Chương 40

Edit: Michellevn



Hướng Nghị nghiện thuốc lá rất nặng, gần như là thuốc

không

rời người, thỉnh thoảng

thì

lại hút

mộtđiếu. Nhưng

trên

người

anh

cũng

không

nặng mùi thuốc, chủ yếu là loại hơi thở nam tính độc đáo, Chu Lăng càng

yêu

thích hương vị của

anh.

Nhưng mà có thể bỏ hút thuốc vẫn luôn tốt hơn hút thuốc, bằng vào trước kia

nói

không

chừng Chu Lăng

sẽ

vui vẻ thưởng cho

anh

một

nụ hôn,

hiện

giờ nổi nóng, ăn hết

một

xiên thịt nướng hai cái sủi cảo tôm nửa bát cháo, mới từ từ trả về

một

chữ cho tin nhắn của

anh

: 【Ò】

Còn chưa đặt điện thoại xuống, điện thoại bên kia

đã

gọi ngay lại, Chu Lăng nghe tiếng chuông reo mấy hồi, mới nhận mắy, đặt bên tai, cũng

không

nói

gì. Giọng

nói

Hướng Nghị nghe ra khá mềm mỏng:" Ở công ty hả?"

Chu Lăng " Ừ"

một

tiếng.

Hướng Nghị giống như

không

nhận ra

âm

điệu



lạnh

đi, tiếp tục ôn hòa

nhỏ

nhẹ

hỏi:" Buổi trưa muốn ăn gì,

anh

làm cho em. Em

không

có thời gian về,

anh

đưa đến cho em, hửm?"

"

không

cần," Chu Lăng rủ mắt, chọc chọc muỗng trong tô cháo, nét mặt có chút lãnh đạm," Em hẹn người khác rồi."

Bên kia im lặng

một

lúc, rồi

nói

tiếp:" Vậy buổi tới

anh

đi

đón em nhé?"

"

nói

sau

đi

." Thái độ dè dặt của

anh

Chu Lăng hiển nhiên có thể cảm thấy, nhưng bực bội

không

dễ gì loại bỏ, nghĩ đến đêm qua

anh

đã

làm kia liền nổi nóng, qua loa rồi cúp điện thoại.

Phía đối diện Đinh Y Y

đã

ăn gần như xong, lấy khăn ăn lau lau khóe miệng, vừa chăm chú nhìn

côthăm dò:" Sao vậy, cãi nhau

thật

sao?" Vẻ mặt



nàng kinh ngạc," Với

anh

họ mà cũng có thể cãi nhau sao? Nhìn

anh

ấy

không

giống người biết cãi nhau nha."

Chu Lăng khẽ hừ

một

tiếng:"

anh

ấy

không

biết cãi nhau, cho nên tớ đây

không

phải

một

mình tức giận sao."

" Giận cái gì hả,

anh

ấy chọc giận gì cậu chứ?" Đinh Y Y vui cười

nói

.

Chu Lăng để bảo mẫu dọn dẹp chén đĩa xuống, đổi vị trí, nằm nghiêng sát bên cạnh Đinh Y Y, thở dài có mấy phần muộn phiền. Sau

một

lúc lâu, lại hỏi



ấy trước:" Con kia xử lý xong rồi hả?"

Cha mẹ chồng Đinh Y Y đều là người vô cùng trí thức hiểu lễ nghĩa, rất để bụng với chuyện kẻ thứ ba này, cũng biết tất cả đều là lầm lỗi của thằng con nhà mình,

không

chỉ đồng ý sang tên

một

nửa tài sản cho Đinh Y Y xem như đền bù, mà còn tỏ thái độ cứng rắn

yêu

cầu thằng con và người phụ nữ bên ngoài kia cắt đứt quan hệ, ngay cả đứa

nhỏ

cũng nhất định phải xử lý sạch

sẽ.

Chồng



ấy cũng tỏ thái độ ăn năn hối lỗi, gần đây cư xử với



vô cùng đặc biệt, chỉ là

anh

ta là người mềm yếu, làm việc dài dòng, chưa thể xử lý chuyện này dứt khoát được. Trước kia con đàn bà đó có bản lĩnh dụ dỗ để

anh

ta cho giữ lại đứa bé,

thì

lần này cũng có thể

không

thành

thật

mà xóa bỏ đứa bé.

"Tớ tìm người theo dõi rồi, tạm thời trước mắt để

anh

ta ra mặt

đi," Đinh Y Y cũng nằm xuống, mặt đối mặt với Chu Lăng," Nếu ngay cả cái này

anh

ta

không

làm được,

thì

khả năng chỉ có tớ ra tay giúp

anhta thôi."

Chu Lăng kéo kéo tay



ấy," Sau khi xử lý xong

thì

cậu tính thế nào?"

" Đợi thủ tục sang tên xong

thì

nói

tiếp," Đinh Y Y thực ra vẫn chưa quyết tâm, nở nụ cười ra vẻ thoải mái, nét mặt dí dỏm," Ít nhất cũng phải cầm được đồ trong tay trước cái

đã."

Tán gẫu xong chuyện của Đinh Y Y,

thì

đến phiên Chu Lăng.

" Hôm qua sinh nhật bà nội

anh

ấy, cậu có biết bà ước nguyện điều gì

không

?"

nói

tới đây, chính

cômỉm cười bất lực," Mong muốn sang năm có thể ẵm chắt trai lớn ----- lúc ấy tớ ngồi ngay bên cạnh bà, áp lực quả thực là rất lớn."

" Người già đều là như vậy, đừng quá để ý. Có điều, cậu chỉ đơn giản là

không

muốn có con, hay là

không

muốn có trách nhiệm với

anh

họ hả?" Đinh Y Y có phần

không

hiểu, " Tớ thấy cậu quan tâm

anhấy như vậy,

đã

theo người ta về gặp mặt người lớn rồi, còn cho rằng cậu

đã

sẵn sàng cùng

anh

ấy kết hôn đấy. Rốt cuộc là cậu nghĩ gì vậy hả?"

" Tớ cũng

không

biết tớ nghĩ sao nữa........." Chu Lăng lật ngược bàn tay lên che mắt, nghĩ đến liền thấy phiền muộn

không

thôi, nhịn

không

được lại thở dài

một

tiếng.

Đinh Y Y ôm ôm



an ủi:" Đừng nghĩ nhiều như vậy, cậu cứ để tay lên ngực tự hỏi mình, có

yêu

thích

anh

ấy

không, có muốn ở bên

anh

ấy hay

không,

thì

xong ngay thôi, chuyện đơn giản hơn đó.

nói

về lý, vóc dáng

anh

họ vừa đẹp vừa có năng lực, còn bao luôn cả nấu cơm rửa chén, đốt đèn l*иg cũng khó kiếm đấy." Dừng lại rồi tiếp, " Khuyết điểm duy nhất chính là nghèo tí thôi, nhưng mà đối với cậu mà

nóicái này căn bản

không

phải là vấn đề mà, chủ tịch."

Chu Lăng im lặng

một

hồi, mới bỏ tay ra, nhìn Đinh Y Y,

nói

yếu ớt:" Chủ tịch và đàn ông,

không

thể có cả hai."

" Ý gì đây?" Đinh Y Y nhíu mày nghi hoặc.

đi

động lại vang lên, Chu Lăng

không

quan tâm, nhấn yên lặng quăng sang

một

bên, hỏi

một

câu

khôngđầu

không

đuôi:" Cậu

không

hiếu kỳ, năm đó ông Nguyên vì sao để lại gia sản cho tớ sao?"

" Đây có gì mà phải hiếu kỳ chứ, vợ trước của

anh

ta và con

gái

đều

không

phải thứ tốt lành, chỉ có sinh

một



con

gái

như thế, nuôi hai mươi năm mới phát

hiện

không

phải ruột thịt, cắm

một

cái sừng đến là cứng chắc. Bùi Hi Mạn cũng là não tàn,

không

phải cha ruột

thì

cũng

đã

nuôi



ta nhiều năm như vậy,

nói

không

nhận là

không

nhận ngay.

không

có lương tâm, cũng

không

có đầu óc."

Song ông Nguyên cũng là

một

người đàn ông hiếm thấy, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập ra

một

đế quốc thương mại khổng lồ, nhưng gia đình lại là

một

mớ hỗn độn, biến động gia đình

đã

trở thành trò cười cho người trong giới.

Đinh Y Y

nói

:" Lúc ông ấy bệnh đều là cậu chăm sóc ngày đêm,

không

để lại cho cậu

thì

để lại cho ai chứ?"

Chu Lăng lại cười lắc lắc đầu. Cho dù

không

có Bùi Hi Mạn, vẫn còn có

một

người con nuôi. Thời Tuấn là

một

tay ông ta đào tạo ra, năng lực cũng



như ban ngày, để công ty lại cho Thời Tuấn,



ràng tốt hơn nhiều so với việc để lại cho



không

biết gì. Huống hồ về lý mà

nói, đứa con nuôi mười mấy năm, sao có thể so bì với người vợ kế mới cưới chưa đầy hai năm như

cô.

nói

đến nguyên nhân

thì

thật

buồn cười, ông Nguyên bởi vì chịu đả kích vì chuyện con

gái

không

phải là con ruột, lúc ấy

không

để ý người khác chỉ trỏ, cưới Chu Lăng

nhỏ

hơn ông hai mươi mấy tuổi, chỉ là muôn có huyết mạch của chính mình. Đáng tiếc ông ta quanh năm cơ thể mệt mỏi

đã

chẳng còn mấy sức lực,

không

bao lâu

thì

ngã bệnh.

Hết hi vọng về con ruột huyết thống, trong đầu ông Nguyên liền có ý tưởng để Thời Tuấn đổi thành họ Nguyên,

không

ngờ thằng con nuôi này hết sức cố chấp, cho đến thời khắc ông ấy hấp hối cũng

khônghé miệng. Trong cơn tức giận ông Nguyện

đã

đem toàn bộ tài sản cả

một

đời dành dụm của mình để lại hết cho Chu Lăng, quyền kinh doanh công ty giao cho Thời Tuấn, tất cả cổ phần công ty đều nằm trong tay Chu Lăng.

Những chuyện bên trong này Đinh Y Y quả

thật

không



ràng lắm, nhất thời cũng

không

biết

nói

sao cho phải, sau

một

lúc lâu ngập ngừng

một

câu:".............Tớ chưa từng gặp người đàn ông nghẹn khuất như vậy. "

Chu Lăng ngừng trong chốc lát,

nói

tiếp:" Gia sản để lại cho tớ, có điều kiện trước tiên."

" -------Tớ

không

thể tái hôn."

Để lại cho



gia nghiệp khổng lồ như vậy, ngoại trừ xúc động vì



chăm sóc

không

quản ngày đêm, và đối với



trong lòng có phần áy náy,

thì

còn có cả

sự

giận dỗi trong đó. Nhưng

một

góa phụ trẻ tuổi và xinh đẹp, có khả năng tái hôn bất cứ lúc nào,sao ông có thể cam tâm.

Chuyện này



không

nói

với bất kỳ ai, ngoài di chúc có công chứng của mấy vị luật sư,

thì

chỉ có Thời Tuấn ở đấy là được biết.

" Hèn chi....." Nhất thời Đinh Y Y cũng yên lặng luôn, hai chị em nắm tay nhau, cả

một

khoảng thời gian dài

không

nói

gì.

không

biết đây có được xem là cùng chung hoạn nạn hay

không, các



bây giờ đều

đang

ở giao lộ cuộc đời, tiếp tục

đi

thẳng

trên

con đường ổn định

đã

được thiết lập, hay là dũng cảm để thay đổi

một

lối sống mới mà phiêu lưu?

Quyết định này cũng

không

dễ dàng.

Trước kia Chu Lăng

không

nghĩ tới, có

một

ngày mình phải đối mặt với loại lựa chọn này.

đang

trong lúc

yêu

nhau, bị bạn trai tận tay tặng cho cha nuôi, gả cho

một

ông già đáng tuổi cha

cô, sau khi thừa kế gia sản kếch xù, lại hiểu được lòng dạ khó lường của đủ loại đàn ông,

nói

thực ra,



đối với tình

yêu

đãkhông

còn ảo tưởng gì.

Đối với Hướng Nghị, lúc ban đầu cũng chỉ là cơ thể hấp dẫn lẫn nhau.



không

nghĩ tới

sẽ

cùng

anh

đi

tới bước này.

thật

ra nhiều khi cũng

không

phải là ý mình, cũng

khôngnghĩ



ràng, do do dự dự, bất tri bất giác,

thì

đã

theo

anh

đi

rồi.

Cả buổi sáng đều ở bệnh viện cùng Đinh Y Y, buổi trưa đích thân mẹ chồng



ấy đưa cơm tới, Chu Lăng mới rời

đi.

không

có tâm trạng căn cơm, muốn

đi

uống rượu, nhưng

đang

là ban ngày, cũng chẳng có hẹn ai, thế là

một

mình thẳng tiến trung tâm thương mại càn quét

một

vòng, thay luôn cả

một

bộ

trên

người.

Váy maxi hoa tối màu, áo khoác dài tới mắt cá chân, đôi giày đế bằng đặc biệt mang ngày hôm qua cũng được thay thế bằng giày cao gót ------ ăn mặc xinh đẹp sáng sủa, tâm trạng cũng có chút thoải mái.

không

ngờ tới công ty,

đã

thấy Hướng Nghị đứng ở dưới lầu, cúi đầu hút thuốc.

Chu Lăng hơi do dự, vẫn dừng xe lại,

đi

về phía người đàn ông quay lưng lại với

cô.

Dường như Hướng Nghị cảm nhận được người

đi

tới gần là

cô, dập tắt thuốc, quay người lại. Vừa nhìn thấy



mặc ít như vậy, vạt áo lại còn mở rộng, mày

đã

nhíu lại trước rồi.

"

anh

làm gì ở đây vậy?"

Chu Lăng dừng lại cách xa

anh

vài bước,

không

đến gần, Hướng Nghị cất bước

đi

tới, vươn tay khép vạt áo



và cài lại nút áo." Đợi em."

Sau đó

không

để



nói

gì thêm, cứ thế kéo người vào trong ngực,

nhỏ

giọng

nói

bên tai

cô:"

anh

biết lỗi rồi."

Nhận lỗi còn rất thẳng thắn. Chu Lăng hừ

một

tiếng,

không

nói

gì.

" Đừng giận nữa mà." Hướng Nghị

nhẹ

giọng dỗ dành.

Quen

anh

lâu như vậy, cũng chưa từng nghe qua

anh

nói

với giọng điệu

nhẹ

nhàng như vậy,

sự

tức giận lúc vừa nhìn thấy

anh

đã

bị ngưng đọng trong nháy mắt, sau đó

thì

tan biến ngay tại chỗ.

Vẫn

không

nói

gì, để mặc Hướng Nghị ôm chặt



ở chốn đông người. Cảm giác ôm ấp yên ổn này, sau khi tâm

sự

nỗi lòng với Đinh Y Y, có vẻ càng



ràng, khó mà xem

nhẹ

được.



nhìn vào thùng rác kim loại phía sau Hướng Nghị,

không

muốn thừa nhận lắm.

Dễ nhận thấy Hướng Nghị

không

biết dỗ dành, đại khái là hai câu

nói

thấp kém kia

đã

bào mòn hết cả da mặt của

anh, cứ yên lặng như vậy mà ôm

cô, cũng

không

lên tiếng nữa.

một

lúc lâu, Chu Lăng mới mở miệng phá vỡ

sự

im lặng mang phần tâm

sự

riêng này:"

không

phải

nóicai thuốc sao?"

" Điếu cuối cùng." Hướng Nghị

nói

xong, dường như thể

hiện

sự

quyết tâm, lấy bao thuốc và bật lửa trong túi ra, ở trước mặt



ném vào trong thùng rác.

Chu Lăng liếc nhìn

anh, xoay người bước vào trong tòa cao ốc.

Hướng Nghị cất bước đuổi theo

cô, trong ánh mắt kính trọng và kỳ lạ của nữ nhân viên lễ tân, mặt

không

đổi sắc theo sát Chu Lăng băng qua đại sảnh, bước vào thang máy. Trong thang máy chuyên dụng chỉ có hai người họ, Hướng Nghị

đi

tới kéo tay Chu Lăng, bị



né tránh.

Nhóm thư ký văn phòng vẫn nhớ vị " Vệ sĩ " này, nhìn về phía chủ tịch cất lời chào hỏi, rồi người nào người nấy tự hiểu mà cúi đều tiếp tục làm việc.

Hệ thống sưởi ấm trong văn phòng mở vừa đủ, Chu Lăng vừa vào

đã

cởϊ áσ khoác ra, treo lên giá áo, rồi tự mình ngồi vào sau bàn làm việc, bắt đầu xem tài liệu. Dường như

đã

quên

sự

tồn tại của

mộtngười đàn ông cao lớn.

Cái váy này

thật

sự

rất đẹp, lộ ra

một

vùng cổ

nhỏ

và bắp chân trắng

không

lời nào tả được. Hướng Nghị thấy có chút ngứa ngáy, nhưng lúc này lại

không

dám phá rối

cô, ngồi

trên

ghế sô pha ở khu vực tiếp khách xa xa, chống cằm nhìn



làm việc.

Bất luận đàn ông hay phụ nữ, dáng vẻ chăm chú làm việc luôn làm người ta say mê.

anh

không

dời mắt nhìn Chu Lăng đăm đắm, ước chừng phải hơn mười phút, bỗng nhiên cất tiếng cười

nhẹ, đứng dậy, cởϊ áσ khoác, cầm đến móc lên giá áo.

Sau đó

không

quay về ghế sô pha nữa,

đi

thẳng đến bàn làm việc.

Chu Lăng ngẩng đầu quét mắt nhìn

anh, sắc mặt trầm tĩnh, mang theo mấy phần

không

kiên nhẫn, rất có hơi hướm uy nghiêm của chủ tịch. Hướng Nghị khẽ cong khóe miệng,

đi

tới bên cạnh

cô, kéo ghế ngồi của ra phía sau, cúi người ôm



lên.

"

anh

làm gì thế hả!" lông mày Chu Lăng xoắn lại, tức giận mắng

nhỏ, cơ thể ở giữa lưng chừng

khônggiãy dụa được, vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn

anh.

Hướng Nghị lại giống như lần trước, bình chân như vại ôm



ngồi xuống ghế dựa, sau đó vươn tay, cầm tới phần tài liệu mà



xem nửa ngày vẫn chỉ dừng ở trang đầu tiên.

" Xem

đi."

anh

nói,"

anh

ôm em cứ xem."

Chu Lăng cầm lấy kẹp tài liệu muốn ném ra ngoài, lại bị Hướng Nghị đứa tay đón lấy, mở ra, đặt

trênmặt bàn trước mặt

cô, hỏi vô cùng đứng đắn," Vừa rồi xem đến trang mấy rồi."

".........Biến

đi

!" Hiển nhiên Chu Lăng biết

anh

cố ý, suýt nữa

thì

không

nhịn được bật cười, vội vã nghiêng đầu sang bên, mím mím môi, nén tiếng cười.