên

weibo, lại là Bùi Hi Mạn giở trò quỷ hả?"

" Giờ

đã

đối phó được rồi." Chu Lăng đáp

" Vậy sao cậu

không

nhận điện thoại của tớ hả? Tớ sốt ruột đến độ gọi điện thoại mắng Thời Tuấn bên kia cậu biết

không!" Đinh Y Y tức giận. Phải biết rằng



và Chu Lăng cùng chung mối thù nhiều năm như vậy, trước nay đối với Thời Tuấn đều lạnh lẽo hờ hững cực kỳ khinh bỉ, chủ động gọi điện thoại cho

anh

ta cảm giác

đã

mất hết mặt mũi.

Chu Lăng mỉm cười:" Tớ ở chỗ Hướng Nghị này, điện thoại di động để ở trong xe. "

Bên kia im lặng vài giây:" Nhà

anh

ấy?"

Chu Lăng" ừm"

một

tiếng.

" Lúc này cậu

đã

hiểu



rồi hả?" Đinh Y Y hỏi.

Chu Lăng hiểu ý



ấy, đứng lên,

đi

đến phía trước cửa sổ, kéo toàn bộ rèm cửa ra. Ánh nắng ấm áp trà vào, bên ngoài cửa sổ là khoảng đất trống phía sau nhà, mấy đứa bé mặc áo dày

đang

chơi trò nhảy dây thun vô cùng náo nhiệt.

Từ hôm qua đến giờ,

nói

đúng ra là từ sau hôm

nói

chuyện qua lại với Đinh Y Y ở bệnh viện, ngay sau đó nhảy ra chuyện weibo, nhốn nháo hoảng loạn, Chu Lăng căn bản

không

có thời gian mà tự hỏi lại lòng mình vấn đề này.

Nhưng giờ phút này Đinh Y Y đề cập lại lần nữa, chỉ hai ngày ngắn ngủn mà thôi, tâm tình của



dường như có hơi

không

giống nữa rồi.

"

không

biết nữa, dù sao

thì

-------" Chu Lăng khẻ thở dài

một

tiếng, dựa vào cái bàn chỉ có vài cuốn sách và đồng hồ báo thức, bên tai có thể nghe



được tiếng cười ở tầng dưới.



cúi đầu, cầm chiếc đồng hồ đặt

trên

cuốn sách, để trong tay ngắm nhìn.

" Có chút muốn gả rồi."



nói

bằng giọng cực

nhẹ.