Editor: Mộc Di
“Này, thợ sửa xe!”
Giọng
nói
nhỏ
nhẹ
nhưng
không
hề khách khí chào hỏi vang lên ở sau lưng,
một
giọt mồ hôi
trên
trán dọc theo mi tâm trượt xuống, Hướng Nghị quay đầu, bị lóa mắt bởi
sự
phản chiếu ánh sáng màu vàng
trên
thân xe.
Cửa sổ chỗ tay lái lộ ra
một
gương mặt rất trắng, trang điểm vừa phải, ngũ quan chỗ nào cũng khiến cho người ta cảm thấy thoả đáng lại thuận mắt, hai loại khí chất thanh nhã và xinh đẹp giao hòa, thế nhưng cũng có thể hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
một
mỹ nữ hiếm khi gặp trong cuộc sống,
một
giờ trước mới nhìn thấy qua
trên
ti vi, ngay lập tức xuất
hiện
sờ sờ trước mắt, Hướng Nghị lại dường như
không
có nhiều hứng thú lắm, chỉ hơi nhìn lướt qua, liền thu hồi tầm mắt, tiếp tục đùa nghịch vật trong tay.
“không
sửa xe thể thao.”
cô
cũng
không
đến đây để sửa xe. Chu Lăng xuống xe, lập tức
đi
tới, đứng nghiêng phía sau
anh, thay đổi giọng
nói
có chút ngạo mạn lúc nãy, lễ phép
nói: “Xin chào,
anh
biết Tiền Gia Tô
không?”
Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt
cô, Hướng Nghị liền đoán được dụng ý của
cô, nghe vậy cũng
khôngngẩng đầu, đáp
một
câu: “không
biết”. Giọng
nói
trầm thấp có vài phần gợi cảm, nhưng thái độ
khôngtập trung
nói
cho có lệ.
“Chính là Tiền Hâm.” Chu Lăng rất kiên nhẫn giải thích.
Người đàn ông
đang
cúi đầu cũng
không
dừng động tác trong tay, cũng
không
quan tâm tới
cô.
Chu Lăng thờ ơ bĩu môi, kỳ
thật
trong lòng
đã
sớm có đáp án. Cửa hàng sửa xe này có
một
nhân viên như vậy,
không
biết ông chủ sao có thể yên tâm mà giao cho
anh
ta.
Tên
thật, lý lịch, điện thoại, địa chỉ gia đình, và tất cả tài sản
trên
danh nghĩa của Tiền Gia Tô,
cô
đã
có được tư liệu vô cùng cặn kẽ từ trong quán bar đêm qua, trước khi đến đây
đã
gọi điện thoại, vẫn
khôngcó người nhận máy,
cô
dứt khoát trực tiếp tìm tới đây.
Thợ sửa xe
không
muốn
nói
chuyện với
cô, Chu Lăng tự do
đi
dạo loanh quanh trong sân
nhỏ
chứa xe máy điện đến chật ních kia, nhìn ngó xung quanh.
Đừng
nói,
đã
quen dùng xe bốn bánh, bỗng nhiên nhìn thấy hai chiếc xe
nhỏ
lại cảm thấy
thật
đáng
yêu. Lần lượt xem qua mỗi chiếc –
anh
thợ sửa xe
đang
loay hoay với con xe màu vàng kia là đẹp mắt nhất.
Ánh mắt Chu Lăng tỉ mỉ đánh giá ở
trên
xe
một
lát,
không
nhịn được liền chuyển tới
trên
mặt người kia –
anh
thợ sửa xe thoạt nhìn giống như còn kiêm chức đào than, làn da rất đen, quần áo cũng là kiểu dáng kinh điển mà các khu chợ hay lưu hành, loại các cụ ông trong xóm
yêu
nhất.
đang
mải ngắm nhìn
thì
có
một
tiết tấu ấm nhạc kích động đột nhiên vang lên --
Người chiến sĩ
sẽ
hi sinh khi Tổ Quốc cần máu mìnhCờ đỏ thắm
sẽ
tung bay trong ngày chiến thắng huy hoàngNgười chiến sĩ
sẽ
ra
đi
vào trận đánh với quân thùVì Tổ Quốc của chúng ta vì hạnh phúc của nhân dânNgười chiến sĩ của nhân dân mang hào khí của giống nòiTriệu người
sẽ
luôn bên
anh
thành bão tố xóa hết quân thùNgười chiến sĩ thét xung phong, dù phải chết ngoan cườngVì Tổ Quốc của chúng ta vì hạnh phúc của tương lai.......Gu
âm
nhạc cũng
không
bình thường.
Tầm mắt Chu Lăng vô thức men theo
âm
thanh
đi
xuống, chỉ thấy người đàn ông lấy khăn mặt lau lau tay, duỗi chân ra –
thật
ra chân khá dài, cường tráng mạnh mẽ --
anh
ta lấy ra
một
chiếc điện thoại di động màu đen, nhận máy:“Alô.”
Bên kia lập tức truyền đến
một
giọng
nói
gào to: “anh
họ, bột da lạnh bán hết rồi
anh
vẫn ăn mỳ da lạnh*
thì
nói
nhanh
một
chút, di động của em để quên ở nhà, lão Vương ở khu B chỉ cho em dùng
mộtphút đồng hồ thôi đó!”
Giọng
nói
trong di động rất to, Chu Lăng đứng cách xa hai mét có thể nghe thấy
rõ
ràng.
“Tùy......”
Hướng Nghị mới
nói
một
chữ, ánh mắt thoáng nhìn thấy
một
làn váy trắng
đang
tới gần, ngay sau đó giọng
nói
của người phụ nữ mềm mại vang lên
trên
đỉnh đầu: “Tiền Gia Tô sao? Cho tôi
nói
chuyện với cậu ta.”
Ngẩng đầu liền thấy người phụ nữ kia
một
tay chống đỡ
trên
đầu gối, khom người, cúi xuống ngay tại trước mắt
anh
không
đến hai cm, chóp mũi vương vấn mùi thơm của phụ nữ như có như
không.
Hướng Nghị nhìn
cô,
không
nhúc nhích.
Dường như
cô
ấy
không
kiên nhẫn, trực tiếp đem mặt lại gần, chỉ cách hơn mười cm
nói: “Hi, Tiền Tam Kim, tôi là Chu Lăng, cho cậu thời gian hai mươi phút để trở về, bằng
không
tôi
sẽ
phá tiệm.”
nói
xong
cô
hài lòng đứng dậy, hướng về phía này mỉm cười: “Các người cứ tiếp tục.” Sau đó liền cúi đầu nghiên cứu chiếc xe máy điện trước mặt, ngón tay trắng tinh tế chấm
một
cái
trên
cái gương tròn vo.
Hướng Nghị còn chưa kịp
nói
thêm gì, điện thoại
đã
bị dập tắt
không
lưu tình.
...... Bé cưng này ngầu quá.
“Xe này bán thế nào?”
Chu Lăng
yêu
thích
không
buông tay vuốt chiếc xe
nhỏ
màu vàng như chiếc xe trẻ em này, càng xem càng thích. Nhiều năm về trước
cô
cũng từng đặc biệt muốn có
một
xe máy điện thay vì
đi
bộ, nhưng khi đó chưa có kiểu dáng đẹp như thế này, mà
cô
cũng
không
có đủ tiền.
Lại
nói
tiếp, cuộc đời của
cô
đã
trải qua hai giai đoạn, từ
không
mua nổi xe máy điện, đến lái được xe thể thao, đoạn thời gian đó đúng là làm người ta đau xót.
Hướng Nghị cúp điện thoại xong, cũng
không
vội tiếp tục công việc
trên
tay, đứng dậy
đi
đến dưới hiên nhà. Thân thể người đàn ông cường tráng rắn chắc, khi
đi
qua còn để lại
một
chút mồ hôi, Chu Lăng có chút ghét bỏ giơ tay lên quạt quạt, nhích sang bên cạnh
một
bước.
anh
lấy hộp thuốc lá từ
trên
cái bàn vuông làm bằng gỗ
đã
bị biến dạng, móc ra điếu thuốc cuối cùng kẹp vào giữa môi, tiện tay ném
đi
cái hộp rỗng vào thùng rác ở góc tường,
một
tay mở bật lửa châm thuốc.
Giải trừ cơn nghiện bằng cách hút
một
hơi,
nói
hai chữ: “không
bán.”
Đó là bé cưng phiền phức của Tiền Gia Tô,
trên
mông xe còn khắc tên cậu.
Thợ sửa xe thời nay đều có cá tính như vậy sao?
không
sửa xe
không
bán xe, cửa hàng này mở ra để đùa nhau à?
Chu Lăng đánh mắt nhìn sang, chỉ thấy
anh
thợ sửa xe có cá tính này
đang
dùng tư thế lười nhác dựa vào cửa, hơi híp mắt lại còn phía sau là khói thuốc lượn lờ bốc lên. Lúc này
cô
mới phát giác ấn tượng đầu tiên của
cô
đã
khá sai lầm, khí chất của người này, hoàn toàn chẳng hề giống quần áo mộc mạc tùy tiện của
anh
ta tí nào.
Ánh mắt dò xét của
cô
cũng
không
làm cho Hướng Nghị bị mất tự nhiên, ngậm thuốc thoải mái mặc cho
cô
ngắm, đồng thời cũng quan sát
cô
từ
trên
xuống dưới.
- - Tiền Hâm
không
khoác lác, quả
thật
rất đúng, diện mạo có tính chất đánh lừa, dáng người cũng cực kỳ đáng thưởng thức.
Nhìn nhau
một
lúc, Hướng Nghị đại khái cũng ý thức được thái độ của mình
đi
ngược lại với tiêu chí cơ bản: “Khách hàng là Thượng Đế”, kẹp điếu thuốc lại bổ sung
một
câu: “Chỉ có chiếc này là
không
bán.”
Chu Lăng bình thản ung dung quét
một
vòng, chỉ về phía chiếc xe đậu sau cánh cửa: “Cái kia
thì
sao?”
Hình dạng
không
khác lắm, cũng là màu vàng, có điều là màu vàng cát, nửa phần dưới thân xe có chút bẩn, rửa sạch
sẽ
chắc chắn cũng
sẽ
dễ thương.
Hướng Nghị chậm rãi nhả ra
một
làn khói: “Hai ngàn.”
Cứ tưởng rằng nhiều năm trôi qua như vậy, ‘vật giá leo thang’
thì
giá của xe máy điện chắc là cũng
sẽ‘nước lên
thì
thuyền lên’ theo chứ,
không
nghĩ tới giá vẫn như thế. Chu Lăng dứt khoát gật đầu, cầm ví tiền
trên
xe xuống, đếm xong
một
xấp tiền mặt.
“Này.”
cô
đem tiền đưa cho Hướng Nghị, nhìn thấy
anh
ta
không
thèm đếm lại tiện tay đặt ở
trên
cửa sổ, tốt bụng nhắc nhở
anh: “anh
tốt nhất vẫn nên đếm lại.”
Hướng Nghị liếc
cô
một
cái,
không
lên tiếng.
anh
ta
không
cần
thì
thôi, Chu Lăng nhún nhún mày, xoay người sang chỗ khác thử chiếc xe mới của mình.
Vật này xem như là phiên bản thăng cấp của xe đạp nhỉ, Chu Lăng rất tự tin vén làn váy ngồi lên. Cắm chìa khóa vào xe, nhưng khi vặn xong chìa khóa thử nâng chân, cảm thấy trọng tâm thân thể
không
ổn định lại có xu thế bị nghiêng, vội vàng bỏ xuống,
không
biết nên di chuyển tay lái như thế nào, mũi chân dùng sức đẩy về phía trước, nhưng cũng
không
dám nhấc chân lên.
Vừa thấy tư thế kia biết ngay là tay mơ rồi, cái chân cũng
không
biết thu lại. Hướng Nghị nhìn
cô
loay hoay ở đằng kia trong chốc lát, dập tắt khói thuốc
đi
qua,
một
tay nắm lấy phía sau xe, dễ dàng dẫn dắt cả
cô
và chiếc xe, chân vừa đạp vừa thu hồi chân chống, buông lỏng tay ra.
Sau đó xe máy điện cùng người
trên
xe lập tức nghiêng về
một
bên, Chu Lăng hoảng sợ hét lên:“Ôi chao, ôi chao, ôi chao, ôi chao --”
Hướng Nghị
không
nói
được gì, đưa tay đỡ tay lái ổn định, tay kia đem người vớt trở về, sau đó nhìn vào giày cao gót có thể dùng làm hung khí
trên
bàn chân
nhỏ
của
cô, bình tĩnh
nói: “Chân chống đất, duỗi thẳng lưng ra.”
Tiền Gia Tô mua đồ ăn trở về
thì
trốn ở ngoài cửa nhìn lén, lúc Hướng Nghị ngẩng đầu quét mắt qua, cậu mới rụt cổ
đi
ra. Chu Lăng nhìn thấy cậu ta liền cong môi cười rộ lên, thân thiết kêu
một
tiếng: “Tam Kim.”
“...... Tại sao
cô
lại ở đây?” Tiền Gia Tô mang theo hai hộp mỳ da lạnh, vẻ mặt phức tạp.
“Tìm cậu chơi đùa chứ sao.” Chu Lăng cười híp mắt nhìn cậu, nụ cười thoạt nhìn đặc biệt ôn nhu động lòng người.
Đúng lúc này thân xe đột nhiên bị nâng lên, Chu Lăng bỗng dưng bị hù dọa, lại thét lên
một
tiếng kinh hãi, vội vàng nắm chặt lấy tay lái. Hướng Nghị
một
lần nữa gạt chân chống, xoay người ngồi
trên
ghế xếp
nhỏ
của mình.
Chu Lăng quay đầu nhìn
anh
ta
một
cái, người này
thật
sự
là......
cô
ấy
không
nói
tiếng nào
đã
tìm đến nhà của mình, Tiền Gia Tô làm sao cũng
không
ngờ tới, có điều ngẫm lại người ta đường đường là chủ tịch của
một
tập đoàn lớn, trong thành phố hơn
một
nghìn vạn người này tìm được cậu cũng dễ như trở bàn tay.
Cậu tạm thời
không
biết nên xử lý như thế nào, đành phải giơ mỳ da lạnh trong tay lên,
nói: “......cômuốn ăn
không?”
thật
ra chỉ là lời
nói
khách sáo, dù sao thứ này có lẽ cũng
không
vào được mắt chủ tịch,
không
nghĩ tới Chu Lăng lại sảng khoái gật đầu, bộ dạng rất hứng thú: “Được nha.”
Hai người ngồi vào cái bàn dưới hiên nhà, Tiền Gia Tô dọn dẹp
một
đống đồ hỗn tạp bên trong, cái bàn trống trải hẳn
đi, sau đó lấy khăn lau hai lần. Cậu đem hộp mỳ mở ra đưa tới trước mặt Chu Lăng, lại đưa cho
cô
một
đôi đũa duy nhất. Lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên hầu hạ người khác ăn cơm đấy.
Chu Lăng tiếp nhận chiếc đũa, lễ phép
nói
cám ơn, nhưng khi nhìn thấy số ớt đỏ lấp loáng bên trong, khẽ nhăn mày lại. Gắp
một
miếng
thật
nhỏ
ăn thử, lập tức lắc đầu buông đũa xuống, “Quá cay.”
“không
ăn sao?” Tiền Gia Tô có chút luống cuống gãi gãi đầu, mình
không
thể ăn để
cô
ấy ngồi nhìn được, cũng
không
thể ngồi mà
không
ăn, cậu
không
biết nên làm như thế nào.“......
cô
tìm tôi có chuyện gì à?”
Chu Lăng thè thè đầu lưỡi bị cay xè,
nói: “đi
thôi, tôi mời cậu ăn cơm.”
Tiền Gia Tô theo bản năng nhìn về phía
anh
họ nhà mình, người kia ngồi
trên
chiếc ghế xếp
nhỏ
cúi đầu chậm rãi ăn hộp mỳ, đầu cũng
không
ngẩng lên, giống như cái gì cũng chưa nghe thấy. Nội tâm giãy dụa trong chốc lát, cậu đứng lên: “Được rồi
đi
thôi.”
Tiền Gia Tô trở về phòng lấy điện thoại di động, Chu Lăng đứng dưới hiên nhà cũ nát, ánh mắt
không
tự chủ được hạ xuống trừ
cô
ra chỉ có duy nhất
một
người sống bên mình.
- - Tiền Tam Kim gọi
anh
là
anh
họ,
anh
em bà con nhưng tính cách hai người khác nhau rất nhiều,
mộtngười bề ngoài lưu manh hung dữ, nhưng tâm tư thâm trầm, vừa nhìn biết ngay là người
đã
đắm mình trong xã hội nhiều năm,
một
người lại giống như cậu ấm được nuôi lớn như bé cưng trắng trẻo ngốc nghếch.
đang
nghĩ ngợi
thì
bé cưng trắng trẻo ngốc nghếch
đi
ra khi nhìn thấy
một
xấp tiền mặt
trên
cửa sổ, lập tức kinh ngạc
một
tiếng, sau đó lén lút quay đầu nhìn trộm ông
anh
họ nhà mình, thừa dịp
anh
ấy
không
chú ý lần mò rút ra hai tờ cho vào túi mình.
Chu Lăng cười
không
ngừng.
Tiền Gia Tô có tật giật mình chồm ra phía trước ra vẻ bình tĩnh báo cáo: “anh
họ, em
đi
ra ngoài
mộtchuyến.”
Hướng Nghị “Ừ”
một
tiếng tỏ vẻ mình biết rồi.
“anh
nói
một
tiếng với bà ngoại, buổi tối em
không
về ăn cơm đâu.”
Chu Lăng
đi
phía sau theo Tiền Gia Tô ra ngoài, lúc
đi
qua trước mặt Hướng Nghị
thì
dừng lại
một
chút, mỉm cười
nói: “Quấy rầy,
anh
họ.”
anh
họ?
Hướng Nghị đưa mắt nhìn
cô, lông mày nhếch lên và ánh mắt bên dưới
rõ
ràng mang theo hai phần giễu cợt.
“Cái kia tạm thời cứ để ở chỗ này của
anh, khi nào về tôi cho người khác tới lấy.” Chu Lăng chỉ vào chiếc xe
nhỏ
màu vàng cát, ánh mắt cong cong, nụ cười vô cùng động lòng người “Làm phiền giúp tôi rửa sạch
một
chút, cảm ơn.”
Xe thể thao màu đỏ nổ máy đùng đoàng rời
đi, ngôi nhà cũ nát khôi phục
sự
yên tĩnh, trước cửa dâng lên
một
mảnh bụi lại
thật
lâu
không
giảm xuống. Hướng Nghị nhìn hai lần, cúi đầu, mỳ da lạnh bán cũng đầy đủ đồ ăn kèm như tương vừng cùng dưa chuột muối, hơi thiếu ớt lại nhiều dấm chua, là khẩu vị ưa thích của
anh, nhưng đột nhiên lại ăn
không
ngon.
Ừm, đại khái là vì thằng em họ có mỹ nữ mời
đi
ăn tiệc lớn còn
anh
họ chỉ có thể ăn
một
hộp mỳ da lạnh năm đồng đó mà.
Tác giả
nói
ra suy nghĩ của mình: [ Thời gian phỏng vấn bên ngoài truyện ]Hướng Nghị: Đất diễn của nam phụ nhiều hơn hẳn so với nam chính là thế quái nào hả?Tam Kim: Tự em cảm nhận thấy mình mới là nam chính! n[*≧▽≦*]nHướng Nghị:[ vung nắm đấm ]Tam Kim:[ mặt mũi bầm dập ] Xin hỏi làm nam chính muốn được làm gì ạ?Hướng Nghị: Có thể đánh nam phụTam Kim: QAQ*Mỳ da lạnh (擀面皮):